Ngô Nhân Dụng
July
26, 2016
Trên trần
gian hiếm có phụ nữ nào gật đầu giỏi như bà Nguyễn Thị Kim Ngân. Trong ba tháng
hai lần gật đầu nhận chức chủ tịch của hai quốc hội gật, bà đã tạo kỷ lục thế
giới về… gật.
Quốc Hội
các nước thường có trách nhiệm thi hành Hiến Pháp. Trong lần gật đầu thứ nhất,
bà Kim Ngân được đảng Cộng Sản đặt lên ghế chủ tịch trong khi, theo đúng Hiến
Pháp, ông chủ tịch cũ chưa mãn nhiệm kỳ. Ðối với các đảng viên Cộng Sản, Hiến
Pháp là chuyện nhỏ không cần quan tâm. Bà Kim Ngân chỉ làm như theo ông Nguyễn
Tấn Dũng, người từng nói vì đảng Cộng Sản giao việc cho làm thủ tướng thì ông
nhận chứ chính ông không hề có ý kiến.
Làm chủ
tịch một quốc hội gật không khó lắm. Chỉ cần nghe trên bảo sao thì làm theo.
Cho nên bà Kim Ngân mới làm công việc bảo vệ đảng, lên tiếng đả kích những người
dân Việt Nam đi biểu tình hoan nghênh phán quyết của Tòa Trọng Tài quốc tế bác
bỏ Ðường Chín Ðoạn của Trung Quốc trên Biển Ðông.
Philippines
kiện Cộng Sản Trung Quốc và đại thắng. Tòa Trọng Tài tuyên bố Ðường Chín Ðoạn
vô giá trị. Phán quyết này là một cơ hội cho các nước đang bị Trung Cộng xâm
lăng, lấn áp, cướp chiếm bãi đá, đảo và biển. Cả thế giới đều nghĩ đây là một
cơ hội cho Việt Nam. Nếu Ðường Chữ U vô giá trị thì nước ta có quyền đòi lại chủ
quyền biển, đảo ở Hoàng Sa, Trường Sa đã bị Trung Cộng chiếm. Dân chúng
Philippines đổ ra đường reo hò mừng thắng lợi. Dân Việt Nam ở Philippines cũng
kéo nhau đến tòa Ðại Sứ Trung Cộng ở Manila đòi trả lại đất nước của tổ tiên. Tất
nhiên người Việt trong nước Việt phải mừng rỡ reo hò lớn hơn. Bao nhiêu người
đã xuống đường phản đối Ðường Chín Ðoạn, chia mừng với dân Philippines.
Nhưng
bà Kim Ngân không thấy như vậy. Bà chỉ trích: “Không phải cứ hô hào, kích động thật to, là có được chủ quyền. Một số
tổ chức cá nhân lên tiếng hô hào thế này thế nọ, nhưng chưa làm gì cho đất nước,
chỉ nói và kích động làm rối tình hình.”
Một câu nói cho thấy con người vừa thiếu hiểu
biết lại vừa hèn nhát.
Bà Kim Ngân bảo rằng, “Không phải cứ hô hào, kích động thật to là có được chủ
quyền.” Vậy theo ý bà thì phải làm gì mới lấy lại được chủ quyền trên đảo Hoàng
Sa, đảo Gạc Ma,… những mảnh đất quê hương đã bị quân xâm lăng cướp mất, năm
1974 và năm 1988? Chắc chắn bà Kim Ngân kêu gọi người Việt phải chấm dứt hô hào
suông, tức là phải ra tay, phải dùng súng đạn thì mới đòi được chủ quyền! Nhưng
nếu không đánh nhau, thì còn giải pháp nào khác?
Một
cách là thưa kiện ra trước tòa án quốc tế và tạo dư luận trên dư luận thế giới
để giành lấy lẽ phải. Ðảng Cộng Sản Việt Nam hèn nhát không dám thưa kiện như chính
phủ Philippines. Công việc dễ nhất đảng cũng không dám làm, là đưa các bằng cớ
hiển nhiên chứng minh cho cả thế giới thấy Trung Cộng đã cướp đoạt biển đảo của
nước mình những năm 1974 và 1988. Cộng Sản Việt Nam hoàn toàn thúc thủ, không
dám đụng tới các quan thầy Bắc Kinh.
Ngược lại,
Việt Cộng chỉ chọn một con đường là “đàm phán ôn hòa.” Bây giờ nếu có một tên
ăn cướp nó đến nhà đánh đập con anh, làm nhục vợ anh, anh có thể “đàm phán ôn
hòa” với nó hết ngày này sang tháng khác được không? Một đứa trẻ lên tám cũng
biết câu trả lời: Không!
Nhưng
ngay khi bắt buộc phải chọn đàm phán, không đánh nhau, thì bất cứ ai đi đàm
phán cũng biết rằng phải tự tạo cho mình một thế mạnh trước khi nói chuyện. Ðàm
phán không có nghĩa là lạy van, năn nỉ. Phải cho đối phương thấy mình có thế mạnh.
Một cách tạo sức mạnh là dùng pháp luật, như chính phủ Philippines đã làm. Việt
Cộng đã tự “tước khí giới” không dám theo con đường pháp lý đó. Mà tới khi có
thể dùng kết quả vụ kiện của Philippines để tự tạo thế mạnh cho mình, Việt Cộng
cũng không dám làm gì cả. Không dám, lại còn bắt dân không được hoan nghênh thắng
lợi của Philippines nữa! Một em bé lên tám cũng phải thấy: Hèn ơi là hèn! Nhục
ơi là nhục!
