Ngọc
Lan/Người Việt
April 28, 2017
WESTMINSTER,
California (NV) – “Chúng
tôi đến đây để nghiêng mình trước sự ra đi của một người có thể nói là được quý
mến nhất từ trước đến nay ở hải ngoại.”
Đó là lời phát biểu của Giáo Sư Nguyễn Thanh Giàu, hội
trưởng Ban Trị Sự Phật Giáo Hòa Hảo Nam California kiêm tổng thư ký Hội Đồng
Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ, trong buổi tưởng niệm cựu Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh
Nhơn.
Một vòng hoa tươi thắm dành cho bà Hạnh Nhơn, một
người luôn tận tụy với thương phế binh VNCH. (Hình: Nhất Anh/Người Việt)
Đây cũng là tâm tình chung của tất cả những người có
mặt tại lễ tưởng niệm người hội trưởng Hội H.O. Cứu Trợ Thương Phế Binh và Quả
Phụ VNCH.
Mở đầu chương trình, MC Nam Lộc nhắc lại tiểu sử của
cựu Trung Tá Hạnh Nhơn, trong đó có chi tiết ít người biết đến, đó là thân phụ
bà, quan đại thần trung quân đô thống Nguyễn Hữu Tiến, từng là phò mã dưới thời
vua Khải Định, và thân mẫu bà là một thương gia.
Bà từng được trao tặng Huân Chương Bắc Đẩu Bội Tinh
và Bách Hợp của Phong Trào Hướng Đạo Việt Nam.
Trong không khí đầy niềm tiếc thương, MC Nam Lộc kể
chuyện một lần ông nghe được cuộc đối thoại giữa một ký giả và bà Hạnh Nhơn lúc
sinh thời.
“Khi người ký giả hỏi ‘Tại sao tất cả mọi người chúng tôi gặp đều nói cảm
thấy may mắn, hạnh phúc và sung sướng được làm việc dưới sự lãnh đạo của chị?’
thì chị Hạnh Nhơn trả lời rằng ‘Phải nói ngược lại mới đúng. Tôi là người được
anh em tin tưởng và cho đứng đầu hội. Nhưng đầu tàu không thể chạy được nếu
không có một bộ máy hoàn hảo. Tôi phải cám ơn những thiện nguyện viên đó. Tôi
phải cám ơn những người hội viên đã ngày đêm cùng với tôi xét từng hồ sơ để biết
rằng đâu chính là những thương phế binh thực sự của quân lực VNCH, bởi vì nếu
không, chúng ta sẽ phản bội những đồng tiền mồ hôi nước mắt của đồng hương đóng
vào giúp đỡ cho thương phế binh.’”
Tính cách đó của người hội trưởng Hội H.O. Cứu Trợ
Thương Phế Binh và Quả Phụ VNCH đã lần lượt được đại diện của nhiều tổ chức, hội
đoàn, đồng hương, khẳng định thêm qua những lời chia sẻ, tâm tình với sự ngưỡng
mộ vô biên.
Các con đứng hai bên quan tài người mẹ thân thương.
(Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
“Cái bóng của chị quá lớn”
Ông Nguyễn Phán, phó hội
trưởng nội vụ, một nơi được xem là ngôi nhà thân thương của bà Hạnh Nhơn, nói
trong sự nghẹn ngào, “Dẫu biết sinh là ký, tử là quy, sống gửi thác về, chốn trần
gian nào ai mong sống mãi, nhưng chị ơi, hơn 15,000 hồ sơ thương phế binh vẫn
còn đó, hơn 3,000 hồ sơ quả phụ vẫn còn đây, sao chị nỡ bỏ đi. Ngồi bên cạnh những
hồ sơ thương phế binh là nhớ chị. Hơn một tuần qua, nước mắt thương phế binh
VNCH đã chảy xuống khắp cả miền Nam, từ Gio Linh, Cam Lộ, Đắc Nông, Đắc Tô, đến
Bình Thuận, Bình Dương, U Minh, Rạch Giá… Nỗi tiếc thương vô hạn đến từ những
thương phế binh, từ đồng hương đồng đội trên khắp các châu lục.”
