Monday, December 27, 2021

ÂM MƯU KIM TIỀN GIỮA MÙA TRÙNG ĐỘC (Vương Tiểu Nhị - Văn Việt)

 


Âm mưu kim tiền giữa mùa trùng độc

Vương Tiểu Nhị

27 Tháng Mười Hai, 2021

http://vanviet.info/van/m-muu-kim-tien-giua-ma-trng-doc/

 

Đường gia trang lừng danh thiên hạ về độc dược.

 

Võ công của Đường gia không thực sự độc bá quần hùng nhưng tài nghệ đầu độc lại vô song. Công phu đầu độc gồm ba loại: phóng phi tiễn, phi châm tẩm chất độc, bỏ độc dược vào nguồn nước, thức ăn, nuôi và thả sinh vật gây bệnh lạ khiến người bị nhiễm chết cấp tốc.

 

Võ lâm đang thái bình. Phương Nam có bang hội nổi tiếng là Nam Lạc, bang không lớn lắm nhưng thiện võ, trong vòng trăm năm trở lại từng đánh bại hai bang sừng sỏ lớn hơn nhiều lần là bang Gà Tây và bang Cờ Bông. Sau hai chiến thắng lừng lẫy võ lâm đó, các đại đầu lãnh bang Nam Lạc bỗng mất chí khí chinh phục giang hồ đoạt ngôi vị Minh chủ võ lâm, chỉ quay về dùng gươm giáo kiếm tiền trong vùng lãnh thổ ảnh hưởng của mình là một dải đất ven biển dài và hẹp.

 

Bang Nam Lạc được tổ chức như một bang hội Lương Sơn, có nhóm đại đầu lãnh đứng đầu là Tổng đầu lãnh quyết định hết mọi trọng sự tại tổng đàn. Bên dưới chia ra các đàn gồm đàn Võ sự, đàn Lễ văn, đàn Tuyên truyền, đàn Chấp pháp, đàn Y, đàn Bách khoa… mỗi đàn có đàn chủ đứng đầu.

 

Ba năm nay, dù thanh bình, võ lâm có đại sự. Khắp nơi dân chúng lăn ra chết không biết lý do, Người ta đồn dịch bệnh do một loại trùng rất rất nhỏ, nhỏ hơn hạt bụi nhỏ nhất, không mùi vị, được thả bay trong không khí, ai hít vào bị nhiễm chết ngay. Những ánh mắt nghi ngờ hướng về Đường gia nhưng chưa có bằng cớ rõ rệt nên Võ lâm Công đạo hội chưa thể được triệu tập để xác định kẻ thù chung. Chỉ biết sinh ý của Đường gia ngày càng thạnh trong khi vận thế các các đại phái sa sút…

 

Tại một thôn nghèo ven biển, chàng trai trẻ Gia Nam nhận thiệp mời tới Tổng đàn bang Nam Lạc. Tiếp chàng trai là một đại hán đầu lãnh tuổi trạc năm mươi, cao lớn, uy phong.

 

- Tiêu cục theo dõi sát sao lý lịch của tất cả thần dân trên lãnh thổ. Biết nhà ngươi là dân thường lanh lợi có chí làm ăn nên mời ngươi tới hỏi thẳng câu này, nhà ngươi muốn làm giàu không?

 

- Dạ thưa, đó là chí của tiểu sinh.

 

- Nếu nghe lời ta, chỉ trong vòng một năm ngươi sẽ có tài sản muôn ức lượng vàng.

 

Kế hoạch được đầu lãnh đại diện tổng đàn cho biết như sau.

 

Mùa dịch người người bị phơi nhiễm trùng độc chính là thời cơ. Phải biết trấn lột tiền thần dân từ dịch bệnh.

 

Muốn trị bệnh, cần coi người dân có nhiễm trùng hay không. Sau đó ai bị nhiễm sẽ được điều trị.

 

Chúng ta sẽ kiếm tiền từ việc xét nhiễm trùng độc. Tổng đàn sẽ ban lệnh người người phải xét nhiễm trùng, ai không xét dùng bạo lực bắt xét. Tiền của trong dân còn nhiều, tổng đàn sẽ thu tiền xét nghiệm. Một lần xét nghiệm thu bốn trăm quan tiền, trừ chi phí lời ba trăm quan. Nắm chắc phương châm Xét Nghiệm Thần Tốc, Không Để Lọt Con Mồi. Đất này có trăm triệu thần dân, chỉ cần xét nghiệm phân nửa, mỗi người chịu xét nghiệm năm bảy lần, tính sơ sơ, ta sẽ có vài trăm muôn lượng vàng ròng!

 

Vị đầu lãnh ngửa mặt cười to, tiếng cười đắc chí đầy nội lực rung mái tổng đàn, nghe văng vẳng trong tiếng cười ma trêu quỷ doạ…

 

Gia Nam rùng mình.

