Monday, August 31, 2009
VỢ ÔNG HOÀNG MINH CHÍNH PHẢN ĐỐI BÁO THANH NIÊN và TÁC GIẢ TỬ DU
THƯ PHẢN ĐỐI BÁO THANH NIÊN VÀ TÁC GIẢ TỬ DU
Hà nội ngày 31/8/2009
Kính gửi :
- Ông tổng biên tập báo Thanh Niên – Hà Nội
- Đồng kính gửi ông Tử Du tác giả bài báo
Vừa qua trên báo Thanh Niên ngày 09-8-2009 có bài của tác giả Tử Du đã viết, tựa đề bài báo đó là “Sự thật về Đảng Dân Chủ Việt Nam phục hoạt”, trong nội dung bài báo đó đã nêu hoàn toàn sai sự thật những diễn biến lịch sử có liên quan đến ông Hoàng Minh Chính với dụng ý không đẹp đẽ gì. Ông Tử Du đã sử dụng nguyên văn lời phát biểu của ông Huỳnh Văn Tiểng (nay đã mất) mà không có sự điều tra, xác minh xem sự thật ra sao. Tác giả Tử Du đã viết : “Ông Hoàng Minh Chính đã bị khai trừ khỏi Đảng Dân Chủ” ?! Theo tôi nghĩ nguyên tắc chung là tại sao ông Huỳnh Văn Tiểng trước đây và ngày nay là tác giả Tử Du đã không gửi “văn bản kỷ luật bị khai trừ khỏi Đảng” đó cho ông Hoàng Minh Chính và gia đình chúng tôi được biết. Nhất là khi đó ông Chính vẫn còn sống để ông ấy được trực tiếp trả lời một cách đàng hoàng, minh bạch và rộng rãi nhất cho chính ông Huỳnh Văn Tiểng và công luận được sáng tỏ ???
Cuối năm 2007 khi ông Hoàng Minh Chính nghe được tin có nội dung bịa đặt, hoàn toàn sai trái với sự thật lịch sử như vậy, mặc dù đang lâm bệnh rất nặng nhưng ông Chính vẫn cố gắng phát biểu vào băng ghi âm gửi lại cho gia đình gìn giữ, sử dụng để công bố sau này nếu thấy cần thiết. Lúc đó vì quá bận việc chăm sóc Cụ ông đang lâm trọng bệnh, tình cảnh thật ngặt nghèo nên gia đình chúng tôi không tiện đưa ra công khai nội dung bài phát biểu đó của Cụ ông được… Và chỉ ít tháng ngay sau đó thì Cụ ông đã qua đời vào đầu năm 2008 như dư luận đã biết rõ.
Cụ Vũ Đình Hoè là một nhân sĩ trí thức đã tham gia Chính phủ cách mạng lâm thời Việt Nam dân chủ cộng hòa do chủ tịch Hồ Chí Minh đứng đầu ngay trong Lễ ra mắt ngày độc lập mùng 2/9/1945 tại quảng trường Ba Đình ở thủ đô Hà Nội với tư cách là bộ trưởng bộ giáo dục đầu tiên của nhà nước đa đảng, dân chủ của nước ta. Cụ còn là một nhân chứng hiện nay vẫn còn sống và đáng lưu ý các ông điều đặc biệt là, Cụ cũng nguyên là Uỷ viên thường vụ Đảng Dân Chủ Việt Nam. Hiện nay Cụ Vũ Đình Hòe đã trên 95 tuổi và vẫn đang sống tại Sài Gòn ( tức thành phố - Hồ Chí Minh bây giờ) cùng các con cháu trong gia đình. Cụ Hòe là một trong những người đồng chí đã từng làm việc, hoạt động cách mạng trực tiếp với ông Hoàng Minh Chính thời kỳ trước đây trong Đảng Dân Chủ Việt Nam quãng thời gian khá dài. Khi biết được chuyện không trung thực này của ông Huỳnh Văn Tiểng, nên Cụ Vũ Đình Hòe đã phải cười và phát biểu ngay rằng: “Ông Hoàng Minh Chính là thủ lĩnh Đảng Dân Chủ Việt Nam thì có, chứ không có ông Hoàng Minh Chính nào bị Đảng Dân Chủ Việt Nam khai trừ ra cả !!!”