“Cuộc đời chị là một sự tận hiến, là một ngôi sao Bắc
Đẩu sáng rực. Người nào được chị trao lại quyền hội trưởng trong lúc này là một
gánh nặng trên hai vai, vì cái bóng của chị quá lớn, hào quang của chị tỏa sáng
khắp nơi,” ông nhấn mạnh.
Nhạc sĩ Trúc Hồ, tổng
giám đốc đài truyền hình SBTN, phát biểu trong nước mắt, “Đối với cá nhân Trúc
Hồ, cô Hạnh Nhơn là tiên giáng trần. Cô xuống thế gian này để giúp đời, giúp
người. Trong 10 năm làm việc chung với cô, lúc nào để ý cũng thấy cô nở nụ cười.”
Ông kể, “Mỗi năm khi Đại
Nhạc Hội Cám Ơn Anh được tổ chức, không có lúc nào mà không bị một số người cứ
hết dùng Internet lại đến dùng email nói hội cô Hạnh Nhơn lấy tiền này lấy tiền
nọ, cô cũng thanh thản bước tới nhẹ nhàng, cô không bao giờ bị những thế lực
như vậy làm lo lắng. Điều cô lo lắng là làm sao những đồng tiền của tất cả những
người Việt Nam trên toàn thế giới gửi về giúp cho hội được gửi đến từng thương
phế binh VNCH.”
“Cô hãy yên tâm ra đi, cô làm quá nhiều rồi,” giọng tác giả “Triệu Con Tim, Một Tiếng Nói”
nghẹn lại.
Nhiều tiếng sụt sùi. Nhiều
bàn tay đưa lên quẹt nước mắt.
Đại diện ban tổ chức các
Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh ở miền Bắc California cũng cho rằng, “Cô Hạnh Nhơn
ra đi là một sự mất mát lớn lao không những cho gia đình, gia quyến mà còn là
cho tất cả đồng bào tị nạn khắp nơi trên thế giới. Sự ra đi của cô để lại một sự
thương tiếc vô bờ đối với tất cả anh em thương phế binh và cô nhi quả phụ VNCh
còn ở quê nhà.”
Cô Christine Quỳnh Nguyễn,
cùng Nhóm Houston “Cám Ơn Anh,” từ Texas sang, cũng có mặt tại buổi lễ.
“Sự ra đi của cô để lại cho chúng con niềm thương tiếc
sâu xa. Trong hai năm qua có dịp làm việc cùng cô, tấm gương mà cô để lại cho
chúng con chắc có lẽ nói một giờ đồng hồ cũng không hết những gì cô đã làm cho
thế hệ sau này. Tên của cô đã chứng tỏ cho nhân cách và đức hạnh của người phụ
nữ Việt Nam,” cô Christine bày tỏ.
Trong lúc 36 tổ chức, hội
đoàn lần lượt lên chia sẻ những tâm tình, những kỷ niệm mà họ từng có với cựu
Trung Tá Hạnh Nhơn, thì bên ngoài phòng tang lễ, rất đông người chờ đợi để được
viếng bà.
Nhạc sĩ Trúc Hồ (thứ hai từ trái) viếng người quá cố.
(Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
Cựu Trung Tá Nguyễn Văn Ức, phó hội trưởng ngoại vụ,
người có gần 10 năm làm việc cùng bà Hạnh Nhơn, nhận xét, “Trong thời gian phục
vụ dưới sự lãnh đạo của chị Hạnh Nhơn, tôi cảm thấy chị chính là người có thể
làm cho tất cả anh em đồng tâm làm việc, cho nên không khí làm việc trong hội
lúc nào cũng vui vẻ. Mặc dù cũng có người lên tiếng nói này nọ, nhưng chị Hạnh
Nhơn chỉ lấy niềm vui giúp cho anh em thương phế binh-quả phụ làm niềm vui, nên
chị không bao giờ tỏ ra giận dữ oán trách ai hết.”
