Thụy
My -
RFI
Đăng ngày 27-05-2015
Nhà báo Trương Duy Nhất bị kết
án hai năm tù vì tội danh « Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi
ích của Nhà nước, tổ chức, công dân » theo điều 258 Luật Hình sự, đã
mãn hạn hôm qua 26/05/2015 và trở về Đà Nẵng ngay trong ngày.
Từng
là phóng viên báo Công an Quảng Nam – Đà Nẵng và Đại Đoàn Kết, đến năm 2010 ông
quyết định nghỉ việc để chuyên tâm viết blog « Một cách nhìn khác »,
trong đó có những bài viết chỉ trích các lãnh đạo cao cấp.
RFI
Việt ngữ đã phỏng vấn nhà báo, blogger Trương Duy Nhất qua điện thoại viễn liên
tối qua.
RFI : Thân chào anh Trương Duy Nhất,
mừng anh đã được tự do. Sau hai năm bị giam cầm vì những bài viết trên mạng, sắp
tới anh có những dự định gì chưa ?
Nhà báo Trương Duy Nhất: Viết tiếp và lên tiếng
tiếp tục thì tất nhiên rồi. Tôi có nói câu « Chỉ có thể cưỡng bức được
hành vi, chứ không cưỡng bức được tư tưởng » mà. Bản chất vụ án của
tôi là gì ? Tôi đang kêu gọi mọi người, mọi công dân, nhà chức trách, kêu gọi mỗi
người hãy lên tiếng. Muốn kêu gọi thì bản thân mình phải lên tiếng chứ !
Việc
tôi lên tiếng là điều chắc chắn. Nhưng chỉ có điều là họ mới trả tự do cho tôi
sáng nay thôi. Và hình thức trả tự do như thế nào thì không biết các trang đăng
ra sao. Hôm nay vừa được thả, tôi về chịu tang bà nội vợ ở quê nên cũng chưa
rõ. Nhưng có những cách đối xử không phải đối với công dân, ngay cả khi đã trả
tự do.
Hai
năm ngồi tù rồi, bây giờ về xem gia đình, vợ con, nội ngoại như thế nào…Trước hết
tôi về chịu tang, phải lo một số việc gia đình và đi kiểm tra lại sức khỏe đã,
rồi mới tính toán được, cho nên bây giờ tôi chưa thể trả lời được.
Tất
nhiên tôi sẽ có lời cảm ơn sau, nhưng nhân chị gọi thì tôi xin cảm ơn chị, tất
cả bạn đọc của RFI và các cơ quan truyền thông đã quan tâm đến tôi và những vấn
đề của tôi, đã theo đuổi trong suốt hai năm qua. Vì tôi đang chịu tang ở quê
mà, sau này tôi sẽ có lời cảm ơn cụ thể hơn đối với chị và bạn đọc.
RFI : Chuyện ra tù sáng nay như thế nào,
chỉ có mình anh có thể thuật lại rõ ràng, chính xác nhất. Anh có thể kể lại được
không ?
- Sẵn sàng thôi. Sáng
nay ra là thế này, họ làm thủ tục trả tự do cho tôi. Đúng lý ra họ chỉ có quyền
giam giữ tôi đến hết ngày hôm qua thôi, đầu giờ làm việc ngày hôm nay thì phải
thả tôi. Nhưng họ làm thủ tục trong kia kéo dài ra, bởi vì tôi phản đối việc họ
thu tất cả bốn quyển nhật ký cá nhân của tôi. Tôi đề nghị đó là tài sản của
tôi, nhật ký cá nhân không được thu.
Tôi
đấu tranh mãi, họ không trả. Tôi cứ ngồi đó, yêu cầu gặp giám thị, họ không
cho. Cỡ khoảng hai chục ông công an gì đó vào lôi tôi. Họ cử gần một chục anh
không biết công an hay là gì, nhưng chắc không phải công an – vì người trong trại,
đi với công an mà, nhưng mặc quần đùi áo thun, thấy dáng bặm trợn như bọn du
đãng, ma cô gì đấy, mặt hầm hố. Họ xốc nách tôi lên xe chở ra ngoài.
Vợ
con tôi và mấy người bạn lên đón tôi từ sáu rưỡi sáng, chờ ở ngay cổng trại
giam. Tôi thấy vợ tôi, mới đề nghị thả xuống cổng trại, nhưng họ không cho. Chỉ
có hai ba người mặc cảnh phục ngồi sau thôi, còn toàn bộ trên xe gần chục người
mặc quần đùi áo thun và mặt rất bặm trợn, kiểu như bọn lưu manh ngoài phố. Họ
ngồi kẹp tay và kẹp cổ tôi trong xe, không cho tôi nói hay chồm ra. Họ chở tôi
ra đường Hồ Chí Minh cách trại giam khoảng bốn cây số, ở đoạn núi rừng rất hẻo
lánh, thì đẩy tôi xuống xe và hất ba thùng hành lý, quần áo của tôi xuống đấy.
