Tài "kinh gian..." của một Vương quốc
Nguyễn Quang Nhàn
Đăng ngày
http://danchimviet.com/articles/1162/1/Tai-kinh-gian-ca-mt-Vng-quc/Page1.html
1.
Sau ngày Vương quốc nhỏ đánh thắng kẻ thù to bằng máu xương của thần dân. Với niềm tự hào, kiêu hãnh, vương quốc ta từ nay sạch bóng quân thù, “vĩnh viễn độc lập tự do và vĩnh viễn độc lập tự do”... đã bắt tay vào xây dựng vương quốc, “tiến lui, lui mạnh, lui vững chắc...”! Sau 20 năm “kinh…gian” rất là oanh liệt, Vương quốc đã đạt được những “bước tiến” so với chính mình và đạt những thành tích vĩ đại - tụt hậu và tụt hậu ngày càng xa với so với các lân bang và thế giới (!) ... Tài “kinh gian” của kẻ nắm Vương quyền thần dân sống, thấy, nghe… mà khiếp!
Vương Quốc nào cũng phải sống bằng thuế từ mồ hôi, sức lao động của thần dân. Không có “thuế” thì lấy gì để sống mà tiến tơi, tiến lui, mà ăn chơi, duy trì cái Vương quyền và đám sai nha điệp trùng, dày đặc! Sống bằng thuế thì phải “làm” cái gì để có cái mà “thu”; có thu mới có chi, có thu-chi mới có… ăn, chơi, vơ vét và giữ Vương quyền chứ! Thần dân có cái “nhân quyền” như con Trâu, con Bò, có ăn là có tự do, hạnh phúc! Nhưng Trâu, Bò chỉ “cày” đủ “hàm nhai” thì lấy gì dư ra mà Vua, Quan có cái mà xơi. Cứ hàng năm, khi thu không đủ tiền theo kế hoạch thì những Quan sai, được sự đồng ý của Quan nha làm một việc là “bán” - bán rừng, bán đất, bán nhà…Bán cái gì có thể bán được để cho đủ cái số thu. Vua, Quan Vương quốc có cái đầu đã từng cày thuê, cuốc bẩm; đã từng cầm búa, cầm liềm… đấu tranh với địa chủ, tư sản rồi, bây giờ kiêu hãnh ta đã là chủ nhân ông Vương quốc. Tất cả tài sản dưới bầu trời Vương quốc đều là… “chiến lợi phẩm” của ta… !
2.
Vương quốc ấy rất ư là “giàu đẹp, rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu”! Với khí thế của người chiến thắng cùng cái tài ”Kinh gian…” của mình nên phải làm sao giành hết cái “giàu đẹp” về cho Vương quyền! Sau khi “xài” xong cái “chiến lợi phẩm” thu được; với một thời gian không dài, “nhà nhà thi đua, người người thi đua”, “rừng vàng” đã cơ bản …hoàn thành (diệt) xong(!). Công nghệ “hoàn thành“ có lãnh đạo hẳn hoi. “Rừng” là “Vàng”, “vàng” sao lại không thích, không ham … Chỉ ăn giỏi mà làm lếu, làm dối, làm gian thì rừng cũng phải tan, núi cũng phải lỡ…
Ăn “vàng” trên mặt đất xong thì… tiếp tục “công nghệ” đào bới xuống dưới đất … ăn. Bằng kỹ thuật của cái cuốc, cái búa, dù sao thần dân cũng bới lai rai, bới dài dài, thí cả mạng cùi để kiếm cái ăn hàng ngày nhưng cũng phải có cái chắt chiu để nộp cho Quan - Sai nếu không thì … đừng hòng! “Rừng Vàng” bây giờ thành những đồi trọc, trọc lóc, trọc lơ; đào bới dưới đất tạo thành những địa đạo, hố bom, hố pháo chẳng thua gì sự tàn phá của bom Mỹ, pháo Tàu, pháo Nga mà “sức chiến đấu” hơn cả những …anh hùng lao động(!)… Muốn ăn to, ăn nhiều, ăn nhanh thành tỷ, tỷ phú thì còn phải chờ cái “chủ trương lớn” cái đã, chứ chợ thì cấm, sông thì ngăn, sống trong nước ao tù cũng không phải có tự do vùng vẫy! Rồi, một ngày … May nhờ … thành trì của cả hệ thống Vương quyền sụp đổ. Thời thế đổi thay. Vương quyền phải “tự đổi mới”, đổi sắc, biến màu, thích nghi “làm bạn với thế giới” để tồn tại, nhưng bản chất Vương quyền không bao giờ đổi. Nhờ hấp thu nhanh cái nền kinh tế thị trường của chủ nghĩa tư bản giãy chết, cái mặt đất mà Vương quyền đã phá lấy “vàng” để sống, moi đất để ăn nay còn … trơ đất. Lại may, nhờ có “chủ trương lớn”, đất lại hóa Vàng, “phì nhiêu” hết chỗ nói. Sân golf, khách sạn, resort, Nhà máy như “Văng đê”, công nghệ như nhà máy xi măng lò đứng, mía đường, khai khoáng như Đồng, như Than … nhan nhãn mọc lên. Dân được bứng ra khỏi đất bao đời ông cha khai phá, dựng xây rồi bù cho một cọc giấy nhà Hồ, tha hồ ăn chơi, mua sắm hàng do anh láng giềng sản xuất, sướng hơn làm ruộng nhiều, nhiều, nhiều! Vương Quyền, lãnh chúa, quan sai thi nhau phát huy truyền thống … thi đua quy hoạch, chia lô bán đất, kêu gọi đầu tư, bán buôn dự án; chiếm ruộng, chiếm đất…; rồi hợp pháp hóa cho nhau; giải tỏa, đền bù như … ăn cướp. Thiếu Luật thì ta làm luật. Thế giới muốn cái gì ta có Luật đó ( pháp quyền mà). Muốn cam kết cái gì ta cam kết cái đó. Dân kiện … mặc dân… Luật là Ta. Quan tòa là Ta. Làm hay không tùy ta. Ai làm gì được ta ?! Đúng là Trời chứ chẳng phải là Thiên tử!