“Chị là người có thể mang đến sự đoàn kết trong tất
cả anh em làm việc cho hội, vì vậy, hiệu quả làm việc của hội trong thời gian
chị lãnh đạo là một hiệu quả tuyệt vời. Sự ra đi bất ngờ của chị làm cho anh em
chúng tôi cảm thấy hụt hẫng, như thấy mất mát điều gì to tát lắm,” ông nói
thêm.
Có mặt tại lễ tưởng niệm, Thiếu Tá Hồ Ngọc Sơn cho rằng,
“Bà là một người từ tâm, đức độ, liêm khiết. Bà mất đi là một sự mất mát quá lớn
mà tôi nghĩ rằng thật khó kiếm được một người như bà Trung Tá Hạnh Nhơn.”
Dược Sĩ Cao Xuân Thanh Ngọc phát biểu, “Với tôi, bà là vị cứu tinh của rất nhiều
thương phế binh quân lực VNCH, bà giống như Mẹ Teresa của cộng đồng Việt Nam,
nên sự ra đi của bà là một sự mất mát to lớn.”
“Nói đến sự mất mát của chị Hạnh Nhơn thì không phải
là nói đến sự mất mát của cá nhân chúng tôi, mà là của toàn thể anh em thương
phế binh VNCH còn lại ở quê nhà và của cộng đồng người Việt hải ngoại,” nhà văn
Huy Phương nói trong xúc động. Dù sức khỏe còn đang rất yếu sau cơn bạo bệnh,
ông vẫn đến dự lễ tưởng niệm của người mà ông xem như người chị thân thiết
trong thời gian làm việc phục vụ tha nhân.
Hãnh
diện khi có được người mẹ như bà
Trả lời câu hỏi của phóng viên Người Việt, rằng, “Được
biết bà Hạnh Nhơn có 9 người con, trong thời chiến tranh, bà phải phục vụ trong
quân ngũ. Sang đến Hoa Kỳ, bà lại tham gia suốt trong các hoạt động xã hội,
chăm lo cho chương trình vì thương binh, quả phụ. Trong tâm tình của một người
con, chị nghĩ gì về hình ảnh mẹ của mình?” chị Lý Nguyệt Thường, trưởng nữ của
bà Hạnh Nhơn, nói: “Tụi mình rất hãnh diện về những công việc của mẹ làm. Có những
lúc mẹ bị người ta nói những điều không đúng thì tụi mình rất muốn mẹ thôi đừng
làm nữa, tại vì mẹ làm bất vụ lợi, xả thân mà làm tại nhà, không muốn tốn tiền
của hội, tất cả đều từ gia đình mà ra, nhưng nhiều người nói những điều không
hay, làm phiền lòng mẹ thì con cái không muốn mẹ làm, chỉ sợ bà buồn. Nhưng mẹ cứ
nói không sao đâu, không sao, từ từ người ta sẽ hiểu thôi.”
Chị Nguyệt Thường kể tiếp, “Mẹ nói người ta nói oan khiên không cần biện bạch. Mình làm điều gì
đúng thì người ta sẽ hiểu chứ mình không có mắc công chi mà giải thích. Mà người
ta đã nói như vậy tức là người ta có lòng thương thương phế binh, chứ không phải
người ta ghét chi mình. Người ta chỉ sợ mình làm không đúng thì tội cho thương
phế binh, nhưng mình đã làm đúng thì mình không có ngại ngùng chi hết, từ từ rồi
người ta sẽ hiểu.”
Đông đảo đồng hương đến dự lễ tưởng niệm cựu Trung
Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
“Mẹ là một người mẹ rất hiền, chưa bao giờ la mắng con,” người con đầu của
bà Hạnh Nhơn bật khóc khi nhớ lại kỷ niệm về mẹ. “Mỗi lần tụi mình hư hay làm
gì không phải, mình đi ngủ, sáng thức dậy, thấy mẹ viết một cái thư để dưới gối,
mẹ khuyên nhủ hay dạy dỗ mình bằng những lời thơ, bằng những sự chỉ bày, không
bao giờ đánh đập, cũng chẳng bao giờ la hét, chưa bao giờ nói to tiếng với con
cái hết, thành ra mình rất hãnh diện có một người mẹ như vậy.”