Tôi
nghĩ thôi để chờ vợ con tôi ra. Mà vợ con tôi chưa biết tôi ở đâu, thì tôi thấy
một đoàn khoảng gần chục chiếc xe thồ. Trong đó có mấy chiếc xe thì mấy người kẹp
tay tôi ngồi trên xe dẫn giải tôi họ xuống ngồi trên xe thồ đó, chứng tỏ họ
cùng một phe. Những người xe thồ đó vùng dậy, hai ba người mặc đồ xi-vin quay
caméra liên tục trong suốt quá trình. Một số người trong đám đó vào hăm dọa, họ
đòi đánh tôi, « đánh cho hộc máu mồm », « cho mày chết, mày quên đường
về luôn ». Tôi mới bảo tôi thách các anh đó, tôi đang mong các anh
đánh, các anh quay caméra có cảnh đó để lên án các anh. Thì họ không dám đánh,
hù dọa gì đó.
Vừa
lúc đó may là xe của vợ tôi đến. Thấy xe nghi nghi – họ đưa một cái xe cứu
thương chứ không phải xe của công an - đóng giả như thế chở tôi thả ra giữa đường
Hồ Chí Minh hẻo lánh, vợ tôi mới chạy ra theo thì vừa thấy thế. Nếu vợ con tôi
không ra thì không biết bây giờ tôi có về được tới Đà Nẵng hay không nữa.
Sau
tôi phải ra sân bay, anh bạn lái xe bảo vẫn có cái xe nào đóng giả gì đó theo
dõi chúng tôi, tới tận sân bay Vinh đến giờ cuối. May mà tôi còn bay được để
tôi về. Bây giờ tôi đang về quê, bà nội vợ tôi mất ngày hôm kia, vẫn chưa di
quan chờ tôi về chịu tang. Đó, tình hình sáng hôm nay là như thế.
RFI : Đúng lý ra thì phải thả anh
ngay cổng trại để gia đình đón về…
- Sáu giờ rưỡi thì vợ
con tôi có mặt tại đó rồi, vào làm thủ tục. Cậu cảnh sát gác cổng thì vẫn dặn vợ
con tôi rất lịch sự, là sẽ trả tự do cho chồng chị ngay trước cổng trại này
đây, cứ ở đó chờ. Nhưng cuối cùng đến khoảng 8, 9 giờ gì đó, họ lừa vợ con tôi.
Không đưa tôi lên một chiếc xe của công an đâu, mà xe dạng hú còi như xe cấp cứu.
Tôi
hét trên xe mà, tôi bảo tại sao trả tự do cho tôi mà còn gần chục người như du
côn du đãng thế này ngồi trên xe, mà lại ghì đầu ghì cổ ghì tay tôi. Họ chả nói
gì mà vẫn đưa ra. Thấy vợ con chờ, tôi yêu cầu xuống xe tại cổng cho tôi gặp vợ,
họ bảo không, tôi đưa các anh ra đường Hồ Chí Minh để anh dễ đón xe về. Tôi bảo
xe tôi có gia đình chờ, đúng luật anh phải trả tôi trước cổng chứ. Họ bảo anh
không nói gì cả, ngồi im !
Thế
là nó cứ thả tôi ra đường HCM mà ở trại giam ra ngay chỗ giáp ngã ba có một khu
dân cư đông đúc họ không thả xuống mà đi thêm mấy cây nữa vào một đoạn đường rất
là heo hút giữa rừng không có ai cả rất vắng vẻ - đường Hồ Chí Minh là đường rừng
mà - họ thả tôi ở đó chỉ có một mình. Thế đó!
Tôi
không biết thế nào để báo cho vợ con tôi, bởi vì quay lui thì không biết thằng
nào nó chặn đánh tôi rồi cướp đồ đạc sao. Mà đi cũng không được, bởi ngay lập tức
ở đó gần chục thằng mặc đồ xi-vin đi xe ôm đội mũ bảo hiểm tới vừa quay phim vừa
hăm dọa. Thế là cuối cùng may mà lúc đó tôi vừa thấy chiếc xe vợ tôi - linh
tính báo cái gì đó bởi vì hai năm qua vợ tôi cũng lường hết được các tình huống
như thế này rồi chị ạ.
RFI : Thưa anh, lúc thả thì như vậy,
còn thời gian qua ở trong trại giam anh được đối xử như thế nào?
