Ngô Nhân Dụng
Tuesday,
May 3, 2016 8:06:19 PM
Ba
tuần sau khi dân Hà Tĩnh thấy những con cá chết giạt vào bờ biển, trước cảnh
lúng túng, trống đánh xuôi kèn thổi ngược của chính quyền Cộng Sản, nhật báo
Người Việt đăng tin: “Vụ cá chết: Hệ thống công quyền Việt Nam như 'sắp chết.'”
Nhà
báo ở nước ngoài tỏ thái độ thận trọng nên dùng chữ “như sắp chết.” Nhiều người
Việt trong nước thì thấy đó là sự thật chứ không còn “như” gì nữa: chế độ Cộng
Sản là con bệnh bắt đầu hấp hối.
Một
bệnh nhân trước khi chết tâm hồn khó được bình an, lời nói bất nhất và hành vi
vụng về, lúng túng, thường vì suốt đời đã sống không lương hảo. Trong một tháng
qua, guồng máy chính quyền Cộng Sản biểu hiện đầy đủ các triệu chứng hấp hối
đó.
Nhà
nước Cộng Sản để gần ba tuần lễ trôi qua trước khi có một hành động hay lời nói
nào chứng tỏ họ... đang cai trị 90 triệu con người! Trong một quốc gia bình thường,
khi nghe tin cá chết hàng loạt giạt vào bờ biển, thì các cơ quan phụ trách về
ngư nghiệp, về môi trường sống, về kinh tế, xã hội, chỉ trong một, hai ngày đều
có phản ứng ngay. Ở Việt Nam, thì khác.
Ðầu
tiên, khi xuất hiện, các quan chức chỉ nói những điều hoàn toàn vô ích: Bộ Nông
Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn đã long trọng tuyên bố rằng thảm họa cá chết trắng
biển “chỉ có một nguyên nhân,” là do “tác động của các độc tố thải ra từ hoạt động
của con người.” Ðiều này thì cả nước ai cũng biết rồi! Những con cá chết đều vì
độc tố, chứ chúng đâu có tự sát hàng loạt? Chỉ có con người thải độc tố, biển cả
muôn đời có bao giờ giết cá hàng loạt như vậy đâu? Tuyên bố như các ông thì
cũng không khác gì nói rằng “con cá chết vì nó không còn sống!” Những câu hỏi
chính ai cũng thắc mắc, là “độc tố nào?” và “hoạt động của người nào?” thì
không được nêu ra, cũng không ai trả lời. Ðó là tác phong một bộ trong chính phủ
Nguyễn Xuân Phúc. Ðến khi bộ thứ nhì xuất hiện lên tiếng giải thích thì dân được
nhìn thấy cảnh trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bộ
thứ nhì ra mắt công chúng nói ngược lại, bác bỏ “nguyên nhân duy nhất” trên! Thứ
trưởng Bộ Tài Nguyên và Môi Trường giải thích, “nguyên nhân của việc cá chết
hàng loạt ở vùng duyên hải miền Trung là do tảo nở hoa, tức là hiện tượng ‘thủy
triều đỏ.’” Nghĩa là không có độc tố nào làm cá chết! Cũng không phải con người
tạo ra, biển mới có tội! Giới chức trách nhiệm trong Hiệp Hội Nghề Cá Việt Nam
vội vã cải chính ngay giả thuyết thủy triều đỏ. Họ nói rằng “từ ngày cá bắt đầu
chết cho đến nay, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy vùng biển dọc các tỉnh
Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế có thủy triều đỏ.” Những dấu hiệu
khi có thủy triều đỏ mà người trần mắt thịt nào cũng thấy được là: rong rêu (tảo)
mầu đỏ trôi trên mặt biển. Nhưng không ai thấy. Tức là ông thứ trưởng Bộ Tài
Nguyên và Môi Trường nói láo. Nói láo trắng trợn, bất chấp hàng triệu đôi mắt của
hàng triệu con người sống bên bờ biển bốn tỉnh miền Trung!
Người
ta sẽ nói: Ðảng Cộng Sản vốn dĩ chuyên dối trá, lừa gạt người dân, hành động
nói láo lần này không có gì mới lạ. Ðúng là họ quen nói láo xưa nay, nói láo lần
nữa cũng do thói quen tự nhiên. Nhưng xưa nay họ nói láo rất tài, nói trắng
thành đen, đen ra trắng mà nói khéo đến nỗi một nửa dân cả nước bị lừa. Chỉ có
một điều mới, khá lạ, là sao lần này họ nói láo ngu ngốc và vụng về đến thế?
Nói đến hiện tượng thủy triều đỏ vì rong biển sinh sôi bành trướng thì đứa trẻ
lên tám cũng biết rằng nói xong người khác có thể kiểm chứng ngay, không cách
nào giấu giếm được! Tại sao một viên thứ trưởng lại dại dột nói đại ra như vậy?
Ông ta chỉ là một bộ phận trong cái cơ thể đang hấp hối, là đảng Cộng Sản Việt
Nam, cái cơ thể đó không kiểm soát được cái lưỡi nữa rồi.
Cảnh
trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hiện ra cả tại cấp địa phương, tức là những người
gần gũi với tai họa và các nạn nhân của tai họa. Một số cơ quan thấy cá chết
hàng loạt đã khuyến cáo chính quyền các địa phương ngăn chặn không để dân ăn cá
hay mua bán cá, dù cá còn sống. Ðiều này dễ hiểu, không phải chỉ có những con
cá chết mới nhiễm độc, tất cả các sinh vật trong vùng Biển Chết Chóc này đều
nhiễm độc, ăn vào người ta sẽ bị nhiễm độc!
