Việt Nam đang cần một cuộc cách mạng
Tiếp
sau thông điệp của ông Dũng, là hàng loạt những "trăn
trở" của những vị lãnh đạo khác như ông Sinh
Hùng, ông Bùi Quang Vinh. Tôi đặc biệt chú ý đến những
phát biểu của ông Vinh sau khi một người chị đáng kính
cho biết rằng ông Vinh là một cán bộ có tâm. Ở trong
chăn, họ thừa biết cái chăn của họ có bao nhiêu con
rận và phải làm sao để tiếp tục tồn tại. Bản
chất người cộng sản là giấu dốt và nói dối, thế
nên cho đến khi họ buộc phải nói ra những trăn trở
đó, thì tình hình đã thực sự nguy ngập cho họ rồi.
Còn
với người dân, đến những người chăm lo làm ăn nhất,
không để ý đến chính trị nhất cũng khó có thể nén
được tiếng thở dài mấy năm nay: Cuộc sống khó khăn
quá! Họ không hiểu được lý do vì sao bỗng đâu được
tặng âm một ngàn đô vào đầu (nợ công) và không hiểu
vì sao càng ngày những bất công trong xã hội càng trở
nên trầm trọng. Càng không hiểu càng cố gắng rụt đầu
vào cổ, gồng mình lên kiếm tiền qua ngày đoạn tháng.
Đừng trách họ. Không biết không có tội. Người biết
mà không chỉ cho họ, người đó mới là có tội.
Với
một số ít có ý thức xã hội, họ khát khao một cuộc
cách mạng. Nó không phải là từ hoa mỹ cộng sản như
đổi mới thể chế, phát huy mạnh mẽ quyền làm chủ
của nhân dân. Nó là sự thay đổi. Change we need! Câu nói
của Trần Huỳnh Duy Thức từ những năm 2008 và tương tự
cho câu này là Yes, We Can - slogan tranh cử tổng thống của
Barack Obama những năm 2008 (không rõ rằng từ này ai dùng
trước). Với những người có ý thức xã hội - chưa khi
nào cần một cuộc cách mạng (một sự thay đổi) lớn
đến như thế - năm nay.
Dường
như có một sự nhầm lẫn nào đó hoặc là một sự đổ
lỗi nào đó, mà nhiều người cứ nằng nặc cho rằng
cuộc cách mạng ấy là lật đổ cộng sản. Họ cho rằng
cứ lật đổ cộng sản là mọi thứ tốt đẹp sẽ đến.
Hoặc chí ít là cứ lật đổ cộng sản đi rồi tính
tiếp. Tôi thường cười khi thấy những suy nghĩ này.
Để
chứng minh cho nụ cười của tôi, tôi lấy hai ví dụ.
Một là một đám người tay không tấc sắt đối chọi
với một chiếc xe bọc thép. Đám người này cho rằng
phải tiêu diệt chiếc xe bọc thép này và lần lượt
hoặc chỉ 1 vài người lao ra đâm đầu vào chiếc xe. Anh
ta sẽ trở thành anh hùng của những người còn lại. Anh
có thể được dựng tượng sau đó hoặc được rầm rì
bàn tán, khen ngợi hay tiếc thương dấm dúi. Tôi không
chắc, nhưng chắc chắn là anh sẽ bị nó nghiền nát chả
tốn nửa viên đạn. Hoặc giả ở một cơ may nhỏ nhoi
không đáng kể nào đó, anh giành được quyền điều
khiển chiếc xe này, có cái gì đảm bảo rằng anh sẽ
không quay lại nghiến những kẻ mới đứng cùng anh hôm
qua?
Một
ví dụ có vẻ dễ hình dung hơn. Đàn cừu và gã chăn. Là
cừu, anh hãy ngoan ngoãn gặm cỏ, ị, cung cấp sữa và
lông cho gã. Bởi đó là thiên chức của anh. Là gã chăn
cừu, hắn toàn quyền chăn theo ý muốn. Có thể cho cừu
ăn cỏ ngon, tắm cho cừu bằng sữa tắm Dove, nghe nhạc
giao hưởng và cạo lông bằng Gillette có bọt. Đó là gã
chăn cừu tốt. Còn không, cừu sẽ bị đánh đập, bỏ
đói, vắt sữa liên tục và cạo lông bằng dao cùn, mặc
be khản cổ. Một ngày đẹp trời, có một con cừu bỗng
dưng bớt ngu. Nó tự hỏi tại sao ta nuôi gã, mà gã lại
tàn ác với ta? Nó tìm cách làm cách mạng. Lật đổ gã
chăn cừu. Một con cừu có giết được gã chăn cừu
không? Có, lại là một tỷ lệ thành công vô cùng nhỏ
nhoi. Nhưng ngày thành công ấy, con cừu kia có trở thành
gã chăn cừu tốt không? Ai nói tỷ lệ cao nào?
Cách
tốt nhất để thực hiện thiên chức của mình là hãy
be lên. Be lên như thế nào? Một mình bạn be lên, roi sẽ
rơi vào đầu ngay tắp lự. Hãy be theo cách của tôi. Đi
tìm những đồng loại của mình, trao cho nhau những kiến
thức để cùng khôn lên. Với một đàn cừu khôn, lúc đó
đàn cừu sẽ toàn quyền lựa chọn việc yêu cầu gã
chăn cừu cho nghe nhạc và cạo lông bằng Gillette. Không
thể tùy tiện chăn một đám cừu khôn được! Còn cừu
ngu, chăn thế nào là quyền của gã. Đây là một công
việc hay nói hoa mỹ hơn là một cuộc cách mạng gian khổ
và lâu dài, nhưng chắc chắn sẽ thành công. Nếu không
đồng ý với con cừu viết bài này, bạn cứ lao lên mà
cắn chết gã chăn. Tôi sẽ chúc bạn may mắn và sẽ nhớ
đến bạn với lòng thành kính vào mỗi dịp nào đó.
