Cách
đây cũng không lâu, có vụ một thanh niên cậy tiền đè chết người và hống hách giữa
đường thách thức người bị va chạm giao thông là mua được cả công an.
Đêm
qua, một đám trẻ thanh niên cầm vũ khí đứng trên cầu để xin tiền các xe đi qua,
và mấy thanh niên này vẫn thỉnh thoảng cho rằng thách công an nào làm gì được
và bao cả công an luôn.
Điều
gì đã thể hiện thông qua hai sự việc trên?
Đó
là việc những kẻ có tiền, hoặc những kẻ được cho là có quan hệ với công quyền
thì thường có một thái độ coi khinh người khác và coi thường luật pháp. Hơn nữa
đó là việc, tư duy bỏ tiền ra để mua chuộc lực lượng thực thi công vụ có vẻ như
đã trở nên phổ biến, hẳn nhiên, nó cũng tạo ra một hệ quả là chính những kẻ đó
lại xem thường những người, những lực lượng mà chúng có thể chi phối được.
Trong
một đất nước, nếu chính phủ mà không tôn trọng người dân và luật pháp thì đó
chính là nguồn cơn gây ra loạn lạc cho xã hội. Xã hội loạn lạc, suy đồi thì lỗi
đầu tiên cũng là trách nhiệm lớn nhất thuộc về nhà nước chứ không một ai khác.
Vì nhà nước đã được lập ra và đại diện nắm quyền lực để thực hiện việc quản lý
quốc gia.
Cần
phải chỉnh đốn lại chính phủ (nhà nước) trước tiên, và phải xây dựng lại hệ thống
luật pháp, thiết lập lại nền giáo dục để tạo nên những thế hệ văn minh và đầy đủ
phẩm chất làm người.
Nếu
không, mỗi ngày nhìn những cảnh tồi tệ xảy ra trên quê hương, chẳng một ai thấy
được sự yên bình và có thể an tâm mà sống an lành.
Tối
qua có người nói, anh có muốn định cư ở Mỹ không? Tôi hỏi lại, lý do để làm việc
đó? Người đó trả lời là vì thế hệ con cái bởi môi trường sống (hệ thống giáo dục
cùng điều kiện chăm sóc) tuyệt vời nhất thế giới mà hiếm nơi nào có được. Tôi
đáp lại: người Do Thái lưu lạc mấy nghìn năm khắp thế giới chỉ mong một ngày được
trở về quê hương, tổ quốc mà ngày nay mới được tạo lập khoảng vài chục nghìn
kilomet vuông làm lãnh thổ cư trú, còn chúng ta có quê hương thì sao lại rời bỏ
mà đi? Và nếu không ai xây dựng một vùng đất trù phú, tươi đẹp thì lấy đâu ra
nơi chốn để một người muốn từ bỏ khỏi quê hương bất ổn của mình mà “tìm đến”?
Nếu
ai cũng chạy trốn, thì ai sẽ xây dựng đất nước? Nếu ai cũng chỉ tàn phá, ai sẽ
là người thiết tạo? Ai cũng chỉ sống ăn mòn, ai sẽ là những người bồi đắp?
Năm
mới lại đến, năm cũ qua đi, nhưng dường như đại lượng thời gian ở nơi này có vẻ
ngày càng khắc nghiệt hơn và là thứ để kiểm chứng mạnh mẽ những vòng xoáy đổ vỡ
một cách ngày càng rõ ràng hơn.
No comments:
Post a Comment