Võ Long Triều
21/04/2010
Trong một số bình luận, chúng tôi đã trình bày với khán thính giả và đồng bào về nguy cơ Bộ Chính Trị Cộng Sản Hà Nội tự nguyện làm tay sai cho Trung cộng, biến Việt Nam thành chư hầu. “16 chữ vàng” của Trung cộng sau khi đã được một blogger biến cải cho sát với thực tế. Trung Cộng không cần phải dùng võ lực xâm chiếm.
Nước ta sẽ bị quan thầy cai trị như Tân Cương và Tây Tạng. Mười lăm ông ngồi trong Bộ Chính Trị Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ là những quan “Thái Thú” vâng theo lệnh của Bắc Kinh.
Chúng tôi cũng có phân tích trên truyền thông báo chí 16 chữ vàng, “Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai.” Và 4 tốt, “Láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt.”
Những chữ vàng và cái tốt đó tác hại vô cùng to lớn đối với đất nước và lợi ích quốc gia. Sự nhún nhường, khiếp sợ, hèn nhát hay là thuận ý tiếp tay của Hà Nội, cho phép Trung cộng gây nguy hại cho nền kinh tế bằng cách đưa hàng hóa, bị thế giới chê trả vì khám phá có độc, tràn sang Việt Nam vừa làm cho nền công kỹ nghệ nước nhà bị đình trệ vừa đầu độc dân chúng.
Ấy vậy mà một tên tham vụ kinh tế quèn của Tòa Đại Sứ Trung cộng, Hồ Tỏa Cẩm, họp báo lớn tiếng yêu cầu nhà cầm quyền Hà Nội phải cảnh cáo và có biện pháp đối với báo chí và vị giám đốc Cục Kiểm Soát Thực Phẩm Việt Nam dám chê hàng Trung Quốc. Tên này lớn giọng nói, “Hiện chúng ta có quan hệ hợp tác toàn diện giữa hai nước xã hội chủ nghĩa cho nên báo chí phải làm theo sự thỏa thuận của hai chính phủ.”
Mặc khác, hàng trăm ngư dân Việt Nam đánh cá trong hải phận của mình, bị tàu Trung Quốc chận bắt người, cướp cá, phá lưới, phá tàu và giam cầm đòi tiền chuộc! Những chiếc tàu đó chính thức mang cờ Trung cộng có tên hiệu tàu đầy đủ, thế mà phát ngôn viên cộng sản Hà Nội không dám nêu dích danh tàu của ai, chỉ dám gọi “tàu lạ”! Ngược lại, ngư dân Trung cõng đánh bắt cá trong vùng biển Việt Nam, Hải Quân Hà Nội chỉ dám cảnh cáo và dẫn độ họ ra hải phận quốc tế, không dám bắt giữ như chính phủ Phi Luật Tân đã làm và đòi Trung cộng phải công khai lãnh về, bảo đảm không tái phạm. Riêng Việt Nam không dám có một lời phản đối mạnh mẽ.
Gần đây ngày 6 tháng 11, 2009, trong bài “Cộng Sản Hà Nội Hán Hóa Việt Nam” đăng trên nhật báo Người Việt, tôi trích dẫn lời kêu gọi của Trường Chinh, tổng thư ký đảng Lao Động, sau là tổng bí thư đảng cộng sản như sau, “Việt Nam của chúng ta là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung Quốc. Đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối Tây, hãy trở về với chữ của ông bà ta là chữ nho của Trung Quốc. Vả chăng người Trung Hoa, bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa - ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế. Ta hãy bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu.” (Truyền đơn số 284/LD, báo Tiếng Dội số 426 ngày 24 tháng 8, 1951 của miền Nam tự do đăng lại để vạch mặt bọn bán nước, hiện còn lưu trữ tại British Museum-London Anh Quốc) .
Sau Trường Chinh đến Phạm Văn Đồng ký bản văn nhìn nhận quyền Trung Quốc nới rộng hải phận.
Đến lượt Nguyễn Tấn Dũng “triều cống” cao nguyên cho Trung cộng mà ngay cả Đại Tướng Võ Nguyên Giáp, một công thần khả kính lừng danh viết thơ phản kháng cũng không được. Sự kiện mà ký giả David Filling của báo Financial Times dùng chữ “pay tribute” (cống vật) để diễn tả. Và tệ hại hơn nữa là có tiếng đồn Trung cộng hối lộ cho Dũng 250 triệu US đô la. Có hay không chỉ một mình ông Dũng và người đưa tiền biết.