Như mọi người đã biết, ông Hoàng Minh Chính là một con người đúng như trong bản điếu văn đã viết do Cụ luật sư Trần Lâm đọc trong Lễ Tang tại nhà tang lễ bệnh viện Thanh Nhàn, quận Hai Bà Trưng - Hà Nội ngày 17/2/2008 : “Cụ Hoàng Minh Chính đến với chủ nghĩa cộng sản bằng trái tim của một thanh niên yêu nước, dũng cảm, khát khao độc lập, tự do cho dân tộc và Cụ cũng đã từ bỏ chủ nghĩa cộng sản bằng trái tim của một trí thức yêu nước…”
Theo tôi nghĩ, đồng thời cũng chính là đạo lý, truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam chúng ta thì đối với người đã mất, cần phải có sự tôn trọng anh linh và hương hồn của họ. Bất cứ dù là ai càng không được nói những điều không đúng sự thật, không trung thực về người đã khuất.
Để rộng đường dư luận biết rõ hơn hư, thực về sự kiện này có liên quan làm đã tổn thương đến uy tín, danh dự của ông Hoàng Minh Chính và tiếp tục đầu độc dư luận bởi những luận điệu bịa đặt mang tính hệ thống và hoàn toàn có tính toán, rất bài bản. Nên hôm nay gia đình chúng tôi không biết nói gì hơn là việc cho đăng lại thật công khai, rộng rãi, trung thực toàn văn lời nói qua băng ghi âm của Cụ ông Hoàng Minh Chính đã phát biểu về việc này ngay từ trên giường bệnh vào ngày 29 tháng 10 năm 2007 để công luận cùng sáng tỏ.
Cuối cùng tôi gửi lời cảm ơn các ông đã xem thư và theo dõi nguyên văn bài phát biểu của ông Hoàng Minh Chính đã được gia đình chúng tôi chép ra, rồi đính kèm với bức thư này để phổ biến trước công chúng trong và ngoài nước cùng biết.
Tôi cũng sẵn sàng cung cấp cho mấy ông bản sao của cuốn băng ghi âm này để các ông tiện theo dõi và đối chiếu nếu các quý vị thấy có nhu cầu.
Kính chào các ông
Thay mặt gia đình ông Hoàng Minh Chính - bà quả phụ Lê Hồng Ngọc đã ký.
Điện thoại số : 0902-583-552
Địa chỉ nhà ở hiện nay : Ngõ số 26, phố Lý Thường Kiệt, quận Hoàn Kiếm, TP – Hà Nội
Chú thích :
Khi Cụ bà Lê Hồng Ngọc, 80 tuổi đã gửi thư phản đối này đến Báo Thanh Niên tại Hà Nội từ mấy ngày nay thì không thấy Ban biên tập Báo này hồi âm trả lời, hay chính thức xin lỗi hoặc đăng bài chính gì theo quy định của Luật báo chí nước CHXHCN Việt Nam đang có hiệu lực pháp lý. Chính vì vậy gia đình Cụ bà đã đi đến quyết định cần phải công bố các văn bản này trên mạng lưới interrnet toàn cầu để công luận khắp nơi cùng được biết sự thật.
http://www.doi-thoai.com/baimoi0809_356.html
------------------------------------------------------
Sự thật về “Đảng Dân chủ Việt Nam phục hoạt”
Bài 1: “Phục hoạt” hay chiếm đoạt danh xưng?
08/08/2009 2:21
http://www.thanhnien.com.vn/news/Pages/200932/20090808022120.aspx
Sau việc cơ quan an ninh Việt Nam bắt giữ Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Anh Kim... để điều tra, một số trang web có nguồn gốc hải ngoại đưa ra những thông tin sai lệch về một “Đảng Dân chủ Việt Nam phục hoạt” nhằm đánh lừa dư luận. Đâu là sự thật?
Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi – người chống đối chính quyền Việt Nam nói trên trang web của đài Châu Á Tự Do rằng: “ ...Nói Đảng Dân chủ Việt Nam là một đảng lưu vong phản động thì hoàn toàn không đúng, tại vì Đảng Dân chủ Việt Nam là đảng đã thành lập tại Việt Nam từ năm 1944 và đã được phục hoạt bởi GS Hoàng Minh Chính cách đây 3 năm, có thể nói căn bản của Đảng Dân chủ Việt Nam là ở trong nước chớ không phải ở ngoài nước. Và việc công an Việt Nam hay sử dụng những từ ngữ như là “phản động”, “lật đổ chính quyền” để cáo buộc cho những người nào phê bình chính phủ hay là không cùng chính kiến với đảng cầm quyền thì rõ ràng là không đúng sự thật và hoàn toàn có tính cách xuyên tạc… Đảng Dân chủ Việt Nam là một đảng được thành lập từ năm 1944 và đến năm 2006 thì cố Tổng thư ký Hoàng Minh Chính đã lãnh đạo Đảng Dân chủ Việt Nam với một đường lối hoàn toàn mới, tuy nhiên vẫn hoạt động ôn hòa và chủ trương dân chủ hóa đất nước, đoàn kết và phát triển. Đó là 3 chủ trương chánh của Đảng Dân chủ Việt Nam...” (!?)
