Saturday, January 29, 2011

GIẤC MƠ LÀM CHÓ (Nguyễn Việt Hà)


Một người quen của tôi, lâu ngày gặp lại, anh tếu táo tâm sự.
- Ông biết không, thỉnh thoảng ra đường hay xem truyền hình và báo chí, nhìn những cô, cậu chó (tôi dùng chữ cô, cậu vì tuổi của chó được tính khác với con người) được những ông tây, bà đầm ôm ấp, vuốt ve, nâng niu, hỏi han, hôn hít… mà nhiều khi (bạn tôi bảo): thèm tới muốn… chết.

Rồi từ sự “thèm“ ấy anh bảo nó còn được nâng lên hàng ganh tị, ấy là khi những ông tây, bà đầm kia sẵn sàng bỏ ra cả vài ba trăm, thậm chí vài ngàn ê-u-rô để sắm cho những cô, cậu chó của mình những món đồ ăn, đồ chơi, đồ trang sức – những món đồ mà… giời ơi, đến ngay cả những thằng người… Việt bằng xương, bằng thịt chúng mình còn phải mơ ước và thèm khát. Chưa kể những khi trái gió, trở trời, những cô, cậu chó bị khụt khịt, bị “ươn người“ hay đau răng, sổ mũi… lập tức các cô, cậu chó cũng sẽ được các ông tây bà đầm tức tốc trở ngay tới những phòng mạch hơi bị hoành tráng… rồi được đội ngũ các y, bác sĩ ân cần chẩn trị. Và trước khi các cô, cậu chó ra về còn được các y bác sĩ ve vuốt, cầu chúc cho mau chóng bình phục và hẹn ngày, giờ… tái khám. Nhìn những cô, cậu chó của các tây đại nhân mà những thằng… người Việt chúng mình cũng thấy thèm… tới chóng mặt.

Bạn tôi bảo: Một bận, nghe anh phàn nàn về chuyện chó tây sướng hơn cả người Việt, một vị tây đại nhân ngồi hóng hớt đã phát bẳn lên, rồi bảo.
- Chúng mày dở người à? Nó chỉ là những con chó thôi, làm sao có thể ví chúng với con người được?
Anh bạn tôi nhe răng cười, chống chế.
- Tao biết! Rồi anh im lặng. Bụng lại thầm nghĩ: Ngài thì hiểu đếch gì về ước mơ rất… chó ấy chứ.

Anh bảo: Cái thèm mà tôi muốn nhắc đến và so sánh là cái thèm của những người dân chân lấm tay bùn của nước Đại Việt bên kia bờ đại dương kìa – những người mà hì hục từ tờ mờ sương, gánh cả gánh rau ra chợ, ngồi vêu mặt để chờ bán được một hai chục ngàn đồng; những người (hơi bị trai tráng) phải rồng rắn kéo nhau ra chốn thị thành, rồi ngồi túm năm tụm ba nơi ngã ba, ngã tư đường để chờ các đại “ân nhân“ tới… hót đi thông cống, cào phân, đổ rác, khuân gạch, xúc vữa, làm đĩ đực…. với giá vài ba chục ngàn đồng. – Không sao! Miễn là ngày hôm đó không bị “móm“ là được; Những người từ xứ đồng quê chiêm trũng, quanh năm mặt bán cho đất, lưng bán cho trời vẫn không đủ ăn; Những người cả năm thu nhập, cộng nọ, trừ kia chỉ còn được vài ba trăm đồng bạc…v.v.

Tôi bảo bạn.
- Thì ngài cứ huỵch toẹt mẹ nó ra là người Đại Việt (người Việt thời hiện đại) mình còn khổ nhục hơn con chó… của Tây cho bà con dễ hiểu.
- Ừ! – Bạn tôi chép miệng. – Kể ra nếu đem thân phận dân Đại Việt mình mà so sánh với con chó của các tây đại nhân xứ này thì quả là phũ phàng thật. Chả trách nhiều khi xem phim ảnh tây, những thằng người của nước Đại Việt xa xôi mình cứ xuýt xoa, ao ước: Giá được hóa thân làm con… chó của tây đại nhân thì hạnh phúc biết nhường nào…