Một
cách tạo sức mạnh khác là liên kết với các nạn nhân khác của tên cướp để cùng
chống lại hắn và la lối cho cả xóm, cả làng biết mà tới giúp mình. Việt Cộng
cũng tự “tước khí giới,” không dám liên kết với ai, lúc nào cũng cúi đầu chấp
nhận “đàn phán song phương.” Trung Cộng rất sợ các nước Ðông Nam Á hiệp lực
cùng kháng cự, cho nên chỉ muốn bẻ từng chiếc đũa một. Việt Cộng trước sau chỉ
biết vâng lời.
Nguyễn Phú Trọng đã ký kết với Hồ Cẩm
một “Thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển
Việt Nam-Trung Quốc” vào tháng 10, 2011; trong đó cam kết chỉ đàm phán song
phương. Nguyễn Chí Vịnh, trong hội
nghị “Ðối thoại chiến lược quốc phòng an ninh Việt-Trung” cùng năm đó cũng
tuyên bố: “Những tranh chấp chủ quyền giữa Việt Nam và Trung Quốc, rõ ràng cần
giải quyết giữa hai nước với nhau.” Sau hội nghị khối ASEAN ở Vientiane vừa rồi,
ngày Thứ Ba, thứ trưởng ngoại giao Việt Cộng Lê Hoài Trung còn nhắc lại chủ trương đó với phóng viên Associated
Press, rằng Việt Cộng tiếp tục kiên trì đường lối “thảo luận song phương.” Tiếp
tục tự tước khí giới! Bó giáo quy hàng!
Những
người Việt Nam hay đọc báo chí quốc tế viết về thời sự ở Biển Ðông đều thấy một
điều lạ: Nhiều nhà báo ghi chú rõ chính quyền Quốc Dân Ðảng (Ðài Loan) đã chiếm
đảo Ba Bình năm 1945, hay Trung Cộng mới chiếm bãi cạn Scarborough năm 2012.
Nhưng khi nhắc tới Hoàng Sa không thấy một nhà báo nào nhắc tới sự kiện Trung Cộng
đã cướp quần đảo này của nước ta năm 1974! Họ quên, hay họ không biết? Họ không
biết, vì họ không được giáo dục, không được nhắc nhở. Chính quyền Cộng Sản Việt Nam không bao giờ dám lớn
tiếng nhắc cho dư luận thế giới nhớ những biến cố năm 1974 và 1988, bao nhiêu
chiến sĩ Việt Nam bỏ mình vì nước đã bị cố tình bỏ quên. Một phương pháp
nhắc nhở dư luận thế giới là để cho dân chúng Việt Nam được tự do xuống đường,
bầy tỏ lòng phẫn nộ về các vụ cướp đảo, cướp biển, bắn cướp cả ngư thuyền, cả
cá và lưới của người dân Việt Nam. Cả thế giới sẽ thấy nỗi phẫn uất của dân Việt,
sẽ lắng nghe và nhìn kỹ những điều người Việt Nam trưng ra làm bằng cớ. Và các
nhà báo vô tình cũng không thể quên được.
Bất cứ
chính quyền nào khi cần thương thảo những vấn đề khó khăn với nước khác đều thấy
có thể tự tạo một thế mạnh là chứng tỏ cho bên kia thấy trong nước mình trên dưới
một lòng, chứng tỏ cả nước Việt Nam ai cũng quyết tâm đòi lại những di sản đảo,
biển tổ tiên để lại. Việt Cộng lại cấm dân biểu tình chống Trung Cộng, cho công
an đánh, bắt giam, hành hạ những người yêu nước. Việt Cộng đã tự “tước khí giới”
một lần nữa.
Vậy tại sao bà Nguyễn Thị Kim Ngân phản đối
những người Việt Nam yêu nước đi biểu tình chống Trung Cộng? Chỉ vì những cán bộ
Cộng Sản cao cấp học thuộc một châm ngôn: Giữ đảng cần hơn giữ nước!
Nếu không dựa vào “đồng chí anh em” thì lo đảng mất quyền hành! Cho nên bà Kim
Ngân chửi dân Việt Nam bằng cách xuyên tạc: “Một số tổ chức cá nhân lên tiếng
hô hào thế này thế nọ, nhưng chưa làm gì cho đất nước, chỉ nói và kích động làm
rối tình hình.” Khi nói rằng những người dân đi biểu tình “chưa làm gì cho đất
nước” thì phải biết tự hỏi: Có người dân Việt Nam nào được quyền “làm gì cho đất
nước” hay không? Từ 65 năm nay đảng Cộng sản chiếm độc quyền cai trị, đè đầu cưỡi
cổ dân, bóc lột dân, đàn áp dân, có bao giờ người dân Việt ngoài đảng được phép
“làm gì cho đất nước” hay chưa? Chửi người dân “chưa làm gì cho đất nước” là
thói cả vú lấp miệng em, chỉ nói cho những kẻ ngu si, mù quáng chúng tin, người
dân Việt không ngu si như vậy!
Nhưng
trong lúc sỉ vả những người yêu nước như thế, bà Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Thị
Kim Ngân còn cho thấy tư cách hèn hạ của mình. Chửi người dân đi biểu tình “lên
tiếng hô hào thế này thế nọ,” nhưng không dám mở miệng nói nội dung người ta hô
hào những gì! Bởi vì chỉ cần nhắc đến những lời dân Việt hoan nghênh phán quyết
của Tòa Trọng Tài, những lời hô hào đòi lại chủ quyền ở Hoàng Sa, Trường Sa
không thôi, cũng sợ Trung Cộng nổi giận! Ðó là những điều “húy kỵ,” không được
nhắc lại, giống như trẻ con sợ ma không dám nói đến chữ “ma!” Hơn nữa, nói ra tất
cả những điều người biểu tình hô hào thì mọi người Việt Nam cũng thấy những lời
hô hào đó là hợp lý!
Ngô
Nhân Dụng
No comments:
Post a Comment