Nghe có vẻ “có lý” nhưng nếu không cẩn thận thì dễ bị mắc lừa.
Nếu cứ xem ông Nguyễn Xuân Ngãi là một chánh trị gia đúng nghĩa, thì hẳn ông phải biết những nguyên tắc khế ước xã hội đầu tiên. Một quyết định bất kỳ do một tổ chức nào ban hành cũng phải do chính người đứng đầu tổ chức đó ký phát, nếu người đứng đầu vắng mặt thì phải ủy quyền lại cho người được tổ chức đó cho phép ký thay. Cấp nào ký quyết định thì cấp đó mới có quyền rút lại hoặc hủy quyết định đã ký. Trong cùng một ngành quản lý thì người đứng đầu cơ quan quản lý cấp trên có quyền ký hủy bỏ quyết định của cơ quan quản lý cấp dưới.
Người đứng ngoài cơ quan, tổ chức, không có quyền ra những quyết định của cơ quan, tổ chức mà người đó không tham gia. Nguyên tắc cơ bản này áp dụng cho tất cả các tổ chức, đơn vị, đoàn thể tại tất cả các quốc gia trên thế giới. Giám đốc cơ quan FBI làm việc dưới quyền Bộ trưởng Bộ Tư pháp Hoa Kỳ, nhưng lại được bổ nhiệm hoặc bị miễn nhiệm bởi một quyết định của Tổng thống Hoa Kỳ, không thể có chuyện vì lý do nào đó mà Bộ trưởng Bộ Tư pháp Hoa Kỳ ký quyết định bổ nhiệm giám đốc FBI thay tổng thống.
Trở lại chuyện Đảng Dân chủ Việt Nam, trước hết phải ghi nhận vai trò của đảng này trong việc tập hợp lực lượng, đoàn kết mọi thành phần dân chúng trong hai cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Pháp và các lực lượng can thiệp do Mỹ đứng đầu. Được thành lập vào ngày 30.6.1944, với thành phần ban đầu là các nhà tư sản, trí thức yêu nước với tôn chỉ, mục đích của Đảng là đoàn kết, cùng nhân dân đấu tranh, giành độc lập cho dân tộc, xây dựng Tổ quốc Việt Nam giàu mạnh. Đảng Dân chủ ra đời có sự hậu thuẫn của Đảng Cộng sản Đông Dương nhằm "đập tan âm mưu thâm độc của phát xít Nhật định lôi kéo tư sản dân tộc và các tầng lớp trí thức Việt Nam". Ngay sau đó Đảng Dân chủ đã gia nhập Mặt trận Việt Minh. Cùng với Đảng Lao động Việt Nam, Đảng Dân chủ đã tham gia Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Đồng thời, Đảng Dân chủ đã cùng Đảng Nhân dân Cách mạng Việt Nam thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam để chống các lực lượng can thiệp Mỹ. Từ ngày 30.4.1975 cho đến năm 1988, Đảng Dân chủ và Đảng Cộng sản Việt Nam tồn tại trên toàn quốc Việt Nam. Đến năm 1988, với lý do đã kết thúc sứ mạng lịch sử, Đại hội đại biểu Đảng Dân chủ họp từ ngày 18 đến ngày 20.10.1988 đã ra tuyên bố giải thể Đảng.
Dù hòa bình đã 34 năm, vẫn không người lớn nào quên hình ảnh lá cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam với ngôi sao vàng trên nền nửa đỏ nửa xanh dương. Một nửa màu xanh dương ấy chính là màu của đảng kỳ Dân chủ. Đạo diễn – Nghệ sĩ ưu tú Thanh Hạp, người từng đóng vai cậu bé Lê Văn Tám trong vở kịch Lửa cháy lên rồi của đạo diễn Phan Vũ, đến tận những năm 1993, khi gặp tác giả tại TP.HCM vẫn còn hát véo von đảng ca Dân chủ với lời kết “Màu xanh Dân chủ, sáng soi muôn đời” mà ông thuộc làu qua hai mùa kháng chiến... Những cựu đảng viên đảng Dân chủ có quyền tự hào về quá trình hoạt động chính trị của Đảng mình và cá nhân mình trong sự nghiệp thống nhất đất nước, vì hòa bình dân tộc. Và họ rất ngạc nhiên khi nghe tin đảng Dân chủ của mình tái hoạt động với cái danh nghĩa “phục hoạt”.