Tôi
chưa bao giờ có ý định lật đổ cộng sản. Dù rằng
đúng là họ không xứng đáng để lãnh đạo toàn diện
và triệt để đất nước này. Lật đổ cộng sản bây
giờ để tìm một gã chăn cừu mới, tôi tin rằng một
cộng sản phẩy sẽ tàn ác hơn cộng sản bây giờ rất
nhiều. Tôi chỉ muốn làm một cuộc cach mạng về nhận
thức. Tôi muốn ngày càng nhiều người bắt đầu làm
cách mạng cho chính mình. Đời thay đổi khi ta thay đổi.
Bạn không thay đổi mà đòi gã chăn cừu thay đổi thì e
rằng không tưởng.
Tôi
không thích dùng từ dân chủ. Bởi thú thật rằng tôi
hiểu rất ít về nó. Tôi cho rằng dân chủ không đồng
nghĩa với việc lật đổ và tiêu diệt cộng sản. Mọi
người đều có quyền sống một cách công bằng. Và tất
nhiên, để tồn tại được, anh phải phù hợp với xã
hội. Hãy yêu cầu cộng sản chấm dứt độc tài, đổi
mới thể chế, phát huy quyền làm chủ của dân một cách
nghiêm túc, phát huy và ghi nhận mọi ý tưởng sáng tạo
của người dân, tôn trọng và thực thi pháp luật một
cách nghiêm minh. Làm được như vậy, cộng sản ắt hẳn
sẽ tồn tại và là một bộ phận của xã hội. Nếu
không, họ sẽ diệt vong, bởi một cuộc cách mạng bạo
lực hay ôn hòa.
Làm
thế nào để yêu cầu cộng sản thực hiện điều này?
Xin đọc lại ví dụ đàn cừu ở trên. Hay nói cách khác,
bạn hãy bắt đầu cho mình một cuộc cách mạng. Hãy tự
cải thiện mình bằng cách tự trang bị kiến thức cho
mình. Đầu tiên là kiến thức về quyền con người -
kiến thức sơ đẳng nhất, sau đó là hiến pháp, pháp
luật. Dù bạn có chê nó, nhưng bạn cũng cần phải biết
về nó. Sẽ thật buồn cười khi bạn nghĩ rằng mình là
người đấu tranh nhưng lại không có những kiến thức
sơ đẳng này. Nếu bạn thuộc luật giao thông đường bộ
và đi đúng luật, bạn sẽ chẳng bao giờ phải mất tiền
dấm dúi cho cảnh sát giao thông và rồi sau đó lại về
lên facebook chửi csgt ăn chặn tiền của bạn với lý do
là thôi bố thí đi cho nhanh, đang vội. Dám làm dám chịu
thì mới là người đấu tranh cho bât công chứ!
Làm
một cuộc cách mạng về nhận thức không có bất cứ
một rủi ro nào cho bạn, không có bất cứ một thiệt
hại nào cho bạn, bạn chỉ có lợi. Thế thì tại sao
không bắt đầu?
Những
ngày xảy ra bạo loạn ở Bình Dương và Đồng Nai vừa
rồi, tôi sợ hãi vô cùng. Tôi tưởng rằng một cuộc
cách mạng bạo lực đường phố sẽ đến. Ơn Trời nó
đã không xảy ra. Tôi biết là nhiều người mong có một
cuộc cách mạng như thế, toàn dân xuống đường lật đổ
cộng sản. Tôi sợ lắm và mong rằng nó đừng xảy ra,
sẽ chẳng có một Hong Kong nào hết với trình độ quan
trí, dân trí của mình bây giờ.
Nói
thêm một chút về trình độ quan trí và sự thay đổi
của xã hội. Tôi cho rằng trình độ quan trí phát triển
chậm hơn rất nhiều với tốc độ phát triển của dân
trí. Cộng với nỗi sợ hãi của cả hai bên với nhau
(rất tiếc rằng nhà cầm quyền và người dân hiện nay
lại không cùng tiếng nói, không cùng ước mơ) thành ra
thời gian giành ra để đối phó nhau nhiều quá. Chúng ta
lãng phí quá nhiều nguồn lực để đối phó nhau, giữa
gã chăn cừu và đàn cừu. Khi nào thì đàn cừu nhởn nhơ
gặm cỏ bên cạnh gã chăn cừu nằm thả lỏng giữa bãi
cỏ xanh ngắt, nhìn trời mây lãng đãng hehe?
Với
những người bên kia chiến tuyến: Tôi thật không muốn
viết bài này ra, đắn đo mãi cho đến hôm nay. Thôi thì
cứ bộc bạch như thế để các anh hiểu tôi hơn. Còn gì
nguy hiểm bằng khi bị đối phương hiểu rõ về mình? Dù
sao thì tôi cũng muốn các anh thả lỏng mình để đọc
bài này và cũng âm thầm thực hiện cho mình một cuộc
cách mạng về nhận thức. Thời nào thì cũng cần những
gã chăn cừu và đàn cừu cả. Nhưng với sự văn minh và
với "dân chủ là xu thế không thể đảo ngược"
- lời thủ tướng Dũng thì thời sắp tới sẽ không có
chỗ để tồn tại cho những kẻ tàn ác.
Bắt
đầu làm cách mạng nào, anh chị em!
No comments:
Post a Comment