Nhờ có sự quản lý, lãnh đạo “kinh gian” rất tài ba của Vương quốc, Vua quan Vương quốc ngày càng giàu, giàu to, giàu sụ, giàu nhanh; Từ cái Ba lô mà làm nên tất cả thì thiên hạ có ai bằng! Rồi tranh giành nhau ăn, cấu kết với nhau như lũ quỹ ma để mà nhũng nhiểu bá tánh… Tham nhũng như rươi nhưng lại luôn lên mặt đạo đức, trong sạch; cái mặt yêu tinh dơ dày nhởn nhơ bá tánh ai cũng khiếp khinh… Bán cái “đẹp” để làm “giàu”; tước đoạt cái “phì nhiêu” của thần dân để nuôi Vương quyền và âm binh, bộ hạ. Vương quốc có một chút “tiến bộ, “phát triển” đến đâu là Vua, quan lại càng “phì nhiêu”, phát triển, cả bề dọc, bề ngang; của chìm, của nổi, gửi trong, cất ngoài…đến đầy. Thần dân ai cũng thấy nhưng bọn sai nha chằng chịt vòng trong vòng ngoài làm rào cản đậy che nên…cũng phải làm như Trạng Quỳnh, Xiển Bột thôi (!)… Và, cũng do cái bản chất “con Gà ăn quẩn cối xay“ nên cái “biển bạc” của mình cũng nhờ anh bạn Vương quyền hàng xóm có truyền thống ăn cướp giữ giùm (!). Bọn chúng thật quá tham!. “Triều cống” cho chúng rồi vậy mà chúng còn chưa chịu, lại rắp tâm đánh cướp thêm. Lại “vừa ăn cướp vừa la làng”! Kẻ nắm quyền của Vương quốc chỉ lo giữ Vương quyền, lúc nào cũng cho thằng mõ ra tuyên bố - "Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền...”. Càng tuyên bố thì bọn cướp càng “lấn tới”. Thần dân xuống đường đấu tranh đòi lại Vương quốc, giang sơn thì chúng lại cho đám sai nha trấn áp, bắt đi ở nhà…pha. Đến nay bọn cướp ngoại cứ cho tàu to, tàu lớn ngang nhiên tác oai, tác quái như trong vương quốc nhà nó. Chúng bắn chết cả thần dân của mình trong biển đảo nhà mình nhưng đám Vua-quan Vương quốc dường như tai bị điếc, mắt bị mù, không có trái tim hay sao đó, cứ bổn cũ soạn lại, tiếp tục phát huy truyền thống của thằng mõ, cả Mõ Nước và trùng điệp Mõ Làng … rao ”phản đối” … xong … nhậu tiếp! Thần dân không được phép biết, không được phép phản đối, có cái mặt mo để đưa ra chịu trận cũng… im re. Thần dân chỉ “được biết”, “được bàn” cái gì triều đình cho phép và thằng mõ truyền rao thôi…
Vương quốc “giàu đẹp” ấy lại phát huy “chủ nghĩa anh hùng” và “truyền thống kinh gian”, tìm, moi móc trong nhà có gì bán nấy. Mỗi ngày lại phát hiện dưới mặt đất “phì nhiêu” của mình ngày càng thêm nhiều kho báu (!). Không biết có phải rao hàng để quảng cáo, chỉ điểm hay không mà “trong khoảng 20 năm trở lại đây với công nghệ hiện đại, chúng ta đã phát hiện ra Việt Nam có 7 loại khoáng sản đứng nhất nhì thế giới”(!)