Cựu Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn, người được coi là
ân nhân của vô số thương phế binh và quả phụ VNCH, qua đời lúc 1 giờ 43 phút
sáng Thứ Ba, 18 Tháng Tư, tại bệnh viện Fountain Valley, California, hưởng thọ
91 tuổi.
Sở dĩ bà Hạnh Nhơn được coi là “ân nhân của vô số
thương phế binh và quả phụ VNCH” vì bà là hội trưởng Hội H.O. Cứu Trợ Thương Phế
Binh và Quả Phụ VNCH, người đứng đầu các đại nhạc hội Cám Ơn Anh, gây quỹ giúp
thương phế binh và quả phụ VNCH tại quê nhà.
Đại nhạc hội này nay đã trở thành một trong những sự
kiện lớn nhất của cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại.
Mỗi năm, hội giúp hàng chục ngàn cựu chiến binh VNCH
bị mất một phần thân thể, cùng những phụ nữ có chồng hy sinh, trong cuộc chiến
bảo vệ miền Nam Việt Nam.
Dưới sự lãnh đạo của bà, cùng phối hợp với các tổ chức,
trung tâm ca nhạc, và cơ quan truyền thông, đại nhạc hội Cám Ơn Anh nay được
luân phiên tổ chức ở Nam và Bắc California, mỗi năm thu được cả trăm hoặc cả
triệu đô la, do đồng bào hải ngoại đóng góp, gởi về Việt Nam giúp rất nhiều người.
Đại nhạc hội lần thứ 10 hồi năm ngoái thu được tổng
cộng $1,279,000.
Theo nhiều tài liệu, bà Hạnh Nhơn nhập ngũ năm 1950
ngành hành chánh tài chánh, với công việc là phát lương cho “đệ nhị quân khu”
sau gọi là Quân Đoàn I. Kế đến, bà là thiếu úy rồi trung úy sĩ quan tiếp liệu tại
quân y viện Nguyễn Tri Phương. Sau đó bà được thuyên chuyển về Trung Tâm Huấn
Luyện và Trường Nữ Quân Nhân và rồi lên lon đại úy làm việc tại văn phòng đoàn
nữ quân nhân của Bộ Tổng Tham Mưu. Năm 1969, bà là thiếu tá trưởng phòng nghiên
cứu. Sau đó, bà được chuyển qua Không Quân và lên trung tá năm 1972.
Sau Tháng Tư, 1975, bà bị Cộng Sản bắt đi tù nhiều
nơi khác nhau, bao gồm Long Giao, Quang Trung, Hóc Môn, Z30D, Hàm Tân, và Long
Thành.
Sau khi ra tù, năm 1990, bà định cư tại Hoa Kỳ theo
diện HO2.
--------------
Mời
độc giả xem phóng sự “Lễ tưởng niệm cựu Trung Tá Hạnh Nhơn”
VIDEO
:
Cựu Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn, người được coi là
ân nhân của vô số thương phế binh và quả phụ VNCH, qua đời lúc 1 giờ 43 phút
sáng Thứ Ba, 18 Tháng Tư, tại bệnh viện Fountain Valley, California, hưởng thọ
90 tuổi.
Lễ tưởng niệm Cựu Trung Tá Hạnh Nhơn được tổ chức tại
phòng số 1 nhà quàn Peek Family ở thành phố Westminster.
“Chúng tôi đến đây để nghiêng mình trước sự ra đi của một người có thể
nói là được quý mến nhất từ trước đến nay ở hải ngoại,” lời phát biểu của Giáo Sư Nguyễn Thanh Giàu, Tổng Thư Ký Hội Đồng Liên
Tôn, và cũng là tâm tình chung của tất cả những người có mặt tại tang lễ của
bà, người hội trưởng Hội H.O Cứu Trợ Thương Phế Binh và Quả Phụ VNCH.