Thì ra sau chuyến đi Mỹ về, chẳng biết nghe theo ai mà ngoài những lời lẽ kêu gào quốc tế đừng mua hàng của Việt Nam sản xuất, đừng viện trợ phát triển cho Việt Nam dù cả với hình thức cho vay, để cho dân Việt Nam ý thức rằng phải... đứng lên mà đòi dân chủ (!), ông Hoàng Minh Chính đã lấy tư cách nguyên Tổng thư ký Đảng Dân chủ Việt Nam tuyên bố “phục hoạt” Đảng này vào ngày 1.6.2006. Đây là “cơ sở pháp lý” duy nhất cho ông Nguyễn Xuân Ngãi lập luận “có thể nói căn bản của Đảng Dân chủ Việt Nam là ở trong nước chớ không phải ở ngoài nước”. Vậy cơ sở pháp lý này có đứng vững không?
(Còn tiếp)
Tử Du
Sự thật về “Đảng Dân chủ Việt Nam phục hoạt”
Bài 2: Đi ngược bản chất và nguyện vọng Đảng Dân chủ trước đây
09/08/2009 0:56
http://www.thanhnien.com.vn/News/Pages/200932/20090809005625.aspx
“Tôi xin nhấn mạnh rằng, Đảng Dân chủ hiện nay mà ông Hoàng Minh Chính lên tiếng “khôi phục” về bản chất đã khác Đảng Dân chủ từng tồn tại từ năm 1944 đến 1988”. Nhà văn hóa Huỳnh Văn Tiểng - nguyên Ủy viên Thường vụ Đảng Dân chủ - đã từng khẳng định như thế.
Theo hồ sơ của Đảng Dân chủ Việt Nam thì Tổng thư ký Hoàng Minh Chính đã bị khai trừ khỏi đảng này từ thập niên 60 thế kỷ trước, và từ năm 1958 đến lúc giải thể năm 1988, người lãnh đạo chính đảng này là Tổng thư ký Nghiêm Xuân Yêm.
Do bị khai trừ khỏi Đảng Dân chủ, ông Hoàng Minh Chính không có tư cách sử dụng vị trí “nguyên Tổng thư ký” để ra bất cứ văn bản nào nhân danh tổ chức này, ngay cả tư cách đảng viên để tham dự đại hội và góp ý về văn bản, nghị quyết của đảng này cũng không có. Vậy thì cái tuyên bố “Phục hoạt” Đảng Dân chủ của ông Hoàng Minh Chính có được công nhận hay không? Nếu còn có tâm huyết “phục hồi Đảng Dân chủ vì sự nghiệp dân tộc”, sao ông Chính không gửi ý kiến phục hồi tổ chức này ngay từ năm 1988 mà phải đợi chờ đến 18 năm sau mới “phục hoạt”? Câu trả lời quá đơn giản, ngay năm 1988, yêu cầu của ông ta đi ngược với nghị quyết của Đại hội Đảng Dân chủ và bản thân ông sẽ vấp phải sự phản đối của các đảng viên đang còn sinh hoạt tới thời điểm đó, những người chưa bị Đảng Dân chủ khai trừ.
Ngay lúc ông Hoàng Minh Chính tuyên bố “phục hoạt” Đảng Dân chủ và tự phong mình làm “Tổng thư ký”, nhà văn hóa Huỳnh Văn Tiểng (vừa từ trần) – nguyên Ủy viên Thường vụ Đảng Dân chủ đã có ý kiến: “Tôi ngạc nhiên khi nghe tin ông Hoàng Minh Chính ra tuyên bố cái gọi là khôi phục “Đảng Dân chủ”. Bản thân ông Chính đã bị khai trừ khỏi Đảng Dân chủ từ lâu; khi không được sự đồng tình của số đông cựu đảng viên, ông không có quyền và không đủ tư cách đứng ra khôi phục Đảng. Bản thân tôi từng là đảng viên Đảng Dân chủ Việt Nam, nguyên Ủy viên Thường vụ Đảng Dân chủ Việt Nam từ năm 1944 đến năm 1988. Tôi có biết ông Hoàng Minh Chính và nghe nhiều anh em trong Đảng Dân chủ nói về ông ấy. Năm 1946, khi tôi ra Hà Nội, ông Chính với vai trò là Thư ký thường trực của Đảng Dân chủ, đã thay mặt Đảng tiếp tôi. Nhìn chung ông Chính là người lanh lợi, nhanh nhẹn. Tuy nhiên, thời gian về sau ông Chính đã gây mâu thuẫn trong Đảng Dân chủ và bị coi là chống Đảng. Khi đó, Đảng Dân chủ có xu hướng ủng hộ đường lối của Chủ tịch Hồ Chí Minh: kháng chiến, kiến quốc và bảo vệ quyền lợi của số đông, trong khi ông Chính chỉ bảo vệ quyền lợi của một ít nhà tư sản, đưa ra quan điểm chỉ những người giàu mới được phép đến Hà Nội học. Ông Chính đã không nhận được sự đồng tình của đa số thành viên Đảng Dân chủ (một số người nói với tôi: "Nghe ông ấy là hỏng đấy!"). Vì vậy, ông Chính bị khai trừ khỏi Đảng Dân chủ.