"Nhất, nhì” hay hạng mấy dân chẳng cần thi đua, chỉ biết rằng cái kho báu quý như “Nỏ Thần”, tinh luyện sẽ làm ra súng ống, đạn dược; làm ra máy bay, tàu chiến, tàu vũ trụ, công nghệ xây dựng hiện đại và các loại hàng dân dụng… mà bao đời cha ông gìn giữ thì nay thằng ăn cướp láng giềng... đang chỉ chỏ, dòm ngó, vươn bàn tay bạch tuộc. Bàn tay hữu hảo “láng giềng tốt” vươn tới đâu thì Vua quan, sai nha vừa bán vừa cống đến đó; lại mở toang cửa cho đám “Trọng Thủy” tràn vào. Kho báu ấy lại nằm ở nóc nhà “địa chính trị, địa quan sự”, “nhạy cảm” của mình nữa chứ, nếu chúng chiếm đi thì Giang sơn, Vương quốc cũng chẳng còn. Các vị tướng khai quốc công thần đã lên tiếng cảnh báo nhưng với tinh thần quốc tế vinh quang không biết nhục nhã và sẵn cái bản chất làm người không cần Tổ Quốc - Có Vương quyền là có tất cả! Vương quyền là trên hết (!) Cái kho báu, cái giang san là cái thá gì! Vả lại, của “tước đoạt” nếu không nhượng, không bán đi thì “tước” để làm gì…(!) Cái anh Vương quốc hàng xóm xấu nết, lưu manh, vô đạo… biết tỏng tòng tong kẻ nắm Vương quyền kia chỉ biết lợi ích riêng cho cái Vương quyền đang chiếm giữ thôi, chúng lại nằm trong cái thòng lọng của mình rồi, muốn siết thì …mấy hồi! Nó lại lấy ân, lấy nghĩa, lấy mấy cái “chữ vàng” làm đồ trang sức ban cho đeo ở ngực để tăng thêm nhan sắc Tú bà và gái lầu xanh; rồi lấy cái thói du côn, ăn cướp một giuộc xã hội đen để làm áp lực, chiếm đoạt gặm dần như lũ chuột… Thần dân dù bị coi chẳng ra gì nhưng sơn hà, xã tắc là của mình, cũng phải thể hiện cái quyền có tổ quốc, giang sơn của mình… nên cũng phải lên tiếng cảnh báo, can ngăn...
3.
Tài “kinh gian” của Vương quốc thần dân ai cũng thấy! Gian trong cái ăn, gian trong cái làm, cái quản lý; gian trong quan hệ đối xử với các tầng lớp sai nha, các tầng lớp thần dân, cả trong xây dựng, bảo vệ Vương quốc; gian với trong dối với ngoài … Lý của Vương quyền là Luật của nước. Luật của nước theo ý chí của Vương quyền. Quyền sinh, quyền sát; cái ăn, mặc, ở; quan tòa …đều nằm trong tay cái Tổng lý. Độc lập, tự do là quyền của Vương quyền. Vương quyền là Chủ dân và là chủ chăn. Công bằng, dân chủ... là cái bánh được vẽ ra cho thần dân bóp hầu, bóp bụng, ngậm miệng, bịt tai … phấn đấu…. để tìm hạnh phúc ở đời, kiếp sau…
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi! Vua quan lớn bé Vương quyền ấy xưa nay đã biết thần dân Vương quốc không ai thần phục mình. Trò thì diễn mãi chỉ một tích, một tuồng xem hoài cũng chán. Các nhãn hiệu, các thứ nhân danh, vì này, vì nọ…giấu giấu, lén lút dần dần cũng lồ lộ ra toát hoát. Thần dân lưng đã quá oằn không chịu nổi và cũng không thể nào cam chịu lâu hơn được nữa.
Vương quyền biết rõ điều ấy, một mặt vừa tung hỏa mù dân chủ, tự do theo “lề bên phải”; đeo mặt nạ Bao công, lấy tay lau… con mắt, và mồ hôi vả ướt cả trán; vừa lấy dây cương ngựa bịt tai, che mắt, bịt miệng thần dân, kể cả dùng roi và mã tấu; mặt khác, bọn chúng cũng ranh ma ra phết, cứ xem chừng, liếc ngó nhau, dòm trên ngó dưới, dường như ai cũng đều chuẩn bị và thủ sẳn cho mình… cái “hậu sự”, chỉ khổ là khổ cho đám sai nha thôi!… Còn dân là vạn đại mà, đã mất cả rồi còn gì nữa đâu mà sợ….
-------------------------------------------------
Bài do tác giả gởi đến Đàn Chim Việt Online
No comments:
Post a Comment