Wednesday, November 18, 2009

HỒI KÝ CỦA MÔT ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN THOÁI ĐẢNG (21-22-23)

HỒI KÝ CỦA MÔT ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN THOÁI ĐẢNG
(Hồi Ký Vi Đức Hồi)


Ông Vi Đức Hồi nguyên là là trưởng ban tuyên giáo, giám đốc trường đảng, thường vụ huyện ủy huyện Hữu Lũng (tỉnh Lạng Sơn). Hiện nay Ông đã thôi giữ các nhiệm vụ cuả đảng CSVN để tham gia phong trào dân chủ VN quốc nội.

21
Hôm nay là ngày thứ năm đối mặt với bộ máy Công an Cộng sản, cũng là ngày cuối tuần. Có lẽ mọi việc đã khép lại ở đây, bởi vì nhìn Trưởng Phòng Công an với cậu Thư ký làm việc với tôi thấy hiện rõ tâm trạng mệt mỏi và chiếu lệ. Vẫn động tác lật qua lật lại quyển sổ ghi chép cá nhân rồi đánh dấu những câu hỏi để chất vấn tôi, anh ta lại bắt đầu vào nội dung bài viết của tôi:
“Thần tượng Hồ Chí Minh có thể cứu Đảng Cộng sản Việt Nam?”. Anh ta bắt đầu với giọng điệu rời rạc vì biết chắc là tôi bỏ ngoài tai, nhưng do lịch đã duyệt, buộc anh ta phải làm, bởi vì không lẽ cho tôi nghỉ sáng nay thì chắc hẳn cấp trên không chịu.
Thế rồi anh ta bắt đầu nói về Hồ Chí Minh với giọng điệu và ngôn từ nhàm tai: nào là người đã khai sinh ra Nước Việt Nam; nào là người sáng lập ra Đảng Cộng sản, một Đảng tiên phong, người tổ chức mọi thắng lợi của Cách Mạng Việt Nam, chiến sĩ cộng sản quốc tế, danh nhân văn hóa thế giới... Tôi quay mặt đi chỗ khác, mặc anh ta diễn thuyết, lúc trầm, lúc bổng.
Anh ta tiếp tục:
- Với công lao trời biển của Người đối với dân tộc ta, đất nước ta, để tỏ lòng biết ơn Người, Đảng, Nhà Nước, Nhân Dân ta dựng lăng để đồng bào cả nước, kiều bào ta ở nước ngoài có cơ hội thăm viếng Người. Vậy mà anh dám cả gan đả kích, anh là kẻ ăn cháo đái bát. Bây giờ toàn Đảng, toàn Dân, toàn Quân ta đang tìm hiểu và học tập tấm gương, đạo đức của Người, anh lại đi làm cái việc nhạo báng Đảng, Nhà Nước, đi ngược lại nguyện vọng của toàn dân tộc Việt Nam. Anh thử nghĩ xem anh là loại người gì? Anh có nghĩ con anh sau này trưởng thành, nó phải hổ thẹn vì có người cha quái gở, bị mọi người căm ghét? Thử hỏi lúc đó con anh nó sống thế nào với cộng đồng xã hội? Nào, bây giờ thì anh nói với tôi những gì anh suy nghĩ nào?
- Tôi chẳng có gì để nói, bởi những gì cần nói, phải nói, tôi đã nói hết rồi.
- Anh định không hợp tác với tôi? -Trưởng phòng Công an lại cáu giận.
- Tôi nói lại là tôi không có gì để nói nữa.
- Thôi được, tôi không làm việc với anh nữa, anh sẽ phải làm việc với cấp cao hơn.Để rồi anh sẽ thấy, sáng nay nghỉ tại đây.

Kết thúc buổi làm việc thật là thú vị, bởi được nghỉ sớm gần 2 tiếng đồng hồ. Người sảng khoái nhẹ nhõm bởi biết chắc chiều nay sẽ được tha bổng.
Buổi chiều, 14h, tôi lại có mặt tại phòng làm việc. Trưởng phòng Công an đến đưa cho tôi vài tờ giấy A4 và chiếc bút bi rồi quán triệt:
- Chiều nay anh sẽ viết lại mấy nội dung sau đây để trình lãnh đạo xem xét, quyết định cuối cùng về trường hợp của anh.
1. Anh viết lại về nhận thức của anh về những việc làm trong thời gian qua, đối chiếu với pháp luật hiện hành;
2. Anh cam kết thế nào kể từ nay về sau;
3. Tự nhận về hình thức xử lý kỷ luật;
4. Nguyện vọng của bản thân.
- Những nội dung này tôi cũng đã nói nhiều lần, kể cả phát biểu cũng như trình bày trong các bản tường trình của tôi. Tôi nói.
- Lãnh đạo muốn xem lần cuối cùng anh nhận thức thế nào để quyết định. Nói xong anh ta đi ra ngoài.

Một mình yên tĩnh trong phòng, tôi mới có dịp quan sát ở tầm xa, ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên mà ông trời đã ban cho quê hương Xứ Lạng. Đáng tiếc, tiết trời mùa xuân ở nơi vùng cao biên giới này thường có mây mù bao phủ che khuất nên ở góc nhìn mà tôi đang ngắm không thể thấy được cảnh nàng Tô Thị bồng con chờ chồng trên đỉnh núi cao hùng vĩ. Suy ngẫm câu ca dao quen thuộc:
“Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có Nàng Tô Thị, có Chùa Tam Thanh.
Ai lên Xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em.
Tay cầm bầu rượu nắm nem,
Mải vui quên hết lời em dặn dò.”