Tôi cho rằng sự hiện diện của Đảng Dân chủ và một số đảng khác tại Việt Nam trong những năm đầu phấn đấu giành độc lập cũng như củng cố nền độc lập là có cơ sở. Bởi vì, khi đó, nhiều tầng lớp trong xã hội còn chưa hiểu Đảng Cộng sản, cần có những đại diện của họ hướng họ vào mục tiêu đấu tranh chống thực dân. Nhưng sau vài thập kỷ, Đảng Cộng sản đã chứng minh được vai trò của mình: lãnh đạo đất nước đấu tranh giành độc lập, thống nhất thành công; và suốt trong ba thập kỷ tiếp theo đã lãnh đạo công cuộc đổi mới đất nước đạt nhiều thành tựu to lớn. Nhìn chung, Đảng Cộng sản Việt Nam đã thu phục được lòng người. Chính sách đại đoàn kết của Đảng Cộng sản chú trọng phát huy sức đóng góp của mọi thành phần giai cấp trong xã hội. Vì vậy, đã đến lúc không cần đến những đảng phái khác, dễ gây chia rẽ nội bộ.
Tôi xin nhấn mạnh rằng, Đảng Dân chủ hiện nay mà ông Hoàng Minh Chính lên tiếng “khôi phục” về bản chất đã khác Đảng Dân chủ từng tồn tại từ năm 1944 đến 1988. Tôi được biết, Đảng Dân chủ hiện nay là tập hợp của một số ít người bị xúi giục, thậm chí bị mua chuộc, kích động hoặc mang sự ấm ức với chính quyền trong nước, khác hẳn với suy nghĩ tâm huyết của số tư sản, trí thức yêu nước hoạt động với tôn chỉ đại đoàn kết trước đây. Cuối cùng, xin được nói rõ rằng, đông đảo những cựu đảng viên Đảng Dân chủ hiện nay không có ý định khôi phục Đảng Dân chủ. Do vậy, ông Hoàng Minh Chính phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc làm có dụng ý xấu của mình”.
Về cơ sở pháp lý cho “Đảng Dân chủ Việt Nam phục hoạt” của ông Hoàng Minh Chính, nói như vậy có lẽ là đã đủ. Nhưng để cho khách quan, xin nêu một chứng cứ khác. Trong bài phỏng vấn của đài BBC với Trần Khuê – nhân vật được phong là “Phó tổng thư ký Đảng Dân chủ”, khi viết và hỏi ông Trần Khuê, thay cho cụm từ "phục hồi" hay "phục hoạt", BBC đã chỉ dùng cụm từ "thành lập từ 1.6.2006", ông Khuê đã không lần nào phản đối hay cải chính. Như vậy, hẳn quá đầy đủ để trao đổi với ông Nguyễn Xuân Ngãi về tính chính xác của những gì mà ông nói về cái căn bản của “Đảng Dân chủ Việt Nam thế kỷ 21” mà theo ông là “chính đảng đã được thành lập từ năm 1944 và đến năm 2006 thì cố Tổng thư ký Hoàng Minh Chính đã lãnh đạo theo một đường lối mới...” (?!)
Nói như một nhà kinh doanh lương thiện thì hành vi “phục hoạt” Đảng Dân chủ Việt Nam theo kiểu cách nói trên là hành vi “chiếm đoạt thương hiệu”. Hành động này không những trái ngược với nguyện vọng mà còn xúc phạm tới những cựu đảng viên Dân chủ đã từng hy sinh tài sản, tuổi xuân và cả máu thịt của mình để tưới cho tươi màu xanh của đảng kỳ Dân chủ trong hai cuộc kháng chiến vĩ đại để giành độc lập dân tộc và thống nhất đất nước.
Tử Du
No comments:
Post a Comment