Saturday, March 2, 2024

CHÚNG TA CHỈ CẦN CÁI BÁNH MÌ ẤY (Đào Hiếu)

 



CHÚNG TA CHỈ CẦN CÁI BÁNH MÌ ẤY

Đào Hiếu

21-2-2024  lúc 22:28  · 

https://www.facebook.com/daohieuwriter/posts/pfbid0yTmBHz2DKNhYZ1XFb6HfM7bV9FGQdC6bVB6zBPCXduR4ou6mzi9FRLQhpvANBWyGl

 

Xã hội Việt Nam hiện nay xảy ra mấy việc sau đây:

 

-Dân chê nhà nước độc tài, không có nhân quyền, không có dân chủ, các chức vụ then chốt trong bộ máy nhà nước đều do Đảng quyết định… Nhà nước trả lời bằng cách sẽ cho dân bầu trực tiếp chủ tịch thành phố Đà Nẵng.

 

-Dân la làng rằng nhà nước là “tay sai Trung Quốc”, “dâng đảo Hoàng Sa, Trường Sa cho Tàu”… nhà nước trả lời bằng cách bổ nhiệm một ông chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa với nhiệm kỳ 5 năm.

 

-Dân lại nói: Thái Lan nó biểu tình tùm lum, quậy phá cơ quan nhà nước, chiếm sân bay, ách tắc giao thông, ảnh hưởng buôn bán, du lịch, làm thiệt hại cho đất nước… còn Việt Nam thì ổn định, bình yên mấy chục năm nay. Như thế có phải “ngon lành” hơn là tự do dân chủ hay không?

 

-Có người hỏi: các anh muốn thay đổi chế độ hiện nay ở Việt Nam hả? Lấy cái gì thay? Học thuyết của các anh đâu? Người ta có chủ nghĩa Mác Lê-nin còn các anh có cái gì? Không có học thuyết, các anh sẽ dẫn dân tộc theo con đường nào, đi đến đâu?

 

                                                           *

Toàn là những vấn đề hóc búa. Đố ai cãi được.

 

Vậy thôi đừng cãi. Chỉ xin hỏi chút xíu:

 

VÍ DỤ NHƯ:

 

-Nhà nước cho dân bầu trực tiếp chủ tịch thành phố, vậy khi đắc cử xong, nhận áo mão cân đai xong, thì ông ta làm được gì?

 

Ông chủ tịch này chức thì lớn nhưng không phải đảng viên, vậy khi họp thành ủy chắc chắn ông không được quyền tham dự, trong khi các quan chức dưới quyền ông (ví dụ như các giám đốc Sở, các chủ tịch quận…) đều là thành ủy viên, họ đều được mời họp, được phổ biến chủ trương đường lối, được nhận chỉ thị của Đảng. Vậy thì họ nghe lời Đảng hay nghe lời ông chủ tịch thành phố ngoài Đảng?

 

Chỉ hỏi có một câu mà ông chủ tịch thành phố biến thành bù nhìn ngay.

 

Lại hỏi:

 

-Ông Đặng Công Ngữ đã được bổ nhiệm làm chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa nhưng lại có hộ khẩu thường trú tại Đà Nẵng, vợ con ở Đà Nẵng, ti-vi, tủ lạnh, xe pháo…đều ở Đà Nẵng và rất có thể ông chưa bao giờ đặt chân lên đảo Hoàng Sa và cũng không dám bén mảng tới gần hòn đảo ấy vì sợ Trung Quốc nó bắt nhốt.

 

Có thể ông cũng có một trụ sở UBND huyện Hoàng Sa ngay tại… Đà Nẵng, và hàng ngày ông cũng đi làm, hàng tháng vẫn lãnh lương, nhưng ông sẽ làm những việc gì? Ông có bao nhiêu nhân viên? Ông có công an, bộ đội không? Có vũ khí không? Có thành lập Mặt trận Giải phóng Hoàng Sa không? Bao giờ thì tiến hành kháng chiến? Bao giờ thì giải phóng Hoàng Sa?

 

Còn phía Trung Quốc, khi hay tin Việt Nam bổ nhiệm chủ tịch Hoàng Sa thì nổi tam bành, ra công hàm phản đối kịch liệt.

 

Trời ạ! Hai ông nhà nước đóng kịch với nhau mà cứ y như thiệt!