Rồi sực nhớ đến sự kiện năm 1991: Nàng Tô Thị bỗng dưng lộn cổ, nhào từ đỉnh núi cao chót vót xuống dưới chân núi, thân xác gãy thành ba khúc lìa nhau, mình mẩy sây sát nhìn không còn nhận ra Nàng Tô Thị một mực thuỷ chung, đạo lý. Khách du lịch đến Lạng Sơn ai cũng thương xót cảnh Nàng Tô Thị gieo mình xuống núi, tiếc cho miền đất Xứ Lạng mất đi một kỳ tích đặc trưng hiếm có. Nhiều văn nghệ sĩ ở khắp mọi miền đất nước khi nghe tin này đã lặn lội tìm đến tận nơi chia sẻ nỗi đau xót, mất mát này.
Số là: thời đó dân bản xứ bắn mìn khai thác đá nung vôi, lấy đá hộc làm đường và chế biến các loại đá khác phục vụ cho các công trình xây dựng, ngay dưới chân núi Nàng Tô Thị, gây chấn động mạnh đã làm cho Tô Thị đổ nhào xuống chân núi. Mãi đến năm 1996, được sự giúp đỡ của Bộ Văn Hóa -Thông Tin, Chính quyền Tỉnh Lạng Sơn mới tổ chức cẩu nàng lên, dùng xi măng gắn cơ thể của nàng lại và tiến hành “đại phẫu thuật” cho nàng. Ngày nay du khách đến Lạng Sơn chiêm ngưỡng nàng Tô Thị, đấy chính là Tô Thị “hồi sinh”. Có lẽ bây giờ thì mọi người yên tâm vì Tô Thị đã được cột chặt ở trên núi. Nàng có muốn gieo mình lần nữa cũng chẳng được vì có đến hàng tấn xi măng, cốt thép gắn kết nàng trên đỉnh núi cao sừng sững.
Xung quanh câu chuyện này, lúc rảnh rỗi trên bàn trà, mâm rượu, nhiều người bàn tán, mỗi người suy luận theo cách khác nhau.
Người thì cho rằng Nàng Tô Thị thấy mình bị xúc phạm vì biết chắc anh chồng của Nàng tiếng là đi trấn ải biên cương phía bắc nhưng thực ra anh ta đã phản bội nàng, phản bội triều đình, phản bội xã tắc, cam tâm làm tay sai cho giặc. Phẫn nộ việc thay trắng, đổi đen của người chồng bội bạc, nàng đã quyết xuống núi đi tìm anh ta để trị tội, vạch mặt trước bàn dân thiên hạ về tâm địa xấu xa của anh ta.
Người thì cho rằng sau khi đánh đuổi giặc phương bắc, anh ta ở lại trấn Ải Nam Quan, bị giặc phương bắc mua chuộc bằng gái đẹp, bằng vàng bạc, châu báu. Đến khi xây dựng Ải Nam Quan đã rắp tâm thông đồng cho giặc lấn đất xây sang đất của ta đến hàng cây số. Đồng bào ta ở vùng giáp ranh phẫn nộ phản đối, anh ta chạy mất hút sang bên kia biên giới. Từ đó không có tin tức về anh ta. Thấy vậy nàng quyết định xuống núi để đi tìm tông tích anh ta mục đích đưa về xử tội .
Cũng có người lại nói rằng, sau khi đánh đuổi giặc phương bắc, người chồng của nàng Tô Thị được thăng quan, tiến chức, trở thành giàu có, rồi anh ta lấy vợ khác, bỏ mặc mẹ con nàng tô thị. Biết mình bị người chồng phản bội, nàng quyết xuống núi để đi tìm hạnh phúc của mình.
Đám nữ thanh niên thì giải thích theo cách khác: chẳng tội gì mà phải đi chung thuỷ với một kẻ vong ơn, bội nghĩa, một kẻ lừa lọc, trá hình đội lốt tử tế, bản chất thì xấu xa, thối nát. Xuống núi để vạch mặt người chồng trở mặt và đi tìm hạnh phúc cho mình, mong muốn được làm lại cuộc đời và thực hiện quyền về mưu cầu hạnh phúc cho chính mình...
Nay thì ước vọng của nàng Tô Thị đã không thể thực hiện được bởi họ đã cột chặt nàng ở trên núi. Số phận của người phụ nữ thuỷ chung vĩnh viễn sẽ chỉ sống trong hy vọng, kể cả những hy vọng đã trở thành tuyệt vọng.

Nhìn đồng hồ đã 15h30. Tôi vội viết lại bản tường trình theo yêu cầu của Trưởng phòng Công an Tỉnh.
16h, Phó ban tổ chức Tỉnh Uỷ, Trưởng Phòng Bảo vệ Chính Trị nội bộ thuộc Ban Tổ chức Tỉnh Uỷ, Trưởng Phòng Công an Tỉnh cùng một số cán bộ Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ và Công an Tỉnh Lạng Sơn vào phòng.
Tôi đưa bản tường trình vừa viết xong cho Trưởng phòng Công an. Anh ta đưa cho Phó Ban Tổ Chức. Mọi người ngồi vào bàn làm việc với thái độ nghiêm túc. Phó Ban xem lướt qua rồi tuyên bố làm việc.
- Đủ chưa? Phó Ban nói
- Báo cáo anh mọi người đã đủ. Trưởng Phòng Bảo vệ Chính Trị đáp.
- Chúng ta bắt đầu làm việc -Phó Ban tiếp tục. Qua năm ngày làm việc, chúng tôi đã hiểu về anh. Bây giờ tôi không cần anh nói gì nữa. Tôi quán triệt anh mấy nội dung để khi về địa phương anh phải nghiêm túc thực hiện. Sau khi tôi quán triệt xong, có gì anh sẽ nói sau.
- Vâng. Tôi đáp.

- 1. Từ ngày mai anh sẽ tạm nghỉ công tác để chờ quyết định của Ban Thường Vụ Tỉnh uỷ. Mọi công việc của anh sẽ có người đảm nhiệm. Nếu có việc cá nhân phải lên cơ quan, anh phải báo cáo thường trực huyện uỷ biết.
2. Tuyệt đối không được ra khỏi địa phương. Tôi sẽ cắt cử Công an theo dõi, giám sát mọi hoạt động của anh. Nếu có hành vi gì khả nghi, anh sẽ bị bắt khẩn cấp. Tôi đã có ý kiến với bên Công an.
3. Tuyệt đối không được liên lạc, móc nối với bọn phần tử xấu, có tư tưởng chống Đảng, Nhà Nước ta.
4. Tuyệt đối không được viết bài, phát tán tài liệu trên mạng internet, không được nghe Đài địch như là Á Châu Tự Do, Đài Hoa Kỳ, Đài Chân Trời Mới, kể cả Đài thằng Anh Quốc. Không được vào mạng, đọc báo trên mạng những trang có nội dung chống phá Cách mạng Việt Nam.
5. Tuyệt đối không được trả lời phỏng vấn Đài nước ngoài. Nếu bon chúng có gọi về thì không thèm nghe, không thèm trả lời.
6. Tuyệt đối giữ bí mật. Khi chưa có ý kiến của tôi, anh không được nói cho ai biết về việc này. Hiện nay ở địa phương anh, trừ Bí Thư Huyện Uỷ, còn lại chưa ai được biết, kể cả Thường Trực Huyện Uỷ anh cũng không được phép báo cáo, tiết lộ. Không cẩn thận tôi kỷ luật cả Thường Trực của anh.
7. Tôi sẽ thống nhất với Huyện Uỷ Hữu Lũng về thời gian, chương trình hội nghị của Thường Vụ, của Ban chấp hành Huyện Uỷ tiến hành kiểm điểm, quyết định hình thức kỷ luật đối với anh. Anh phải viết thật sâu sắc bản kiểm điểm để trình trước hai hội nghị này.
8. Về nguyện vọng của anh xin nghỉ chế độ, Thường Vụ Tỉnh Uỷ sẽ xem xét, quyết định, vì anh thuộc diện quản lý của Tỉnh Uỷ. Anh cứ nghỉ ở nhà, khi cần chúng tôi sẽ báo.
Đó là tám nội dung tôi quán triệt với anh, yêu cầu anh nghiêm túc thực hiện. Anh có ý kiến gì thêm không?
- Không. Tôi trả lời.
- Anh dự định làm gì khi về nghỉ? Phó Ban đặt câu hỏi.
- Tôi sẽ làm một công dân bình thường và làm những gì Pháp luật không cấm. Tôi đáp.
Phó ban nở nụ cười mỉa mai và nói:
- Được rồi, tôi sẽ xem anh làm gì. Và ông ta tuyên bố:
- Buổi làm việc kết thúc tại đây.
Bữa cơm tổng kết hôm nay đông đủ mọi gương mặt. Ba mâm cơm đầy ắp thức ăn được sắp đặt đến là đẹp mắt trên chiếc bàn ăn hình tròn trang trọng. Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn vừa ăn vừa tán dóc rôm rả.
- Lẽ ra hôm nay sếp cho tổng kết trên núi Mẫu Sơn. Tất cả ngủ thân mật với nhau một đêm trên đỉnh núi cao hơn nghìn mét, uống rượu trên mây để xả hơi mới phải, bởi một tuần nay anh em quá mệt mỏi. Một người lên tiếng.
- Bây giờ còn nói làm gì, phải nói trước sếp mới có kế hoạch bố trí chứ! Trưởng phòng Bảo vệ Chính Trị đáp. Thôi ở đây cũng vui chứ sao, cứ thoải mái đi, mai được nghỉ rồi. Anh ta nói tiếp.
- Nào tất cả đồng khởi, cạn chén! Mọi người hô.
Cứ vậy cho đến khi mọi người ngà ngà rồi bắt đầu hát những bài hát về đề tài miền núi và dân tộc, những câu ca dao, câu hát then, sli lượn đối đáp nhau được mọi người đua nhau trổ tài. Mọi người đề nghị tôi hát vừa là góp vui, vừa là kỷ niệm, vì sau này chẳng còn dịp gặp nhau. Lúc này người tôi cũng đã sặc mùi rượu. Tôi bắt đầu hát:
“Ơ... bầu trời có sao chiều, sao sớm,
Ngọn núi kia có ở hai người,
Dù đi cùng trời, dù đi cuối đất,
Trời chỉ có, chỉ có sao sớm sao chiều,
Núi chỉ có hai người, hai người yêu nhau...”
Mọi người tán thưởng và đề nghị hát bài khác. Tôi chần chừ mãi rồi tiếp tục:
“Chân em đi rừng nhiều đường, lắm lối,
Em chọn lối này, nhưng em chọn lối này thôi.
Nơi ấy có tiếng Chim hót ca, con Nai rừng lắng nghe.
Cây Tre, cây Lim nhường lối cho tiếng Cuốc, tiếng Troòng vang vang,
Nơi ấy có ánh trăng soi đường, có con suối trong ban mai, tiếng giã gạo trong đêm đêm.
Là lối chọn đường em đi...”
Mọi người vỗ tay nồng nhiệt.
Cuộc vui tiếp tục. Có cậu người dân tộc Dao, là chiến sĩ Công an phòng Tư tưởng-Văn hóa Công an Tỉnh, đứng dậy hát một bài tiếng Dao. Cậu ta chưa kịp bắt đầu thì Trưởng Phòng Công an Tỉnh nói như ra lệnh
- Thôi cuộc vui nào cũng có điểm dừng của nó. Ta kết thúc tại đây để anh Hồi còn về, vợ con mong mỏi. Với lại xe đang chờ anh Hồi.
Đúng là “đang vui lại đứt dây đàn”. Mọi người nâng chén đồng khởi chia tay nhau. Ra khỏi phòng ăn, Trưởng phòng Công an kéo tôi ra chỗ vắng quán triệt:
- Tôi phải cảnh báo anh, anh cần có thái độ đúng mực. Trong lòng anh nghĩ sao thì tùy, bề ngoài anh phải thể hiện ăn năn, thể hiện là người có tội lỗi. Có như vậy người ta mới có thái độ thiện chí với mình. Đằng này anh làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, ăn nói bạt mạng, hát những bài chọc tức, khiêu khích, thái độ như vậy, bố ai chịu được? Anh nên rút kinh nghiệm từ nay về sau bỏ ngay cái kiểu đó đi.
- Vâng. Tôi tiếp thu cho qua chuyện.
Xe Huyện uỷ lên đón tôi đã nổ máy chờ tôi sẵn. Tôi chào mọi người rồi lên xe về.
- Có ai biết chuyện của anh không? Tôi hỏi cậu lái xe.
- Không, bí thư quán triệt em từ hôm đưa anh lên đây là không tiết lộ cho ai biết. Nhiều người tìm anh, thắc mắc không biết anh đi đâu mà không liên lạc được.
Tôi cũng nói cho cậu ta biết vì sao tôi có hành động như vậy và khẳng định tôi chẳng có gì ân hận những việc làm của tôi.
- Mấy lần tổ chức định chuyển em sang làm cán bộ, em từ chối vì làm chính trị mệt mỏi lắm, em không quen. Em xác định ôm vô lăng chục năm nữa nghỉ chế độ, yên phận thế thôi. Cậu ta tâm sự.
Vừa về đến nhà, vợ con vừa mừng, vừa gặng hỏi đủ mọi chuyện.
- Để nghỉ đã nào, mai nói. Tôi gạt đi.