- Hai năm trong trại
giam tôi liên tục có ý kiến. Tôi nói công khai với cả trại giam mà, từ giám thị
tới bốn người quản giáo, là trong suốt quá trình giam giữ và bắt tôi, thì
Trương Duy Nhất luôn thực hiện đúng mọi quy định của pháp luật. Ngược lại, trại
giam và các quản giáo luôn thực hiện rất nhiều hành vi biện pháp sai phạm, thậm
chí phạm pháp đối với tôi. Nó xâm hại nghiêm trọng đến quyền và lợi ích hợp
pháp, dù đó là một tù nhân. Trại và một số người có hỏi đó là những hành vi gì.
Với trại giam thì tôi nêu cụ thể, nhưng tôi sẽ nói sau, chứ không cụ thể từng
việc ra bây giờ.
RFI : Nhìn chung anh đánh giá như thế nào
về việc anh bị đưa ra tòa vì viết blog ?
- Ngay cả tại phiên tòa
sơ thẩm lẫn phúc thẩm, và từ khi bị bắt cho đến bây giờ tôi vẫn thế mà. Tôi bảo
tôi có tội đâu. Tôi đang vạch mặt, đang phê phán những người khác, những đối tượng
khác là hành vi sai phạm. Tôi đang phê phán những đồng chí X, những bầy sâu ăn
tàn phá hoại đất nước. Mà những đối tượng đó là những đối tượng phạm pháp, chứ
tôi đâu phải phạm pháp !
Cho
nên những điều gì để kết tội tôi trong hai bản án đó, chắc có lẽ các cơ quan
thông tấn và bạn đọc cũng quá hiểu rồi. Nhưng với tôi, thì chưa bao giờ tôi cho
rằng hành vi của tôi là phạm tội cả. Và ngay tại hai phiên tòa tôi đều phản bác
tất cả những điều đó.
RFI : Theo anh, những gì anh viết ra
đấu tranh với tiêu cực là để giúp cho đất nước chứ không phải là chống chính
quyền ?
- Mọi góp ý của tôi với
tư cách một nhà báo, một trí thức cầm bút, tất cả những góp ý khen hay chê gì
cũng chỉ trên một tinh thần tôi muốn cho cái thể chế, cái xã hội này dân chủ
hơn, tiến bộ hơn, văn minh hơn. Đó là mong muốn của tôi ! Mục tiêu của tôi cũng
chỉ có vậy thôi.
RFI : Anh từ bỏ công việc làm phóng
viên báo nhà nước để viết blog, bây giờ nghĩ lại anh có tiếc không?
- Chả bao giờ tôi tiếc cả!
Đó là tôi chọn một cách làm báo, theo tôi là đúng nghĩa nhất, hiệu quả nhất.
Làm báo theo cách khác, cách nhìn của tôi, chứ không làm báo theo lối như xưa
nay tôi đã làm. Tôi đi một con đường khác, đó cũng là con đường làm báo.
Cho
nên ngay tại tòa tôi cũng đã nói mà. Những bài báo sau này của tôi có nhiều bài
có tác động lớn cho việc xoay chuyển chủ trương chính sách của Nhà nước, và
đánh động ý thức trong cộng đồng, trong dân chúng. Điều đó có những tác động rất
tích cực, mà tôi tin là các bạn cũng nhìn được điều này.
RFI : Thưa anh, mất tự do là điều kinh khủng
đối với một con người. Nhưng dường như sau hai năm bị giam cầm ý chí của anh vẫn
không suy suyển?
- Thưa chị thế này. Thật
ra trong cuộc đời chẳng ai muốn vào tù làm gì cả. Nhất nhật tại tù thiên thu tại
ngoại mà. Nhưng mà vì phê bình phản biện góp ý cho chính phủ, vì vạch mặt những
kẻ ăn tàn phá hoại đất nước, vạch ra những sai phạm, góp ý thậm chí hiến kế cho
chính phủ, vì thế mà phải vào tù, thì đó là loại tù đáng được vinh danh ! Tôi
nói trước tòa mà. Có loại tù làm người ta nhục nhã, nhưng có loại tù đưa đến ngọn
vinh quang.
RFI : Rất cảm ơn anh vì những lời
tâm sự với thính giả RFI.
- Vâng, một lần nữa tôi
cũng muốn thông qua chị - chưa chuẩn bị gì, cũng hơi vội vàng - nhưng chân
thành cảm ơn chị. Cảm ơn RFI, các bạn đọc của RFI, cũng như tất cả các bạn đọc
cơ quan thông tấn đã quan tâm đến tôi và vấn đề của tôi trong suốt hai năm qua.
No comments:
Post a Comment