 

- Bẩm, vậy tiểu sinh sẽ làm gì?

 

- Nhà ngươi nhận phần dễ, đứng tên cửa hàng bán vật dụng xét nghiệm và phân xưởng chế tạo thuốc xét nghiệm, que xét nghiệm.

 

- Việc này phức tạp, cần kỹ lưỡng lắm. Que xét nghiệm mà thọc vô họng, vô mũi người ta có lây bệnh truyền nhiễm cho người ta không? Ngoài ra, theo y học, đó là những nơi nhạy cảm, dễ sinh bệnh, cần được bảo vệ. Rồi mình tính sao với quyền tự do thân thể của người ta? Lại nữa, kỹ thuật chế tạo hiện nay không khó, nhưng cần tiêu chuẩn cao mà tiểu sinh chưa rành. Có việc xảy ra, tiểu sinh sợ không kham nổi trách nhiệm.

 

- Bệnh thì kệ họ chứ, một trăm người bị bệnh vài người có sao đâu! Huống chi ta có thiếu gì cách đổ thừa, chạy tội! Đàn Tuyên truyền hoạt động rất hữu hiệu, nắm trong tay ngàn nội san, một tiếng ban ra thiên hạ ai dám không nghe theo?

 

Vị đầu lãnh gằn giọng:

 

- Sao, ngươi còn phân vân gì nữa? Miếng ngọt không ăn hay chờ miếng đắng?

 

Nhìn ánh mắt uy hiếp, Gia Nam nghe lạnh dọc xương sống. Y nhớ một người đàn anh từng dặn, gặp trường hợp như thế này đệ tuyệt đối không được nhận lời. Tổng đàn không hại đệ nếu đệ từ chối. Còn nếu đệ nhận lời là tự đưa đầu vào thòng lọng, từ đó về sau không thể an toàn rút ra! Thân bại danh liệt là chuyện nhỏ, e rằng còn gia tán mạng vong!

 

Tuy nhiên, lòng tham tiền nổi lên. Sợ và Muốn so kè. Lòng lo lắng và mạo hiểm chen nhau. Liều một lần chắc không sao, mà có thể lập thân vạn lượng vàng! Sau vụ này ôm vàng trong tay ta tìm cách rút lui không hợp tác với họ nữa.

 

Gia Nam lên tiếng:

- Việc này phải có giấy phép của đàn Y. Nghe nói muốn có giấy phép phải chạy vạn lượng, tiểu sinh thì nghèo…

 

- Đừng lo, ta đã triệu ngươi tới đây tức đã lo mọi sự. Ngày mai đàn Y sẽ cấp phép. Ta cũng đã làm việc với đàn Bách khoa, họ sẽ chứng nhận rằng sản phẩm của ngươi đã được đồng ý bởi Võ lâm minh chủ!

 

- Nhưng chúng ta chưa làm đầy đủ thủ tục xin chứng nhận!

 

- Võ lâm minh chủ ngoài xa vạn dặm, đàn Bách Khoa chỉ tuyên bố trên nội san cho thần dân mảnh đất ven biển này thôi, chẳng ai biết mà lần, Võ lâm minh chủ làm sao hay được! Có đàn bách khoa lên tiếng quảng cáo, ngươi còn lo gì nữa?

 

Vỗ tay xuống bàn, gã nghiêm mặt:

 

- Có ta chống lưng, vạn điều sẽ như ý và an toàn cho ngươi. Làm việc với chúng ta một lần sẽ biết, chỉ cần may túi trăm gan đựng vàng, sau này đem tiền của đưa gia đình sang các nước Tây dương mà an hưởng tuổi già…

 

Nghe kế hoạch chu đáo, Gia Nam quả quyết :

 

- Bẩm tiền bối, tiểu sinh xin vâng lời. Xin tiền bối cho biết điều kiện.

 

- Điều kiện dễ thôi, chúng ta sẽ huy động tiền của cho ngươi, mỗi lần ngươi ký giấy nhận ngân phiếu, giao lại cho ta ba mươi phân. Người nhận mười vạn lượng thì giao cho ta ba vạn lượng vàng. Này này, ngươi nhìn gì vậy, phải biết tiền này chỉ thuộc về ta phần ít. Vị trí ta không nhỏ, nhưng trên ta còn có người lớn hơn, ngang cấp ta cũng không ít người. Ho chịu đứng yên trơ mắt nhìn ta ăn à?