22
Tâm niệm của tôi, việc đầu tiên sau khi được tha bổng là phải về ngay quê để nói với thân mẫu mình vì hôm tổ chức sinh nhật lần thứ 75 của bà, tôi đã bị bắt, nên không có mặt. Vợ và chú em tôi phải nói với bà là tôi đi công tác đột xuất. Bởi vậy, sáng hôm sau tôi phải về quê ngay.
Tôi nói cho mẹ tôi nghe hết toàn bộ sự việc diễn ra, vì sao tôi phải làm như vậy. Bà chỉ nghe tôi nói rồi than phiền rằng nhà mình gặp vận đen đủi, số của tôi nó phải vất vả, thiệt thòi. . . Tôi lại phải giải thích cho bà một thôi, một hồi rồi bà mới thôi than vãn. Trưa hôm đó tôi tổ chức mâm cơm tại nhà mẹ tôi, mời anh em thân thích đến để chia sẻ. Mọi người bàng hoàng khi nghe tôi kể mọi chuyện.
- Mồ mả nhà mình chỉ phát đến vậy thôi! Một chú em tôi than vãn.
- Anh không bị bắt là phúc rồi! Thôi đừng cựa nữa. Một cậu khác khuyên nhủ.
Tôi lại phải giải thích với mọi người về sự cần thiết phải lên tiếng. Đó là việc làm cần thiết và chính nghĩa, và nếu việc lên tiếng bênh vực lẽ phải, bênh dân, lên án sự độc đoán chuyên quyền, sự tham nhũng của những kẻ đang nắm chức quyền, sự ức hiếp quần chúng của bọn quan lại... mà phải ngồi tù thì tôi cũng phải vui vẻ chấp nhận.
- Những việc anh nói thì ai chẳng biết, ai chẳng thấy, nhưng nói để làm gì? Ai bênh mình? Và xét cho cùng thì giải quyết được gì? Chỉ tội cho chúng nó ghét thêm, mang vạ vào thân, thiệt thòi cho mình và cho gia đình anh em họ hàng thân tộc. Tốt nhất là anh nên dừng lại ở đây, yên phận thủ thường. Một mình anh cũng chưa làm chuyển biến được tình hình xã hội hiện nay.
Mọi người đồng nhất khuyên ngăn tôi. Lúc ra về, mọi người tỏ ra thất vọng và trách móc tôi, vì tôi đang là niềm tự hào của gia đình, họ tộc.
Ngày hôm sau anh Việt Hùng phóng viên Đài Á Châu Tự Do (RFA) điện cho tôi. Tôi thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra trong tuần qua khi bị quản thúc, làm việc với Công An Tỉnh. Chín giờ tối, Đài RFA phát đi cuộc nói chuyện của tôi với anh Việt Hùng. Ngay sáng hôm sau, ngày đầu tuần, Thường Trực Huyện Uỷ điện cho tôi, yêu cầu tôi lên gặp.
- Hai ngày qua có ai liên lạc với anh? Thường Trực Huyện Uỷ hỏi tôi.
- Có rất nhiều người, trong nước có, ngoài nước có. Tôi đáp.
- Có ai phỏng vấn anh không?
- Có. Đài Á Châu Tự Do. Gọi là phỏng vấn nhưng thực chất anh Việt Hùng điện cho tôi hỏi về tình hình tôi bị bắt thế nào, hiện nay ra sao.
- Anh trả lời thế nào?
- Chẳng thế nào cả. Tôi nói là hiện tôi đã được tha, tạm nghỉ ở nhà chờ tổ chức xử lý. Tóm lại là tôi nói hoàn toàn sự thật, có sao nói vậy.
- Khi về, Tỉnh Uỷ quán triệt anh thế nào?
- Quán triệt không được móc nối, không được liên hệ với ai, không được trả lời phỏng vấn...
- Vậy anh trả lời phỏng vấn Đài Á Châu Tự Do là sao?
- Tôi cho đây là cuộc nói chuyện qua điện thoại bình thường, với tư cách cá nhân với cá nhân.
- Anh thừa biết Đài Á Châu Tự Do là thế nào rồi mà anh vẫn cố tình tiếp chuyện, đó là hành vi cố ý, tổ chức sẽ không nhẹ tay đối với anh!
- Tôi đã chấp nhận hình thức kỷ luật cao nhất của Đảng, nên tôi không cần xin ai nương nhẹ cả!
- Anh em đang bàn sau khi xử lý xong, bố trí công ăn, việc làm cho anh như thế nào đây. Vậy mà anh cứ tiếp tục lấn sâu thêm!
- Tôi xin nghỉ chế độ, chế độ như thế nào tôi xin chấp nhận. Tôi sẽ không làm bất cứ việc gì tổ chức phân công.
- Trong lúc này anh cần chấm dứt việc liên hệ, trả lời phỏng vấn Đài nước ngoài đi. Chắc chắn rằng bọn chúng nó không để anh yên, mà nó sẽ còn lùng sục, làm phiền anh, tìm cách đưa anh vào tròng để rồi anh gỡ ra không nổi!
- Vâng. Tôi đáp cho qua chuyện. Anh cho tôi giao phòng làm việc của tôi, vì đằng nào tôi cũng không đến cơ quan nữa!
- Cứ để đấy, việc này phải có ý kiến của Tỉnh, chỉ có việc khi anh đến cơ quan cần lấy những đồ dùng cá nhân trong phòng làm việc, anh nên đến ban ngày, công khai, tránh đi vào ban đêm, lúc không có người. Công An họ yêu cầu như vậy.
- Vâng. Tôi hiểu.
- Nhắc anh thêm lần nữa là lúc này anh phải biết giữ mình, đừng gây hấn thêm cái gì nữa, hoàn toàn không có lợi cho anh, phải biết điểm dừng, nếu bạt mạng quá người ta cũng chẳng tha cho mình đâu! Anh đừng tưởng là người ta sợ anh. Nếu bắt anh lúc này không có lợi cho tình hình chính trị, gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của Đảng, nhưng anh không biết điều đó mà cứ lấn sâu thì buộc người ta phải ra tay, lúc đó anh hối không kịp.
- Vâng. Tôi biết.
Sáng sớm hôm sau, vợ tôi thông báo cho tôi: có người ở trên Tỉnh Uỷ hẹn tý nữa xuống nhà gặp anh.
- Ai vậy? Họ điện thế nào?
- Điện vào máy bàn, xưng là người ở Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ, hỏi anh có nhà không, lát nữa họ xuống gặp, bảo anh chờ ở nhà.
Khoảng 9h, xe của Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ đỗ trước nhà tôi. Trưởng phòng Công An Tỉnh và Trưởng phòng Bảo Vệ Chính Trị Nội Bộ thuộc Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ vào nhà tôi. Hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, Trưởng phòng Công An sắc mặt lộ vẻ tức tối, nghiêm nghị, Trưởng phòng Chính Trị thì hồ hởi, niềm nở như chẳng có việc gì xảy ra. Chưa uống xong chén nước, Trưởng phòng Công An nghiêm nghị hỏi tôi:
- Mấy ngày qua anh làm những gì?
- Tôi ở nhà, chẳng làm gì cả.
- Anh đã về quê?
- Vâng. Ở trên về hôm sau tôi về ngay.
- Anh đã nói gì với ai?
- Tôi nói cho Mẹ tôi và các Em tôi biết về tình hình của tôi.
- Mẹ anh và những người khác nói gì?
- Nói là tiếc cho tôi, ngoài ra họ chẳng biết nói gì.
- Anh có thấy chính anh đã làm cho những người ruột thịt của mình thất vọng về mình không?
- Những người ruột thịt của tôi chẳng bao giờ có hy vọng gì ở tôi nên họ cũng chẳng bao giờ có thất vọng.
- Có ai liên lạc với anh không?
- Có. Rất nhiều là đằng khác.
- Là những ai vậy?
- Là những anh em, bạn bè, thân hữu, có cả những người mà tôi không quen biết họ.
- Người ta hỏi thăm những gì vậy?
- Hỏi thăm sức khỏe, mời nhau uống rượu. . .
- Có ai biết vụ việc của anh và hỏi anh không?
- Có. Khá nhiều người.
- Có ai ở nước ngoài hỏi về anh không?
- Có vài người.
- Đó là những ai?
- Tôi không biết, tôi không quen họ.
- Họ hỏi thế nao?và anh trả lời họ ra sao?