 

                                                         *

Khác với Thái Lan, dưới chế độ ta, xã hội Việt Nam ổn định, không biểu tình, không chiếm sân bay, không ngồi lì giữa phố cản trở giao thông, không ngăn sông cấm chợ làm xáo trộn sinh hoạt…

 

O.K tốt quá, nhưng xin hỏi chút xíu:

 

-Xã hội ta ổn định ư? Sao nghe thủ tướng Phan Văn Khải nói xã hội ta “trên bảo dưới không nghe”? Sao mỗi sáng mở tờ báo ra thấy đâu đâu cũng tham nhũng. Mạnh ai nấy ăn. Cầu đường ăn theo cầu đường, dầu khí ăn theo dầu khí, giáo dục ăn theo giáo dục, y tế ăn theo y tế, bóng đá ăn theo bóng đá, nhà đất ăn theo nhà đất.

 

Tiền Việt cũng ăn, tiền đô cũng đớp, lúa gạo, thịt cá, tôm xuất khẩu ăn đã đành, đến xi măng nó cũng ăn. Sắt thép đã đem xây cầu Rạch Miễu rồi, nó cho người nhái lặn xuống sông, cắt ra mà ăn.

 

Thằng ở biển thì ăn biển, thằng ở rừng thì ăn rừng, computer, cáp quang nó cũng ăn, điện 220 volt nó cũng nuốt, xe lửa, máy bay, tàu biển nó ăn tuốt hết…

 

Chúa ơi! Xã hội như vậy mà gọi là ổn định sao hở trời!

 

Đó là một xã hội vô chính phủ.

 

Đó là một xã hội “trên bảo dưới không nghe”. Cụm từ đó ai cũng biết người ta dùng để chỉ cái gì rồi.

 

Nó không phải là một xã hội ổn định. Nó là cái “con kẹc” đã hết xí oách.

 

                                                        *

Những xáo trộn vừa qua ở Thái Lan là một hình thức đấu tranh chính trị rất phổ biến trong các nước dân chủ. Nó có thể bị các đảng phái lợi dụng để tranh giành quyền lực, nhưng nó cũng có khả năng ngăn chặn độc tài, tham nhũng và bóc lột, góp phần giành tự do, dân chủ cho nhân dân lao động. Nó thường là một thế lực mà bọn tham nhũng, bọn tay sai ngoại bang phải dè chừng, phải chùn bước.

 

Còn cái xã hội gọi là “ổn định” hiện nay giống hệt một người đang nhiễm HIV. Nó có thể ủ bệnh đến 10 năm. Bề ngoài trông rất bình thường nhưng…hết thuốc chữa!

 

Con HIV made in VN hiện nay đã tiêu diệt sức đề kháng của cả một dân tộc, của cả một thế hệ.

 

Đó không phải là điều rất đáng sợ sao?

 

                                                         *

Bây giờ nói tới chuyện “cần một học thuyết để đối trọng với học thuyết Mác-Lênin, vạch đường đi cho dân tộc”.

 

Xin hỏi:

 

Trong suốt hơn 3000 năm nay, nhân loại đã đẻ ra đủ thứ học thuyết:

 

-Đám "Bách gia chư tử" thời Xuân Thu, Chiến Quốc, gây chiến tranh tràn lan, thây người chất thành núi, máu chảy thành sông, dân đen sống lầm than như súc vật.

 

-Đầu thế kỷ 20 xuất hiện học thuyết Mác-Lênin chia đôi nhân loại, thù nghịch nhau.

 

-Tiếp đến là học thuyết của Hitler với tác phẩm Mein Kampf (Cuộc đấu tranh của tôi), thủ phạm gây ra thế chiến thứ hai.

 

-Rồi tư tưởng Mao Trạch Đông tàn sát cả trăm triệu người trong “Cải cách ruộng đất”, trong cuộc “Đại nhảy vọt”, trong “Cách mạng Văn hóa Vô sản”…

 

Bộ quý vị chưa đủ tởn sao mà còn đòi học thuyết?

 

Cá nhân tôi, mỗi lần nghe “học thuyết” là nổi da gà, muốn ói, muốn quỳ xuống mà lạy, xin đi chỗ khác chơi, xin tránh giùm cái dân tộc này cho chúng con nhờ!

 

                                                     *

 

Chúng ta không cần học thuyết.

 

Chúng ta chỉ cần Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ.

 

Những khái niệm ấy ở các nước văn minh Âu-Mỹ nó bình thường, nó giản dị, nó gần gũi. nó phổ biến như… cái bánh mì.

 

Và chúng ta chỉ cần cái bánh mì ấy.

 

Đ.H

 

 

 



No comments: