“Ngôi
nhà Việt Nam” ở San Jose, California
Joaquin
Nguyễn Hòa
29/10/2021
https://baotiengdan.com/2021/10/29/ngoi-nha-viet-nam-o-san-jose-california/
Vào một ngày nắng đẹp ở Thung lũng Hoa vàng
(Silicon Valley), giữa hai đợt mưa bão, tôi đến dự lễ khánh thành Trung tâm
phục vụ người Mỹ gốc Việt (Vietnamese American Service Center – VASC) tại
thành phố San Jose.
Đây là một tòa nhà trị giá 50 triệu Mỹ kim, dự
tính sẽ phục vụ cho cộng đồng người Việt (và cả những sắc dân khác) tại San
Jose với nhiều lĩnh vực khác nhau, từ trợ giúp sức khỏe tâm thần cho tới học
hành, từ chữa răng cho tới các trợ giúp xã hội. Tòa nhà này được xem là một mô
hình “one stop” cho một cộng đồng đầu tiên, không những tại San Jose mà còn cho
cả nước Mỹ.
Có khoảng 500 người tham dự buổi lễ, dĩ nhiên
đa số là người Việt. Không khí và trang hoàng của buổi lễ không khác những buổi
lễ khác của người Việt ở Mỹ, với cờ Hoa Kỳ và cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng
hòa (1955-1975) giăng khắp nơi. Các viên chức, các chính trị gia của thành phố
San Jose, quận Santa Clara, không phải là người Việt cũng có những phục sức
mang màu sắc của Việt Nam Cộng hòa, như chiếc cravat, khăn giả túi áo vest,
khăn quàng cổ phụ nữ… mang màu cờ Việt Nam Cộng hòa.
Trong phần phát biểu của các quan chức, người
ta thấy rõ sự tương phản giữa những người Mỹ và người Việt. Các viên chức Mỹ
trình bày các diễn văn của họ khá dài dòng, hơi dài hơn những bài diễn văn mà
người Mỹ thường đọc, và khá … nhàm chán. Ngược lại những người Việt Nam lại nói
rất ngắn gọn và đầy cảm xúc, đặc biệt là phát biểu của hai ông Vũ Văn Lộc, sáng
lập viên của Viet Museum ở San Jose và ông Thắng Đỗ, kiến trúc sư trưởng của
tòa nhà.
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/10/1-62-696x385.jpg
Ông Vũ Văn Lộc, với vẻ hóm hỉnh tự nhiên thường
thấy ở ông, cảm ơn nước Mỹ. Kiến trúc sư Thắng Đỗ đặt ra một câu hỏi cuối bài
phát biểu ngắn gọn của mình: Đây là một câu hỏi mà những cộng đồng như
chúng ta, người tị nạn, di dân, luôn trăn trở, đó là, đâu là nhà của mình? Nhà
của mình bên kia đại dương, nơi mình buộc phải bỏ, hay đây là nhà của mình? Tòa
nhà (VASC) này sẽ trả lời câu hỏi đó. Đây là nhà của mình.
Ông Thắng Đỗ rời Sài Gòn năm 1975 như rất nhiều
người Sài Gòn và người miền Nam Việt Nam rời đi lúc đó và nhiều năm sau nữa. Và
ông vừa giúp xây xong một “Ngôi nhà Việt Nam” trên đất Mỹ, 46 năm
sau đó.
Tuy nhiên hai từ “cộng sản” không
nghe đến trong suốt buổi lễ, như thường thấy ở những buổi sinh hoạt cộng đồng
người Việt ở Mỹ.
Nó quá hiển nhiên để không cần nhắc đến? Hay
là nhắc đến để làm gì, vì trong “Ngôi nhà Việt Nam” mới này ở San
Jose làm gì có cộng sản mà nhắc?
Tôi chợt nhớ đến, cách đây gần 2 năm, tôi được
mời tham dự buổi lễ tất niên của Lãnh sự quán Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam,
tức Việt Nam cộng sản, tại San Francisco. Cũng có đến 200 người Việt tham dự,
và như tôi có đề cập đến trong một bài viết
trên BBC Việt ngữ sau đó, rằng chỉ có một lá cờ đỏ nhỏ xíu trong
hình quốc huy, chứ không rợp bóng biểu dương lực lượng như mọi khi.
Không có màu đỏ tại lãnh sự quán ở San
Francisco, và không có từ “cộng sản” tại buổi lễ ở San Jose, có gì tương đồng
trong hai điều ấy không? Nghĩ tới đó, tôi gọi cho một anh bạn trong tòa lãnh sự,
anh nói với tôi rằng, anh không biết tới buổi lễ.
Có thể có một tương đồng là những thông điệp
chính trị bị bỏ đi, cờ đỏ ở tòa lãnh sự, và hai từ cộng sản ở San Jose, nhưng
nguyên do có giống nhau?
Tại buổi lễ tất niên ở San Francisco, một
thông điệp cờ đỏ có thể gây … “phản cảm” cho một số khách tham dự? Còn thông điệp
“cộng sản” ở San Jose không còn cần thiết nữa, người Việt ở đây, cũng như ở Mỹ
có những vấn đề khác đáng quan tâm hơn? Bao nhiêu chuyện cần phải làm, từ chăm
sóc sức khỏe cho đến học hành, an sinh xã hội, nhắc đến cộng sản quả là không cần
thiết?
Một lúc sau thì tôi thấy rõ hơn. Một tấm biển
bằng thủy tinh gắn trên đá, trong khuôn viên “Ngôi nhà Việt Nam” ghi hai thứ tiếng
Anh và Việt: “30 tháng Tư, 1975. Trong khi Sài Gòn đang rơi vào tay Cộng sản,
khoảng 125.000 người Việt di tản khỏi quê hương. Trong số đó, hơn 90.000 người
đã định cư tại Hoa Kỳ”.
Một tấm biển khác ghi: “Hiện tượng thuyền
nhân. Để thoát khỏi chế độ cộng sản, hơn một triệu người Việt đã vượt biên bằng
thuyền từ cuối thập niên 1970 đến giữa thập niên 1980. Ước lượng, có hàng trăm
ngàn thuyền nhân người Việt đã thiệt mạng trên biển Đông trong hành trình này”.
Như vậy hai chữ “cộng sản” không được nói ra bằng
lời tại San Jose, mà nó đã được khắc vào đá, nó đã được ghi vào những tấm bia lịch
sử trong “Ngôi nhà Việt Nam” này. Tương tự như vậy là hai từ “thuyền nhân”, hai
từ không hề được thấy ở bất cứ trang sách “chính thống” nào bên trong Việt Nam
hiện nay.
Tôi lại nghĩ đến một “Ngôi nhà Việt Nam” khác,
“Maison du Vietnam”, ở vùng Paris, kinh đô nước Pháp, được xây dựng bởi sự hỗ
trợ của Tòa đại sứ Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tại Pháp. Không biết
trong “Ngôi nhà Việt Nam” ấy có rợp cờ đỏ hay không, nhưng chắc chắn không có
hai tấm bia ghi về “cộng sản” và “thuyền nhân” như ở San Jose.
No comments:
Post a Comment