- Họ hỏi tôi có phải bị bắt không, cụ thể ra sao, hiện nay thế nào. Tôi trả lời là bị quản thúc, làm việc với Công An, với Tỉnh Uỷ trọn vẹn 1 tuần, nay đã được tha, hiện đang nghỉ ở nhà để chờ xử lý.
- Anh có được trả lời phỏng vấn đài nước ngoài không?
- Tôi nghĩ là không!
- Sao vậy?
- Vì có mấy người hỏi chuyện của tôi, tôi kể cho họ nghe về sự việc diễn ra trong suốt tuần qua, tôi nghĩ đó không phải là phỏng vấn mà là cuộc nói chuyện bình thường qua điện thoại.
- Tôi cho anh nghe anh nói những gì trên Đài Á Châu Tự Do. Nói rồi anh ta định đi ra xe lấy, thế rồi anh ta lại chần chừ suy nghĩ lát sau lại thôi.
- Anh nói chuyên với thằng Việt Hùng chứ gì?
- Tôi chẳng biết là ai, người ta gọi điện đến hỏi chuyện tôi, tôi kể sự thật cho họ nghe.
- Trên tỉnh các Sếp đang bàn tìm cách tháo gỡ cho anh, mọi người ai cũng thương cho anh, vậy mà anh phụ lòng các Sếp, làm các Sếp phật ý gọi điện cho bọn này quát mắng inh ỏi, anh chẳng còn coi ai ra sao cả!
- Tôi chẳng bịa đặt, vu khống cho ai, những gì tôi nói đều là sự thật, sao lại nói là phụ lòng mọi người?
- Trước khi về anh đã được sếp quán triệt không liên lạc, không nghe điện thoại, không tiếp chuyện bọn xấu... Vậy mà chỉ sau một ngày anh đã làm đủ mọi chuyện thế thì ai còn bênh vực anh nữa? Hôm nào tôi sẽ nói cho anh biết về thằng cha Việt Hùng và cái Đài Á Châu Tự Do của bọn Mỹ, Ngụy dựng lên để chống phá sự nghiệp cách mạng của Nhân Dân ta! Anh không tỉnh táo sẽ bị bọn chúng đưa vào tròng mà không thể nào gỡ ra được. Anh phải biết là tôi với anh Định (Trưởng phòng Bảo Vệ Chính Trị Nội Bộ) đã bàn rất kỹ với nhau sau khi bị các Sếp quạt cho một trận nên thân, vì anh đã trả lời phỏng vấn Đài Á Châu Tự Do. Và cuối cùng hai chúng tôi đi đến quyết định một lần nữa và cũng là lần cuối cùng thể hiện sự trọn vẹn vì nhau, muốn cứu vớt anh ra khỏi vũng bùn lầy, rồi sau này có thế nào đi chăng nữa anh, gia đình anh cũng không thể trách chúng tôi. Đích thân anh em chúng tôi đến tận nhà anh để lần cuối cùng khuyên nhủ anh từ bỏ mọi hoạt động như thời gian vừa qua, lập tức có thái độ phục thiện để chứng tỏ mình quyết tâm sửa chữa sai lầm. Nếu anh chấm dứt mọi việc tại đây thì Đảng vẫn rộng đường, mở lối cho anh có cơ hội làm lại cuộc đời để làm một công dân tốt, có ích cho xã hội. Còn không, chỉ cần anh có hành vi như thế này lần nữa Công An sẽ vào cuộc, lúc đó anh hối không kịp và anh cũng đừng trách bọn này không nói trước để lường.
- Vâng. Tôi đáp.
Đến lượt Trưởng phòng Chính Trị nói cho cả vợ chồng tôi nghe:
- Tôi với Chú có nhiều tình nghĩa lắm, tôi thì cũng sắp về hưu rồi.Việc hôm nay anh em tôi xuống cũng chỉ vì chúng ta đã sống với nhau có tình nghĩa nên cái gì không phải ta bảo nhau, mà nếu Chú không nghe nữa thì bọn tôi cũng chịu. Cô, Chú nên khuyên nhau, bảo nhau đừng lấn sâu thêm nữa. Thế này là người ta châm chước cho lắm rồi. Bây giờ cứ an phận nghỉ ngơi làm công dân tốt, để lại phúc hậu và làm gương cho con cháu sau này. Đây là lần cuối cùng anh em chúng tôi với tình cảm đặc biệt dành cho Cô, Chú. Thế nhé, chấm dứt ở đây nhé. Tốt nhất là Chú không nghe điện thoại khi có người lạ hỏi đến. Họ thấy mình không tiếp chuyện, chúng nó thôi ngay thôi, còn mình cứ vui vẻ hoặc không tỏ thái độ gì thì chúng còn tìm đủ mọi cách để đưa ta vào cái vòng “kim cô” của chúng.
Trưởng phòng Công An tiếp lời:
- Anh mà không chấm dứt ở đây thì chắc chắn anh sẽ bị khởi tố và chịu lĩnh mức án khá nặng đấy! Tôi không nói đùa đâu. Mà không phải tù ở gần đây mà đi thăm nuôi dễ đâu, ít ra cũng phải ở Thanh Hóa. Thời gian ít nhất cũng phải từ 8 năm trở lên, không khéo mục xương ở trong đó cũng nên. Bởi vì tội của anh nặng lắm, nó không phải án kinh tế. Thà anh tham ô thì nó còn đi một nhẽ bởi người ta dễ dàng thông cảm, đằng này tội phản quốc thì anh biết rồi.
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn vợ tôi, thấy vợ tôi mặt biến sắc, anh ta tỏ vẻ mãn nguyện. Còn tôi thì cứ cười thầm, lặng yên nghe anh ta.
- Thôi nhé, những gì cần nói anh em tôi đã nói hết với anh, chị rồi. Anh, chị phải biết chỉ có những người sống có nhân văn như bọn tôi mới có động tác này, người khác thì quên đi, ông Hồi có tù mọt xác mặc thây ông, liên quan gì đến tôi. Tôi nói thế để anh chị hiểu.
- Vâng. Cảm ơn các anh. Vợ tôi đáp.
- Chẳng mấy khi các anh đến nhà, mời các anh ăn cơm với gia đình. Vợ tôi trân trọng mời.
- Không. Chúng tôi còn nhiều việc lắm. Ba tháng nữa khi mà ông Hồi đã cải tà thật sự thì chúng tôi sẽ đến chúc mừng với gia đình. Còn bây giờ thì tôi không thể ngồi với ông Hồi được.
- Thôi thì trăm sự nhờ các anh khuyên ngăn ông ấy chứ em làm vợ không thể nào bảo được ông.
- Chị cứ hợp tác với chúng tôi, chúng ta quyết tâm lôi bằng được ông ra khỏi vũng bùn nhơ bẩn này.
- Được thế thì tốt. Vợ tôi đáp.
Tôi tiễn họ ra xe, Trưởng phòng Công An lui lại nói chuyên riêng với vợ tôi khá lâu. Đúng là còn nhiều việc phải làm nên chiếc xe lao vút lên đồi Huyện Uỷ.
Vợ tôi nói lại rằng:
- Anh ta dặn đi dặn lại, chị phải dành thời gian để thuyết phục anh ấy không được làm gì nữa, ở nhà chăm sóc vợ, con. Quan tâm đến thằng con để nó học hành cho tốt. Chị là giáo viên, vừa là Đảng viên, đây không những là trách nhiệm của người vợ phải bảo vệ hạnh phúc gia đình mà còn là trách nhiệm của một Đảng viên đối với người chồng đang có hành vi phạm tội chống Đảng, chống Nhân Dân. Bằng mọi cách phải ngăn chặn anh ta lại. Bây giờ anh ta kiểu đã lao phải theo lao, đầu óc anh ta bây giờ mê muội hết rồi, không còn tỉnh táo được nữa. Chị phaỉ tìm mọi cách cảnh báo anh ta ngay, làm cho anh ta tỉnh ngộ lại. Anh ta thì chẳng nói làm gì nhưng còn chị và cháu, tương lai còn nằm ở phía trước, bỗng dưng có người chồng, người cha phản quốc, chị có thấy đau lòng không? Rồi mẹ con chị sẽ sống ra sao? Việc kéo anh ta trở lại lương thiện chính là đấu tranh cho bản thân mình, cho tương lai con cái mình, dù phải mất mát về tình cảm, kể cả phải hy sinh đi chăng nữa tôi nghĩ chị cũng phải làm. Chúng tôi luôn ủng hộ chị, luôn đứng bên cạnh chị, tôi nghĩ dù khó khăn đến mấy chúng ta cũng cũng sẽ làm được. Tôi cho chị số điện thoại của tôi, khi cần chị có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào.