--------------------
Kiều Mỹ Duyên
April 25, 2017
Tôi vừa vào nhà thương thăm chị Hạnh Nhơn, trên đường
về tôi khóc. Mẹ tôi mất 20 năm, đây là lần đầu tiên tôi khóc. Tôi thương chị Hạnh
Nhơn lắm, cách đây hơn một tuần tôi có hỏi chị Hạnh Nhơn:
-Chị có khỏe không?
Chị nói:
-Cả tuần này mình không ăn được Duyên à, mình không
cãi được số trời!
Giọng nói của tôi trùng xuống, tôi an ủi chị Hạnh
Nhơn:
-Chị còn sống lâu mà, thương phế binh, cô nhi, quả
phụ cần đến chị, nhất định chị phải sống lâu.
Một ngày tôi gọi cho chị Hạnh Nhơn, cho đến khi con
gái chị ấy trả lời:
-Mẹ cháu mệt lắm không nói chuyện được.
Sau đó, tôi được cho biết chị Hạnh Nhơn được đưa vào
nhà thương ngày Thứ Tư, cho đến hôm nay là bốn ngày, giải phẫu xong máu cứ chảy,
sạn trong thận, lâu quá không chữa.
Chị Hạnh Nhơn làm việc nhiều quá quên cả chính mình,
chị hiền lành, phúc hậu. Cuối tuần chị tham gia sinh hoạt cộng đồng, có nhiều
khi buổi sáng đi hội đoàn này, buổi tối đi hội đoàn khác, bao giờ cũng đến sớm
về muộn, không bao giờ đến muộn về sớm, chị ấy rất lịch sự, ai cũng thương.
Có nhiều lúc tôi nói: “Chị Hạnh Nhơn ơi, chị phải
nghỉ ngơi chứ đi nhiều quá có hại cho sức khỏe của chị, nhất là chân của chị bị
đau.”
Chị nói: “Nhiều hội đoàn giúp cho thương phế binh,
bây giờ người ta mời mình không đi không được.”
Và bây giờ chị nằm ở ICU, các con, dâu, rể, cháu nội,
cháu ngoại, ở phòng chờ đợi, người nào mặt mày cũng hốc hác, khi tôi vừa vào tới
cửa thì một anh cựu quân nhân nói:
-Tôi ở đây từ sáng đến giờ.
Khuôn mặt anh buồn bã.
Tôi không viết tiếp được nữa rồi, cầu Trời khẩn Phật
cho chị thoát khỏi cơn nguy kịch này và trở về nhà sống vui vẻ với bốn thế hệ
con cháu chít.
Cầu xin quý vị lãnh đạo tinh thần cầu nguyện cho chị
Hạnh Nhơn.
Ngày
hôm sau
Không biết bài hát ngọt ngào nào vẫn văng vẳng đâu
đây có câu: “Người đi nhưng người vẫn còn ở bên ta.”
Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn đã đi rồi, thật sự đã
đi rồi, nhưng những người thương chị vẫn nghĩ chị vẫn còn ở đâu đây, vẫn tươi
cười với mọi người.
Chiều Thứ Năm, 20 Tháng Tư, ở chùa Bảo Quang, Santa
Ana, Hòa Thượng Thích Quảng Thanh làm lễ cầu siêu cho chị, trước một tuần chúng
tôi đọc thông báo là lễ cầu an, lúc đó chị còn đang nằm trong bệnh viện
Fountain Valley, nhưng sau đó vài ngày thì chị qua đời, nên lễ cầu an trở thành
cầu siêu, mong linh hồn của chị sớm tiêu diêu nơi cõi Niết Bàn.
Buổi lễ bắt đầu 6 giờ chiều nhưng 5 giờ, bà con đã đến
rất đông ở sân chùa, ở phòng tiếp tân, mọi người im lặng không một tiếng nói,
chỉ gật đầu chào nhau. Bàn thờ của chị Hạnh Nhơn trong chánh điện, hoa lan màu
tím, màu trắng cũng buồn như đưa tiễn người đi không bao giờ trở lại.