 

Gã đại hán đầu lãnh dặn thêm:

 

- Phần còn lại ngươi nhớ dùng bôi trơn các địa phương. Địa phương là nơi chúng ta có thể có ảnh hưởng, nhưng ngươi nhớ ai cũng cần tiền mà địa phương là nơi quyết định mua. Tiền là tiên là phật, chúng ta đang dùng triết lý sống Tất Cả Chỉ Có Tiền, Tất Cả Chỉ Vì Tiền đẩy lui các triết lý Nhân đạo, Trung thực, Bình đẳng vớ vẩn gì gì đó. Phải xây dựng xã hội tiến lên theo con đường mà trong đó vật chất là tất cả, tiền là tất cả. Quên điều này, có thất bại chúng ta cũng không giúp ngươi được gì đâu! Thôi, người có thể lui ra, ngày mai sẽ có người tới sắp xếp công việc với ngươi!

 

- Cảm tạ tiền bối lo lắng và dặn bảo tận tình. Tiểu sinh xin nhận thịnh tình này, chỉ xin tiền bối một điều kiện!

 

- Ngươi cứ nói…

 

- Dạ, tiểu sinh chỉ nhận làm một lần này, sau khi thành công xin được thoái ẩn rút chân khỏi chốn giang hồ.

 

- Ta chấp nhận!

 

Đại hán đầu lãnh đứng dậy, tiễn Gia Nam ra cửa. Gia Nam bước đi, lâng lâng khoái trá vì tính mạo hiểm của công việc và phần thu hoạch quá lớn, không biết đại hán đứng nhìn cánh cửa khép lại cũng bằng đôi mắt khoái trá và dữ tợn. Hảo tiểu tử, ngươi tưởng dễ qua mặt lão gia à? Ngươi tính nhờ sức của lão gia làm một cú lớn rồi an hưởng tiền của kiếm được à? Đời sao dễ thế, mà ngươi tưởng lão gia là con cừu ngốc như ngươi à? Rồi lão gia sẽ dạy ngươi nhiều điều, một bước chân đã bước qua vạch cấm đừng bao giờ mong an toàn rút lại vì kể từ lúc đó cổ nhà ngươi đã vĩnh viễn nằm dưới lưỡi đao của lão gia!

 

Gần hai năm sau buổi nói chuyện đó, Gia Nam bị còng trong ngục tối.

 

Kế hoạch kiếm trăm muôn lượng vàng coi kín kẽ nhưng thiệt ra hở đầu đuôi. Không hở sao được khi âm mưu trấn lột tới mấy chục triệu người, trong số mấy chục triệu người kia há không có bậc hào kiệt đứng ra vạch trần mưu mô thâm độc? Ngoài ra đâu phải tất cả đầu lãnh đều ác nhân thất đức hết, vẫn còn người thụ hưởng hùng khí lương thiện của thế hệ khai bang lập phái! Lại nữa, mưu mô trấn lột tiền của quá lớn tất phát sinh mâu thuẫn tranh giành giữa những kẻ có dã tâm. Luật nhân quả đâu để kẻ ác tâm được yên ổn khi mưu đồ bất chánh khiến trời căm đất giận…

 

Trên nền đất ẩm ướt, run rẩy vì gió cuối năm lạnh lẽo lùa qua cửa ngục, ôn lại chuyện qua, Gia Nam biết đời mình đã vào khúc quanh đen tối. Có còn sống thoát qua được không hay trước mặt là quỷ môn quan? Phụ mẫu, thê nhi rồi sẽ ra sao?

 

Hôm qua gã đại hán hứa hẹn sẽ chống lưng cho y nhắn vào đang chạy án bên ngoài, dặn y chỉ khai theo những gì đã được chuẩn bị sẵn, tuyệt đối không khai thêm một chi tiết nào. Tuyệt đối! Bỗng dưng Gia Nam nhớ tới những mũi phi châm độc màu xanh biếc của Đường gia. Càng nhớ y càng run, run rồi cứng quay hàm tới mức muốn thì thầm cũng không mở miệng nổi. Sẽ có mũi phi châm nào dành cho y không? Dù sao y cũng là người biết quá nhiều…

 

Trong hoảng loạn đầm đìa nước mắt, y nhớ lời dặn của người đàn anh “nếu đệ nhận lời là tự đưa đầu vào thòng lọng, từ đó về sau không thể an toàn rút ra! Thân bại danh liệt là chuyện nhỏ, e rằng còn gia tán mạng vong!

 

Hay bây giờ mình khai hết để đổi lại được an toàn sinh mệnh? Ý nghĩ vừa thoáng qua bỗng dưng Gia Nam thấy rất rõ rằng… nhưng mà, khai hay không khai, việc đó bây giờ mình đâu còn làm chủ được nữa! Tự do của mình đã giao cho người ta thì sinh mệnh mình, người ta muốn lấy đi lúc nào cũng rất dễ!

 

Ngày 25 tháng 12 năm 2021




No comments:

Post a Comment