23
Những ngày nằm chờ cấp trên xử lý là những ngày tâm trạng tôi thấy không kém phần mệt mỏi so với những ngày vừa qua bị Công An quản thúc, làm việc. Tôi chỉ muốn nhanh chóng rũ bỏ được mọi “danh hiệu”mà Đảng Cộng Sản Việt Nam đã gắn cho tôi để thảnh thơi dấn thân theo con đường mà bấy lâu nay đã nung nấu trong lòng. Về phía Đảng Cộng Sản, nhất là tổ chức Đảng đang quản lý tôi, họ cũng muốn nhanh chóng xử lý tôi để một mặt khỏi bận tâm, phủi tay hết trách nhiệm, mặt khác cũng muốn chuyển giao cho ngành Công An trực tiếp theo dõi, giám sát, xử lý theo pháp luật. Mong muốn của họ là phải trừng phạt tôi thật nặng để hả dạ, mặt khác để làm gương cho những “kẻ” khác. Ngành Công An của địa phương cũng muốn chuyển giao nhanh để ra tay, họ đinh ninh rằng cứ để cho Công An xử lý rồi sẽ thấy. Và những gì đến sẽ phải đến.
Ngày 19 tháng 4 năm 2007, Thường Trực Huyện Uỷ thông báo cho tôi sáng ngày 20 tháng 4 năm 2007 có mặt tại Huyện Uỷ để gặp Ban Thường Vụ Huyện Uỷ. Nội dung cuộc họp được ghi rõ: kiểm điểm và thi hành kỷ luật đối với trường hợp của tôi. Thường Trực yêu cầu tôi viết bản kiểm điểm thật sâu sắc để trình bày trước cuộc họp.
Đúng 7h30, mọi người có mặt đầy đủ. Dẫn đầu đoàn cán bộ Tỉnh Uỷ Lạng Sơn là Phó Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ Mông Xuân Vanh, người được Tỉnh Uỷ giao trực tiếp là làm rõ vụ việc của tôi. Tham gia với đoàn còn có một Phó Chủ Nhiệm Uỷ Ban Kiểm Tra Tỉnh Uỷ, một Uỷ Viên Uỷ Ban Kiểm Tra Tỉnh Uỷ và Trưởng Phòng Bảo Vệ Chính Trị Nội Bộ thuộc Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ. Tập thể Ban Thường Vụ Huyện Uỷ có 13 thành viên đều có mặt đông đủ. Sau lời khai mạc, Bí Thư Huyện Uỷ (chủ trì cuộc họp) tuyên bố lý do và giới thiệu nội dung, chương trình làm việc. Chủ trì cuộc họp yêu cầu tôi đọc bản kiểm điểm trước tập thể Ban Thường Vụ. Một lần nữa tôi lại trình bày với nội dung y hệt như tôi đã trình bày khi làm việc với Công An Tỉnh và Tỉnh Uỷ.
Tôi vừa đọc, vừa trình bày thêm để rõ hơn, tôi nói rất nhiều nhưng cô đọng lại là: lúc còn tuổi trẻ, tôi yêu Đảng lắm, vì tôi đọc Cương lĩnh của Đảng thấy Đảng nói: Đảng là Đảng của Dân, vì Nhân Dân phục vụ; Đảng bao gồm những người tiên phong, trong sạch, tận tụy với Dân; mục tiêu của Đảng là xây dựng một xã hội ở đó mọi người bình đẳng, yêu thương nhau, không có người bóc lột người, những người Đảng viên luôn là người biết hy sinh hết thảy cho đất nước, cho Dân Tộc; Đảng không phải là người lãnh đạo, không phải người đứng trên Nhân Dân mà là người ở trong Nhân Dân, chịu trách nhiệm trước Nhân Dân, tiên phong gương mẫu trong mọi hành động của mình, mỗi Đảng viên là tấm gương cho Quần chúng Nhân Dân noi theo...
Thế rồi trong học tập và hoạt động thực tiễn, tôi nhận thấy Đảng nói một đằng, làm một nẻo. Đảng viên có quyền chức, họ trở nên giàu có nhanh chóng, họ trở thành quan liêu, hách dịch, xa dời Quần chúng. Nếu so sánh với quan lại ngày xưa thì chẳng khác gì nhau, có khác là số lượng quan lại ngày nay đông hơn, hành vi bóc lột, tham nhũng tinh vi hơn, xảo quyệt hơn... Xã hội ta xuất hiện tầng lớp Giai Cấp mới, một Giai Cấp đứng bên trên các Giai Cấp khác trong xã hội, một Giai Cấp có tất cả các quyền lực, mà nổi trội là đặc quyền, đặc lợi. Điều mà tôi thấy bất đồng nhất chính là Đảng nói chế độ dưới sự lãnh dạo của Đảng có nền dân chủ gấp triệu lần chế độ Tư Bản, tôi cho rằng Đảng đã coi thường Dân, xúc phạm Dân, cho rằng Dân không hiểu biết gì về dân chủ...
Từ những năm 90 của thế kỷ trước, tôi đã tiếp cận hệ tư tưởng dân chủ và có đối chiếu, so sánh, thấy rằng Đảng ta là Đảng lừa Dân, mị Dân. Tôi thấy xấu hổ vì phải khoác chiếc áo của Đảng. Tôi quyết định tìm cách ly khai Đảng từ những năm đó. Tuy nhiên bởi phụ thuộc nhiều yếu tố, nên mãi đến hôm nay tôi mới chính thức công khai. Việc làm của tôi không phải bộc phát, không phải do một lúc nào đó thiếu lập trường quan điểm mà chính là tôi đã nung nấu từ lâu. Đến hôm nay tôi vẫn khẳng định tôi không có gì ân hận; trái lại tôi cảm thấy rất thanh thản khi được ra khỏi hàng ngũ của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Bởi vậy tôi đề nghị Đảng kỷ luật tôi với hình thức cao nhất, khai trừ ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam, cách chức mọi chức vụ tôi đang đảm nhiệm và tôi xin nghỉ chế độ.
- Đề nghị đồng chí trình bày những nội dung cơ bản các bài viết của mình đã phát tán trên mạng. Bí Thư Huyện Uỷ (chủ trì hội nghị) yêu cầu.
- Trong thời gian từ cuối tháng 12 năm 2006 đến cuối tháng ba năm 2007, tôi đã viết xong và gửi đăng tải trên mạng 6 bài, đó là các bài:
“Hãy để cho Nhân Dân tự quyết định lấy người Đại Biểu của mình”,
“Sự ngạo mạn của Đảng Cộng Sản Việt Nam”,
“Quốc hội Việt Nam, Dân bầu hay Đảng cử?”,
“Thần tượng Hồ Chí Minh, có thể cứu cánh cho Đảng Cộng Sản Việt Nam?”,
“Các nhà đấu tranh dân chủ không vi phạm Pháp Luật Việt Nam!”,
“Đảng Cộng Sản Việt Nam ráo riết can thiệp cuộc bầu cử Quốc Hội khóa 12”.
Rồi tôi lần lượt giới thiệu những nội dung cơ bản của từng bài viết. Phòng họp lặng như tờ dõi theo tôi nói, bởi tôi hiểu đây là việc không những mang tính động trời mà còn là việc chưa từng có xẩy ra từ ngày thành lập đảng ở địa phương này.
Tất cả mọi thành viên trong Ban Thường Vụ đều phải phát biểu và cho ý kiến của cá nhân về hình thức kỷ luật đối với tôi. Các ý kiến đều cho rằng thật bất ngờ và lấy làm tiếc cho tôi và đều thống nhất cho rằng do sự thiếu tu dưỡng rèn luyện thường xuyên về phẩm chất, đạo đức cách mạng nên bị sa ngã trước những âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch chống phá cách mạng nước ta. Mọi người đều đồng thuận với hình thức kỷ luật mà tôi tự nhận.
Thay mặt Tỉnh Uỷ, Phó Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ (người được tỉnh ủy ủy quyền) lại một lần nữa đưa ra bài phát biểu mà ông ta đã nói trong buổi làm việc đầu tiên với tôi tại Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ Lạng Sơn. Ông lên án, chửi rủa các nhân vật bất đồng chính kiến, cho đây là những kẻ cơ hội, những kẻ lưu manh chính trị... và một lần nữa ông khẳng định vai trò cá nhân của ông: “Tôi còn sống thì bọn lưu manh này không thể động đến danh dự của Đảng”. Cuộc họp kết thúc sớm và thành công ngoài dự đoán vì chẳng có sự tranh cãi xảy ra, bởi tôi đã tự nhận với hình thức kỷ luật cao nhất của Đảng, điều đó làm cho mọi người rất dễ chịu, dễ phát biểu, dễ thống nhất.
Buổi chiều, đúng 14 h, hội nghị Ban Chấp Hành Huyện Uỷ bắt đầu. Bí Thư Huyện Uỷ (người chủ trì hội nghị) tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu, quán triệt nội dung, chương trình làm việc. Tôi trình bày bản kiểm điểm, sau đó chủ trì hội nghị cho tiến hành thảo luận. Không ai phát biểu, chủ trì hội nghị thực hiện quyền chỉ định. Sau 4 ý kiến phát biểu, chủ yếu tập trung thống nhất cao với hình thức kỷ luật tôi đã tự nhận, hội nghị tiến hành bỏ phiếu kín. Kết quả 100% phiếu thông qua với hình thức khai trừ tôi ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam. Hội nghị kết thúc chóng vánh. Mọi người ra về với tâm trạng khác nhau, người tỏ vẻ bức xúc đối với tôi vì cho rằng tôi đã xúc phạm họ, người thì chia sẻ cảm thông với tôi, người thì khẳng định tôi là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này.
Một anh bạn Huyện Uỷ viên, Bí Thư Đảng Uỷ một cơ sở, vốn thân quen với nhau từ lâu, bởi bố tôi ngày xưa là lính của bố anh ta trong quân ngũ thời kỳ chống Pháp; hai cụ đều là Đảng Viên, thường xuyên đi lại coi nhau như anh em thân thích. Ngay sau khi hội nghị vừa kết thúc, anh ta đã chỉ trích tôi gay gắt:
-Bố mày và bố tao sống lại thì các cụ phải cho mày một trận nên thân! Sao lại có thằng con đi đào mả bố mình lên là thế nào?
Từ đó đến nay anh ta gặp tôi đã miễn chào hỏi. Mấy anh bạn khác cũng Huyện Uỷ viên chia sẻ:
- Tội của ông gọi là chống Đảng tôi còn nghe chứ nói phản bội Nhân Dân, phản bội Tổ Quốc thì ngay tôi cũng phản đối. Một anh lên tiếng.
- Ông không nhớ sao? Ngày trước không vào Hợp Tác Xã cũng bị quy cho là chống Đảng, chống Nhà Nước, chống đường lối đi lên Chủ Nghĩa Xã Hội của Nhân Dân ta! Một anh khác giải thích.
- Ngày trước khác, giờ khác. Ngày trước nói làm gì! Ngày trước tội của ông Hồi người ta đã đưa đi mất tích, còn lâu mới có hội nghị bàn xét như thế này. Ông không thấy sao? Mới cách đây hơn chục năm thôi, nhiều thằng khốn khổ về việc không chấp hành chỉ thị 100 của Ban Bí Thư TW Đảng về khoán sản phẩm đến người lao động trong nông nghiệp. Xét cho cùng thì chẳng có gì lớn cả, chỉ là việc cho rằng ruộng đất của Cha, Ông nó đưa vào hợp tác xã, nay chia cho các hộ, nó đòi hỏi phải chia cho nó ruộng Cha, Ông nó, nó chỉ lấy đủ theo mức khoán, thừa thì bỏ ra. Vậy mà có thằng bị bắt đưa lên Huyện, lên Xã giam cầm, nhiều thằng mất Đảng, mất chức, con em đang tham gia công tác xã hội thì không được kết nạp Đảng, không được cất nhắc vì gia đình chống lại đường lối chính sách của Đảng, Nhà Nước. Đấy, ông thấy có khổ không?
- Thời ấy quả là ấu trĩ, ai lại chỉ thị của Ban Bí Thư TW Đảng mà bắt mọi người Dân triệt để chấp hành, ai chần chừ, do dự bị coi là đối tượng chống Đảng, Nhà Nước; ai ra mặt chống lại thì cho là vi phạm pháp luật, phải bị trừng trị đích đáng.
- Chẳng nói đâu xa, ngay như tôi này, đang tham gia bộ đội chống Mỹ rồi đến tiếp tục lên chốt ở biên giới chống Tàu hẳn hoi, vậy mà gia đình chần chừ, không vào Hợp Tác Xã nên mãi không kết nạp Đảng được, mãi đến chính sách Hợp Tác hóa Nông nghiệp có những thay đổi tôi mới được vào Đảng đấy.
- Quan điểm của ta, chính sách của ta hôm nay đúng, mai sai, nay sai, mai lại đúng chẳng biết thế nào mà lần. Biết đâu hôm nay ông Hồi có tội, ngày mai ông Hồi lại có công, khó lường. Tôi chỉ thương cho ông là chịu nhiều thiệt thòi. Tôi thật không ngờ ông lại dám làm như vậy, được lợi lộc gì không?
- Lợi gì thì cũng không bằng ông đương chức, lương hai vợ chồng ổn định, nhà cửa tạm rồi, một đứa con, lo nghĩ quái gì? Ông này ông ấy nghĩ khác người thôi! Một anh giải thích thay tôi.
- Đúng thế. Mọi người tán đồng.