Nhưng
cùng lúc đó có nhiều quan chức khác lại khuyên dân cứ ăn cá, không sợ chết! Họ
còn khuyên dân tiếp tục tắm biển, sau khi một thợ lặn chết bất ngờ và năm thợ lặn
khác vào bệnh viện cấp cứu, với các dấu hiệu cho thấy họ đều bị nhiễm độc. Trên
đảo Hòn Gió, tỉnh Quảng Bình, cách nhà máy thép của tập đoàn Formosa, nơi khởi
đầu của thảm họa cá chết khoảng 20 hải lý, chim cũng chết hàng loạt. Những con
chim này chắc đã ăn cá, ăn tôm trong vùng Biển Chết Chóc, dù đó là tôm cá còn sống!
Mấy
ông lớn địa phương còn biểu diễn đi tắm biển, đi ăn cá, để lòng dân bớt hoang
mang! Trông thấy cảnh đó, toàn dân Việt Nam chỉ muốn mời tất cả quý quan trong
Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng đến tắm biển ở Hà Tĩnh, Quảng Bình suốt một
tháng trời, để dân được yên lòng hơn! Có lẽ tất cả các đại biểu trong quốc hội
bù nhìn cũng nên theo các quan trên đi tắm và ăn cá, thì lòng dân càng vui hơn
nữa. Ðặc biệt là trong cả tháng qua không thấy một đại biểu nào hó hé nói một
câu, kể cả các đại biểu của người dân Hà Tĩnh, Quảng Bình!
Việc
nói năng dành cho quý vị quan chức đảng và nhà nước! Người dân được chứng kiến
thêm nhiều hoạt cảnh ông nói gà bà nói vịt. Ngay sau khi một ngư dân phát giác
“đường ống khổng lồ” dài 1.5 cây số, đường kính hơn một mét, dẫn nước thải từ
Formosa Hà Tĩnh thuộc khu kinh tế Vũng Áng ra biển, một thứ trưởng Bộ Tài
Nguyên-Môi Trường tuyên bố ông không hề thấy bất ngờ về sự hiện diện của ống cống
khổng lồ này, vì chính Bộ này đã cấp giấy phép cho công ty Formosa Hà Tĩnh.
Ðến
khi cảnh cá chết hàng loạt diễn ra, Bộ Trưởng Trần Hồng Hà của Bộ Tài
Nguyên-Môi Trường nói ngược lại: Bộ ông không cho phép Formosa đặt ống dẫn nước
thải ở đáy biển! Ý ông thanh minh: cho đặt ống cống, nhưng phải đặt ở trên mặt
biển! Thế rồi ông Trần Hồng Hà yêu cầu Formosa phải nâng ống dẫn nước thải lên
khỏi mặt nước! Nói mà không hề suy nghĩ! Ống cống ở trên mặt nước chỉ dài cây số
rưỡi, khi đổ nước thải ra thì nó đổ vào đâu? Nước thải chảy xuống biển rồi nó cứ
thế chạy thẳng... sang Tàu, hay là nó vẫn quanh quẩn trong biển Việt Nam? Chưa
kể, bây giờ nâng ống cống lên, những cái cột chống đỡ nó sẽ làm cho ngư dân bị
cản trở, hết đường qua lại, kiếm sống!
Hoạt
cảnh bi hài nhất là cuộc họp báo của Bộ Tài Nguyên-Môi Trường ba tuần lễ sau
khi phát hiện ra tai họa này. Họ kêu báo chí đến họp, để nghe giải thích nguyên
nhân gây tai họa cá chết.
Trưa
ngày 27 tháng 4, gần 150 phóng viên kéo đến chờ nghe. Nhưng các nhà báo chưng hửng,
vì cuộc họp báo bị hủy bỏ! Nghe người ta chửi đã đời rồi các quan bèn nói lại:
Họp báo chỉ hoãn tới bảy giờ tối! Các nhà báo quay lại họp. Ðến tám giờ tối, một
ông thứ trưởng bước vào phòng họp, ông giải thích một điều ai cũng biết rồi như
đã kể trên: Cá chết vì chất độc do người tạo ra! Bộ Tài Nguyên-Môi Trường còn
xác định họ chưa tìm thấy bằng chứng nước thải từ Formosa khiến nước biển nhiễm
độc! Hóa ra, cuộc họp báo chỉ cốt “giải oan” cho Formosa! Ðọc xong hai trang giấy,
mất tất cả bảy phút, ông thứ trưởng vội vàng rút lui, không cho ai hỏi một câu
nào! Sau đó ông còn đe dọa một phóng viên rằng không được nói những câu “gây tổn
hại cho đất nước của mình!” Họa chăng gây tổn hại cho đảng ông và đồng chí anh
em Trung Cộng của đảng!
Một
con bệnh đang hấp hối tâm hồn thường hoảng loạn, nếu trong cuộc đời đã làm những
việc trái với đạo lý, thất đức, ngược với lương tâm. Ðảng Cộng Sản Việt Nam
đang lộ ra những triệu chứng bất thường đó. Những cuộc biểu tình của hàng ngàn
dân Việt từ ngày 28 tháng 4, tại làng biển Cảnh Dương tỉnh Quảng Bình, rồi từ
Hà Nội vào đến Sài Gòn trong ngày 1 tháng 5, 2016, là những dấu hiệu cho thấy
cơn hấp hối này sắp chấm dứt, con bệnh không thoát khỏi lưỡi hái của tử thần!
No comments:
Post a Comment