Ngày 25 tháng 5, năm 2009, Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh tiếp Bộ Trưởng Ngoại Giao Trung cộng Dương Khiết Trì, xác định liên hệ Việt-Trung mãi mãi dựa trên 16 chữ vàng và 4 cái tốt. Mạnh lại còn hứa nâng “hợp tác toàn diện” lên mức độ cao hơn!
Nhìn lại quá khứ, báo chí đã từng đưa tin, chỉ đích danh nhiều xã, huyện, tỉnh, có công nhân Trung Quốc tập trung đông đúc, lập đường sá đặt tên bằng chữ Hán. Người Việt phạm pháp bị chúng bắt giữ và tự ý xử trị. Công an Việt Nam đòi trả người, chúng không giao. Nhiều nơi công nhân Trung Quốc rượu chè say sưa ăn uống không trả tiền bị chủ nhân người Việt lôi kéo ấu đả, cả trăm công nhân Trung Quốc kéo nhau đánh đập dân làng công an không dám can thiệp. Thực tế đã có nhiều xứ “tiểu Trung Quốc” rải rác khắp nơi. Trong khi đó nhà cầm quyền Hà Nội lại cho phép người Trung Hoa tự do ra vào Việt Nam không cần có hộ chiếu hay giấy tờ tùy thân. Đúng như Phó Thủ Tướng Tố Hữu khẳng định:
“Bên nầy biên giới là nhà, bên kia biên giới cũng là quê hương”
Cộng sản Bắc Việt còn có bài ca như sau, “Việt Nam Trung Hoa, núi liền núi, sông liền sông, chung một biển Đông, mối tình hữu nghị sáng như rạng đông. Đêm sông núi cùng một dòng, tôi nhìn sang đấy, anh nhìn sang đây, chúng ta sống chung nghe tiếng gà gáy cùng. Chung một ý, chung một lòng, Đường ta đi hồng màu cờ thắng lợi. Nhân dân ta ca muôn năm Hồ Chí Minh-Mao Trạch Đông.”
Rõ ràng là công sản Hà Nội đã thuận lòng dâng cả nước cho Trung Cộng rồi. Từng bước, Trung cộng lấn dần bằng cách bỏ tiền đầu tư vào mọi ngành nghề, đấu thầu thực hiện mọi thứ công tác mà nhà cầm quyền Việt Nam từ địa phương đến trung ương phải có bổn phận cho họ trúng thầu như thực tế đã chứng minh.
Ngày nay, lại thêm việc chín tỉnh phía Bắc và một tỉnh phía Nam cho mướn đất dài hạn 50 năm, nói là để trồng cây gây rừng. Thật là một tai hại vô cùng khủng khiếp xét về nhiều mặt. Tôi tin chắc không thể nào 15 thành viên của Bộ Chính Trị không thấu hiểu điều đó. Tôi cũng tin chắc rằng sự nhận xét của chuyên gia Vũ Ngọc Tiến là không đúng khi ông cho rằng, “Dưới không dám phê bình trên, để cho trên muốn làm gì mặc ý thì trên cũng thả lỏng cho dưới tha hồ đem tài sản quốc gia trao đổi bán chác kiếm miếng lợi riêng.” Ngược lại tôi tin là trên dưới cấu kết bao che nhau với mục đích cùng chung phục vụ quan thầy, bán nước cầu vinh trục lợi!
Những tai hại trước mắt: Thứ nhứt là đốn cây phá rừng để trồng lại sẽ ảnh hưởng đến môi trường, gây lụt lội bất thường, điều này đã xẩy ra cho các tỉnh Sơn La, Lào Cai, Yên Bái, Cao Bằng mà vì nhà cầm quyền địa phương ở đó cho khai thác khoáng sản bừa bãi.
Kết quả thấy liền là trâu bò ở các tỉnh đó đã chết vì thiếu cỏ và thời tiết quá lạnh, đó là theo bản tin đài SBTN loan tải ngày 22 tháng 2, 2010. Tai hại thứ hai là đốn cây hay trồng cây gây rừng cần nhân công, do đó sẽ có một cuộc di dân ào ạt vì các công ty Trung cộng đưa nhân công của họ sang lập làng xã riêng biệt như họ đã từng làm từ trước đến nay. Tai hại thứ ba là những mảnh đất sát biên giới sẽ trở thành đất của Trung Quốc bằng cớ là việc cấm mốc phân ranh biên giới phía Bắc có rất nhiều nơi người Trung Hoa lấn sâu trong đất Việt canh tác mang danh tính là thành viên của hợp tác xã Tàu, do đó ranh giới Tàu phải ăn sâu vào đất Việt.