Về đến nhà tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thảnh thơi như đã trút được gánh nặng trên vai, tự mãn nguyện cho rằng mình là người có nghị lực đã làm được những việc mà không phải ai cũng làm được, mà ngay chính bản thân cũng không phải lúc nào cũng có được lý trí vượt qua.

Hai tuần sau tôi nhận được quyết định của Tỉnh Uỷ Lạng Sơn về việc xử lý kỷ luật tôi: Quyết định mang số 388 –QĐ/TU, đề ngày 02 tháng 5 năm 2007.
Tiêu đề của quyết định ghi: “Quyết định thi hành kỷ luật đồng chí Vi Đức Hồi, Uỷ Viên Ban Thường Vụ, Trưởng Ban Tuyên Giáo Huyện Uỷ, kiêm Giám Đốc Trung Tâm Bồi Dưỡng Chính Trị Huyện Hữu Lũng, Tỉnh Lạng Sơn. Nội dung quyết định ấy như sau:
Căn cứ chương 8, điều lệ Đảng Cộng Sản Việt Nam;
Xét báo cáo của Uỷ Ban Kiểm Tra Tỉnh Uỷ số 55 về kết quả xem xét, đề nghị thi hành kỷ luật Đảng Viên vi phạm trong thực hiện nhiệm vụ Cấp Uỷ giao và thực hiện nhiệm vụ Đảng Viên đối với đồng chí Vi Đức Hồi. Nhận thấy:
Trong quá trình công tác, đồng chí Vi Đức Hồi đã được Cấp Uỷ, Chính Quyền các cấp bố trí giữ một số chức vụ quan trọng và được đào tạo khá cơ bản. Song, do cá nhân đồng chí Vi Đức Hồi thiếu tu dưỡng rèn luyện, không hiểu biết đầy đủ về chủ chương, đường lối, chính sách của Đảng, dẫn đến mơ hồ trong nhận thức, thường xuyên tiếp cận với các thông tin có nội dung xấu, đi ngược lại đường lối của Đảng, Nhà Nước, phản bội lại lợi ích của Đảng và Dân Tộc;
Đồng chí Vi Đức Hồi đã trực tiếp gặp gỡ, quan hệ với Nguyễn Văn Đài, đối tượng đội lốt Luật Sư hoạt động chống phá Cách Mạng Việt Nam (nay đã bị bắt và chuẩn bị đưa ra xét xử trước tòa án);
Đồng chí Vi Đức Hồi còn trực tiếp viết bài với luận điệu vu khống, bôi nhọ, nói xấu Đảng, nói xấu chế độ;cụ thể đã có sáu bài đăng trên mạng internet, một bài đang hoàn chỉnh với nội dung xuyên tạc vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam, tán dương những quan điểm lợi dụng cái gọi là: “dân chủ, nhân quyền”, đòi đa nguyên, đa đảng đối lập, đòi tự do ngôn luận, báo chí, hội họp ngoài khuôn khổ, đòi lật đổ chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, đả kích, nói xấu Đảng, Nhà Nước...;
Đồng chí Vi Đức Hồi đã cố ý làm trái quy định của cơ quan về sử dụng tài sản công được cơ quan trang bị phục vụ công tác, qua đó đã dùng những phương tiện này vào hoạt động chống Đảng, soạn thảo và phát tán nhiều bài viết có nội dung xấu;
Với cương vị là Trưởng Ban Tuyên Giáo Huyện Uỷ, đồng chí không đầu tư thời gian và các kiến thức đã được đào tạo, trang bị vào việc tập trung để hoàn thành nhiệm vụ, mà lại sử dụng vào các hoạt động chống Đảng;
Với những khuyết điểm trên, đồng chí Vi Đức Hồi đã vi phạm nghiêm trọng điều lệ Đảng Cộng Sản Việt Nam, tiêu chuẩn quy định đối với Cán Bộ, Đảng Viên, gây ảnh hưởng đến uy tín của tổ chức Đảng và uy tín của người cán bộ lãnh đạo.
Để giữ nghiêm kỷ luật của Đảng, Ban Thường Vụ Tỉnh Uỷ quyết định: thi hành kỷ luật bằng hình thức khai trừ ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam đối với đồng chí Vi Đức Hồi. Quyết định này được thông báo đến Ban Thường Vụ các Huyện Uỷ, Thành Uỷ và Đảng Uỷ trực thuộc Tỉnh Uỷ để rút kinh nghiệm. Văn phòng Tỉnh Uỷ, Uỷ Ban kiểm tra Tỉnh Uỷ, Ban Tổ Chức Tỉnh Uỷ, Ban Thường Vụ, Ban Chấp Hành Đảng bộ Huyện Hữu Lũng và đồng chí Vi Đức Hồi chịu trách nhiệm thi hành quyết định này.
Thay mặt Ban Thường Vụ Tỉnh Uỷ.
Bí Thư đã ký: Vũ Huy Hoàng”.