Các con của chị Hạnh Nhơn, con trai, con gái, dâu, rể,
cháu nội, cháu ngoại, không ai khóc, có lẽ hết nước mắt vì khóc mấy ngày qua.
Hòa Thượng Quảng Thanh bận rộn chuẩn bị cho buổi lễ, cùng các anh chị em trong
Hội H.O. Cứu Trợ Thương Phế Binh và Quả Phụ VNCH. Ðại Úy Nguyệt khóc nức nở kể:
-Những ngày cuối của chị, em vào nhà thương một ngày
ba lần.
Thoa, Nguyệt, mang một chậu hoa thật to vào chùa. Chị
Hoa mắt cũng đỏ hoe, chắc khóc quá nhiều, anh Nguyên Văn Ức, Nguyễn Phán, anh
Nhựt….
Tất cả đều im lặng, có lẽ nỗi đau đớn bất ngờ đến với
anh chị em nên anh chị không còn cất tiếng nói.
Tôi còn nhớ những lần họp đại hội nữ quân nhân thế
giới thì các chị, dù có người làm bà nội, bà ngoại nhưng nói chuyện vui đùa như
lúc còn trẻ thơ, riêng chị Hạnh Nhơn thì thường cười chứ không nghịch như các
chị khác.
Các ký giả đến rất sớm có lẽ vì thương mến chị Hạnh
Nhơn như Thanh Phong của báo Viễn Ðông. Ký giả Thanh Phong nói:
-Khi được tin chị Hạnh Nhơn ở nhà thương, tôi vội vã
vào thăm không ngờ là lần cuối.
Ký giả Thanh Phong nói với giọng ngậm ngùi, thương
tiếc.
Ký giả Lâm Hoài Thạch của báo Người Việt đến chùa thật
sớm, và nhắc về những kỷ niệm với chị Hạnh Nhơn.
Ông Bùi Bỉnh Bân mang máy thu hình, khuôn mặt buồn
hiu.
Ký giả Thanh Huy của Việt Báo không nói nên lời vì
thương tiếc một người chị kính yêu đã qua đời.
Hòa Thượng Thích Chơn Thành đứng trước chánh điện,
bà con thỉnh an thầy, thầy vui vẻ trả lời. Có Giám Sát Viên Andrew Ðỗ và Luật
Sư Lê Công Tâm. Có lẽ là những người quen nên những câu chuyện về chị Hạnh Nhơn
có nhiều kỷ niệm để nói lắm. Có lần chị Hạnh Nhơn nói với tôi sau một buổi lễ ở
chùa Bảo Quang:
-Giám Sát Andrew Ðỗ rất lịch sự, Hòa Thượng Quảng
Thanh mời giám sát viên và mình lên trước chánh điện, lúc đó tổ chức lễ ngoài
trời, khi bước ra lối đi, thì ông nhường cho mình, mình nhường cho ông cuối
cùng không ai chịu đi trước, cho nên mình phải đi trước vậy.
Ông bà mình thường nói: “Vô tri bất mộ.”
Hiểu nhau mới quý nhau.
Hôm nay mọi người tề tựu ở đây, để cầu siêu cho chị
Hạnh Nhơn, gồm gia đình chị, Phật tử chùa Bảo Quang, những người quen biết quý
mến chị như Mục Sư David Huỳnh của Câu Lạc Bộ Tình Yêu Không Biên Giới, có người
đạo Công Giáo, Tin Lành, Hòa Hảo, Cao Ðài cũng có mặt, người già, người trẻ…
chánh điện có thể chứa được 332 người, nhưng số người ngồi, và người đứng rất
nhiều.
Chị Hạnh Nhơn trước khi qua đời đã trăng trối với
gia đình rằng, thỉnh Hòa Thượng Thích Quảng Thanh lo tang lễ cho chị và sau khi
hỏa táng sẽ để tro cốt của chị ở chùa Bảo Quang, Hòa Thượng Quảng Thanh nhắc lại
những lời trăng trối của chị. Hòa thượng cũng đã vào bệnh viện tụng kinh cho chị
trước ngày chị ra đi.