Tôi đùa bạn.
- Để ước mơ ấy trở thành sự thực, ngài phải làm một cuộc cách mạng.
Bạn tôi trợn ngược mắt hỏi lại.
- Ông bảo sao? Làm cách mạng? Thôi, tôi kiếu bố! Gớm, cái xã hội mình, bố lọ mọ xúc cứt, đổ phân cho tụi nó thì bố sẽ được vinh danh làm chủ nhân ông. Ngược lại bố dở người, xin gột quần, gột áo, rồi vén tay, vén chân tụi nó lên, là bố chỉ còn phương lên „ngồi cúng cụ“ cùng ông bà ông vải trên nóc tủ. Ông nên nhớ mọi cuộc cách mạng của người Việt sẽ chỉ dẫn đến một ground zero! Nghĩa là: Đánh một trận sạch không kình ngạc. Đánh hai trận tan tác chim… muông.
– Đúng! Tôi đáp. Nhưng ông đừng hiểu lầm về một cuộc cách mạng mang tính ý thức hệ, mang tính “chuyển lửa về rừng” hay “diễn biến hoà bình“, có địch-ta hay thua-thắng, mà đó là một cuộc cách mạng hóa… chó.
Bạn tôi nhăn mặt, cười sằng sặc.
- Hơ hơ! Cách mạng hóa chó? Ông nhặt đâu cụm động danh từ lạ tai thế? Nghĩa là những công dân của nước Đại Việt XHCN sẽ phải làm một cuộc hành hương về nguồn? Phải trở lại từ cái nôi hoang dã của mình để làm cách mạng long trời, lở đất? Nghĩa là: Nhà nhà hoá chó? Người người hoá chó? Một cuộc hoá chó toàn diện? Và lúc ấy tôi-ông-chúng ta sẽ phải học cách chia, cách xưng hô, gọi nhau (cách sủa) theo những ngôi thứ mới: I am chó; you are chó, she/he/it are chó; we are chó và they are chó? – Ôi! – bạn tôi xoa hai tay soàn soạt lên mặt, nói – Một xã hội chỉ thấy nhung nhúc toàn chó là chó. Một mô hình xã hội chó – mà không – phải gọi là xã hội XHCN chó sẽ hình thành. Chúng ta sẽ có một Quốc hội chó. Có tổng bí thư chó. Có thủ tướng chó. Có chủ tịch nước chó. Và cũng sẽ có đầy đủ các ban bệ với các bộ trưởng chó tương quan. Chó từ trung ương tới địa phương. Chó từ miền xuôi, tới miền ngược. Chó từ miền Nam ra ngoài Bắc. Mà biết đâu chừng những “khúc ruột ngàn dặm… chó“ từ khắp nẻo hành tinh cũng sẽ hồ hởi trở về để nguyện tận trung báo quốc. Rồi trong xã hội chó ấy cũng sẽ hình thành những nhân cách chó, tư tưởng chó, đạo đức chó. Một xã hội chó tương lai – mọi nơi, mọi chốn, mọi ngóc ngách, phố phường đều nhan nhản những lớp, khoa, trường chuyên đào tạo làm chó… sẽ mọc lên… Tới lúc đó thằng chó tôi, thằng chó ông – những thằng chó chạy nhông, những thằng chó hoang chúng ta sẽ được những đồng chí chó khả kính của mình “đả thông”, và “quán triệt” phương pháp sủa, phương pháp liếm, phương pháp trung thành, phương pháp giữ nhà, và thậm chí cả phương pháp đớp… cứt của chủ sao cho gọn gàng, sạch sẽ… Không! – Bạn tôi đang gà gật đế chuyện, bèn vỗ đét lên đùi, bảo. – Không được! Làm cách mạng là phải mang tới một hương sắc mới, khí thế mới, động lực mới, phải có sự thay da đổi thịt đàng hoàng, chứ làm cách mạng mà chỉ để hoá thân làm chó, rồi sủa theo đúng bài bản, hoặc sủa vạ cho sướng miệng, tới lúc không còn sức để sủa lại bị tụi nó cho một xuất “triệt để“, vậy thì cuộc cách mạng ấy có long trời lở đất đến đâu, xét cho cùng cũng chỉ là cách mạng chó đểu.

Tôi trêu bạn.
- Vậy là ông không chịu hoá thân để làm cách mạng. Mà như thế mãi mãi sẽ chỉ là giấc mơ…

© Việt Hà
© Đàn Chim Việt
.
.
.

No comments:

Post a Comment