Sau khi có quyết định của Tỉnh Uỷ, ba ngày sau tôi nhận được giấy mời dự kỳ họp bất thường Hội Đồng Nhân Dân (kỳ họp thứ 10). Thường Trực Hội Đồng Nhân Dân Huyện yêu cầu tôi viết đơn xin bãi nhiệm để trình kỳ họp. Hôm sau tôi gửi đơn cho Thường Trực Hội Đồng Nhân Dân Huyện và thông báo tôi không đến dự kỳ họp. Sau kỳ họp, Hội Đồng Nhân Dân Huyện gửi nghị quyết của kỳ họp cho tôi.

Nghị quyết số 01/NQ-HĐND.
Ngày 10 tháng 5 năm 2007.
Nghị quyết về việc bãi nhiệm Đại Biểu Hội Đồng Nhân Dân Huyện và Trưởng Ban Pháp Chế HĐND Huyện Hữu Lũng, khóa 17, nhiệm kỳ 2004-2009. Nội dung quyết định:
“căn cứ luật Tổ Chức Hội Đồng Nhân Dân và Uỷ Ban Nhân Dân ngày 26 tháng 11 năm 2003;
căn cứ quy chế hoạt động của Hội Đồng Nhân Dân năm 2005;
xét tờ trình số 01/TT-TTHĐND ngày 03 tháng 5 năm 2007 của Thường Trực Hội Đồng Nhân Dân Huyện Hữu Lũng về việc bãi nhiệm Đại Biểu Hội Đồng Nhân Dân và Trưởng Ban Pháp Chế HĐND Huyện khóa 17, nhiệm kỳ 2004-2009;
sau khi Đại Biểu HĐND thảo luận, Quyết Định:
Điều 1. Bãi nhiệm Đại Biểu HĐND và Trưởng Ban Pháp Chế HĐND Huyện Hữu Lũng, khóa 17, nhiệm kỳ 2004-2009 đối với ông Vi Đức Hồi kể từ ngày HĐND Huyện thông qua nghị quyết.
Điều 2. Thường Trực Hội Đồng Nhân Dân Huyện, các ban của HĐND Huyện và ông Vi Đức Hồi chịu trách nhiêm thi hành nghị quyết này.
Nghị quyết này đã được HĐNDHuyện Hữu Lũng khóa 17, nhiệm kỳ 2004-2009, kỳ họp thứ 10(bất thường)thông qua.
Chủ Tịch HĐND Huyện
đã ký: Vũ Hồng Thủy

Kèm theo nghị quyết này là Thông báo số 06 của Thường Trực HĐND Huyện:
“Thông báo thực hiện nghị quyết số 01/NQ-HĐND của HĐND Huyện Hữu Lũng khóa 17.
Tại kỳ họp thứ 10 (bất thường) khóa 17, HĐND Huyện đã thông qua nghị quyết bãi nhiệm Đại Biểu HĐND Huyện và Trưởng Ban Pháp Chế HĐND đối với ông Vi Đức Hồi với lý do vi phạm tiêu chuẩn Đại Biểu HĐND. Chủ Tịch HĐND thông báo nghị quyết trên tới Uỷ Ban Mặt Trận Tổ Quốc Huyện, Uỷ Ban Mặt Trận Tổ Quốc hai Xã: Hòa Sơn và Tân Thành (nơi ông Hồi được bầu làm Đại Biểu) biết. Đề nghị ủy ban mặt trân tổ quốc hai Xã thông báo nội dung nghị quyết này tới cử tri.
Chủ Tịch Hội Đồng Nhân Dân Huyện đã ký: Vũ Hồng Thủy


No comments:

Post a Comment