Hòa Thượng Chơn Thành nói về chị Hạnh Nhơn và cuộc đời
vô thường, về triết lý của nhà Phật, rất thâm thúy, Giám Sát Viên Andrew Do ca
ngợi công đức của chị Hạnh Nhơn, với Bắc Ðẩu Huân Chương, và Báo Quốc Huân
Chương trong quân lực VNCH, và ông cũng nhấn mạnh tuổi trẻ theo gương của chị Hạnh
Nhơn.
Hòa thượng viện chủ mời đại diện các hội đoàn, nhà
báo lên phát biểu, hay các ca sĩ lên hát tặng cho chị Hạnh Nhơn nhưng tất cả đều
im lặng, cho đến giờ tụng kinh.
Trên bàn thờ chị, hình của chị tươi cười như đang ngồi
đây để chứng kiến mọi người tỏ lòng thương yêu chị, tiếc thương chị. Mấy ngày
nay đồng bào ở khắp nơi trên thế giới, kể cả ở Việt Nam cầu nguyện cho chị sớm
tiêu diêu nơi cõi Niết Bàn.
Hòa Thượng Thích Minh Dung, viện chủ chùa Quang Thiện,
và Phật tử đêm đêm tụng kinh cầu siêu cho chị Hạnh Nhơn, chúng tôi ở đây 42 năm
chưa bao giờ thấy một người ra đi mà được nhiều người cầu nguyện như thế.
Khi nhắc đến chị Hạnh Nhơn, mọi người đều nhớ đến Ðại
Nhạc Hội Cám Ơn Anh, Người Thương Binh VNCH đã 10 lần, tất cả tiền thu được đều
gởi về tặng cho thương phế binh và cô nhi quả phụ ở quê nhà, chị Hạnh Nhơn làm
việc miệt mài không ngừng nghỉ.
Chị Hạnh Nhơn ra đi để lại bao nhiêu tiếc thương cho
nhiều người, tôi nghe tiếng nức nở ở trong chùa, có người vừa tụng kinh vừa
khóc, một cư sĩ cầm tay chị vừa tụng kinh vừa khóc ở nhà thương, và cư sĩ này
cũng vừa tụng kinh và nước mắt rơi ở trước chánh điện của chùa Bảo Quang.
Hòa Thượng Quảng Thanh rất chu đáo trong lễ cầu siêu
này, thầy mời mọi người dùng cơm trước khi vào chánh điện vì thầy biết nhiều
người đi làm xong đi thẳng về chùa, đâu có ăn trước khi tụng kinh. Thầy mời mọi
người nhiều lần nhưng không ai chịu ăn tối, đợi sau khi tụng kinh một số người
mới dùng cháo vào buổi tối và một số người ra về.
Có người từ các quốc gia khác về đây thăm người nhà
hoặc du lịch đến chùa gặp lúc tụng kinh chị Hạnh Nhơn, họ cùng cầu nguyện cho
chị.
Một buổi lễ cầu siêu mà đầy đủ thành phần hiếm lắm.
Trước khi vào nhà thương, trong một cuộc điện đàm chị nói với tôi:
-Duyên ơi, mình yếu rồi, phái đoàn đến Arizona với
Trúc Hồ để gặp Thượng Nghị Sĩ John McCain, nhờ ông ấy vận động với Quốc Hội Hoa
Kỳ làm luật để đưa các anh thương phế binh VNCH sang định cư ở Hoa Kỳ, mình
không đi được.
Nhiều lần chị tâm sự nguyện vọng của chị là đưa anh
em thương phế binh sang Hoa Kỳ, chị tha thiết với vấn đề này.
Và trước Tết chị cũng nói với chúng tôi, chị muốn
Giám Sát Viên Andrew Ðỗ và Tổng Hội Sinh Viên ngồi lại làm việc với nhau vì tuổi
trẻ có sức mạnh. Ðiều chị nói, tôi đã có tâm tình với một số người thân của
chúng tôi.