Bộ Chính Trị đảng và nhà cầm quyền Hà Nội không thể quên điều đó. Năm mươi năm sau, với sự lưu manh tráo trở và trâng tráo ỷ mạnh hiếp yếu của đồng chí Bắc Kinh, bản đồ Việt Nam sẽ đổi dạng một cách bi thảm. Tai hại thứ tư là các nhà doanh nghiệp đầu tư Hồng Kông, Đài Loan, Trung cộng đều là người Hoa.
Với chiêu bài trồng rừng, mướn đất 50 năm họ có quyền khai thác những quặng mỏ quan trọng quí giá như sulfua đa kim giàu chất vàng bạc, uranium. Sự nghiên cứu địa chất của người Pháp và Việt trên những vùng đất thật cổ này cho biết kết quả có rất nhiều khoáng sản và kim loại quí. Điều mà Trung cộng bỏ tiền của ra mua hay mướn đất ở nhiều xứ Châu Phi và Châu Mỹ La-Tinh để tìm kiếm những quặng mỏ mà Trung cộng có nhu cầu ngày càng cao. Cũng giống như trữ lượng khổng lồ dầu khí nằm dưới lòng đáy biển của các quần đảo VN Hoàng Sa và Trường Sa khiến cho Bắc Kinh sinh lòng tham và đẩy mạnh chính sách bành trướng bá quyền.
Tai hại thứ năm, do hai vị tướng lãnh giàu kinh nghiệm, Đồng Sĩ Khuyên và Nguyễn Trọng Vĩnh, nói lên, là các vùng đất địa đầu có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng. Hai ông đưa ra những đề nghị hữu lý nhưng Bộ Chính Trị phớt lờ cũng như đã từng khinh khi lời cảnh giác của Tướng Võ Nguyên Giáp phản đối việc cho Trung Quốc chiếm đóng cao nguyên. Tướng Đồng Sĩ Khuyên và Nguyễn Trọng Vĩnh cũng đã từng tố cáo Tổng Cục II và T4, một vụ án quan trọng gây chia rẽ nội bộ đảng không ít, nhưng Nông Đức Mạnh cầm đầu Bộ Chính Trị đã “khoanh lại” không dám khui vì hai trọng tội là Lê Đức Anh và Đỗ Mười nổi tiếng là “bạn bè tốt” nhứt và “đồng chí tốt” nhứt của thế lực Bắc Kinh.
Sự bất mãn oán hờn tràn lan trong xã hội đến nỗi một blogger trẻ tuổi biến đổi 16 chữ vàng thành 16 chữ oán, “Láng giềng khốn nạn, cướp đất toàn diện, lấn biển lâu dài, thôn tính tương lai.”
Ngày 6 tháng 1, năm 2010, Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền Trung cộng Tôn Quốc Tường họp báo chuẩn bị cho các hoạt động của Năm Hữu Nghị Việt-Trung giải thích việc tranh chấp biển Đông nói rằng, “Hai nước đều là xã hội chủ nghĩa, do đảng cộng sản lãnh đạo với thể chế một đảng cầm quyền nên sẽ dễ giải quyết vấn đề tranh chấp.” Ông Tường còn đưa ra lời hăm dọa “Hợp tác sẽ phát triển, đấu tranh sẽ thất bại.”
Chủ nghĩa bá quyền của Bắc Kinh đã hiện rõ, và sự quy lụy hèn nhát, bán nước cầu vinh trục lợi của Hà Nội đã được chứng minh qua nhiều sự việc. Viễn tượng mất nước và âm mưu “Bắc Thuộc” đang được thực hiện dần dần qua sự tiếp tay của đảng Cộng Sản Việt
Chỉ khi nào đồng bào trong và ngoài nước không còn sợ hãi, vùng lên xóa bỏ chế độ độc tài, hay khi nào lòng yêu nước và tự ái dân tộc của quân đội cộng sản thúc đẩy họ đứng lên lật đổ bọn cầm quyền bán nước thì mới hy vọng đoàn kết được toàn dân chống Trung cộng xăm lăng.
.
.
.
No comments:
Post a Comment