Chị Hạnh Nhơn đã ra đi nhưng anh chị em trong hội sẽ
tiếp tục làm việc, đại nhạc hội Cám Ơn Anh vẫn tiếp tục được tổ chức ở San Jose
mùa Hè này. Chị Hạnh Nhơn ở cõi vĩnh hằng chắc chắn sẽ phù hộ cho anh chị em,
và phù hộ cho các anh thương phế binh, các chị quả phụ và các cháu cô nhi ở quê
nhà, và hy vọng nguyện vọng của chị Hạnh Nhơn đưa được các anh em phế binh sang
Hoa Kỳ định cư.
Ðồng hương thương chị Hạnh Nhơn chắc chắn sẽ tiếp tục
giúp đỡ cho hội.
Chị Hạnh Nhơn làm việc cho đến khi được đưa vào nhà
thương, 91 tuổi, 67 vào Hướng Ðạo, suốt cuộc đời giúp người, có bao nhiêu người
làm việc ở tuổi này? Chị Hạnh Nhơn ơi, mọi người thương chị, chị mỉm cười trên
cõi Niết Bàn chị nhé. Xin đồng hương ở trong nước cũng như nước ngoài cầu nguyện
cho chị.
Ngày thứ hai, Như Hảo và tôi đến thăm chị Hạnh Nhơn,
một cư sĩ đang cầu nguyện cho chị, vừa đọc kinh vừa nắm tay chị, giọng của họ nức
nở, đau đớn làm cho mọi người xúc động. Như Hảo nắm tay chị Hạnh Nhơn một cách
thân thiện, Như Hảo đưa cho tôi xem một tấm hình của chị Hạnh Nhơn, và nói:
-Chị Hạnh Nhơn mới tặng cho em một tấm hình em và chị
ấy chụp chung trong ngày đại hội kỷ niệm 120 năm Quốc Học, và 100 Ðồng Khánh,
hai người cười rất tươi.
-Em cũng học Ðồng Khánh, chị Hạnh Nhơn cũng học Ðồng
Khánh.
Tôi tụng kinh trong lúc y tá vào, gỡ bịch máu, và gắn
bịch khác vào, giải phẫu xong thì máu chảy ra nhiều. Ðó là lý do đưa chị đến tử
vong.
Như Hảo khóc ngay trong phòng ICU, ra khỏi phòng bệnh
Như Hảo nói:
-Khuôn mặt chị Hạnh Nhơn hồng hào không có vẻ gì là
người bệnh, vẫn còn đẹp như thường ngày.
Như Hảo khóc cho đến khi đi ra, và cho xe chạy vẫn
còn nức nở, trước mắt là đèn đỏ, Như Hảo nhấn ga thêm, tôi la lên thắng, thắng,
thắng, tôi không muốn chết trong lúc còn nhiều việc chưa hoàn tất.
Tôi định ngày hôm sau đi thăm chị Hạnh Nhơn trước
khi đến sở làm nhưng buổi sáng vừa thức dậy thì được tin chị đã qua đời, tôi vội
vàng viết tin gởi đi cho tất cả mọi người để những người thân cầu nguyện cho chị
Hạnh Nhơn được siêu thoát.
Chị là cây cổ thụ, là bóng mát của nhiều người,
không ngờ chị ra đi sớm quá, ai cũng nghĩ chị còn làm việc ít nhất chục năm nữa.
Chị đẹp, nụ cười thật tươi, dù tóc bạc trắng, như bà tiên trong truyện cổ tích.
Tôi muốn gào lên:
-Chị Hạnh Nhơn ơi, chúng em thương chị lắm, sao chị
nỡ bỏ chúng em mà đi? Nguyện cầu chị sớm về cõi Niết Bàn và phù hộ cho thương
phế binh, cô nhi tu sĩ và phù hội cho mọi người thương yêu nhau chị nhé!
No comments:
Post a Comment