SỰ
KHÁC BIỆT GIỮA “AFGHANISTAN CỦA LIÊN XÔ” VỚI “UKRAINE CỦA NG@” VÀ NHỮNG CHUYỆN
KHÁC
Sự
giống nhau lớn nhất của hai cuộc chiến cho đến nay – SA LẦY, lần trước là sa lầy
của Liên Xô và bây giờ là sa lầy của Ng@. Về thời gian, cuộc chiến tranh ở
Afghanistan của Liên Xô kéo dài đến 10 năm nhưng lại có thiệt hại nhỏ hơn nhiều
so với cái gọi là “Chiến dịch quân sự đặc biệt” của Putox lần này ở Ukraine.
Trên
thực tế, hai cuộc chiến chỉ hơi giống nhau một chút ở giai đoạn đầu, khoảng 3
tháng sau ngày 24 tháng Hai năm 2022 – đó là thời gian quân đội Ng@ rất mạnh, tấn
công thọc sâu vào trung tâm đất nước Ukraine, khiến quân đội Ukraine vừa yếu về
trang bị vừa ít về quân số, phải tiến hành chiến tranh du kích. Chuyện này giống
ở Afghanistan trong suốt cuộc chiến 10 năm của Liên Xô: họ phải chiến đấu với
những đội quân nhỏ kiểu du kích, nếu cần thì thi hành chiến tranh phá hoại, dạng
nổi loạn… từ những bộ lạc không phải lúc nào cũng liên kết với nhau thành một
quân đội quy ước lớn.
Còn
từ khi Ng@ tiến hành giai đoạn mới của cuộc chiến, hay ta vẫn gọi là #The_Battle_of_Donbas
thì tình thế hai bên dần dần cân bằng hơn. Tôi nhớ có lần tôi viết về khả năng
“khoanh vùng được chiến tranh” chính là chuyện hình thành tình thế này. Hồi đó,
tôi không hình dung ra được sự phát triển của công nghệ chiến tranh về mặt kỹ
thuật, nên cho rằng theo truyền thống cũ thì nên dựa trên những giới tuyến tự
nhiên, chẳng hạn sông Dnipro. Nhưng thực tiễn cuộc chiến cho đến nay cho thấy,
đã có những sự thay đổi rất lớn và có những lý thuyết vẫn giữ nguyên giá trị.
Những phòng tuyến tự nhiên như sông Dnipro, một con sông lớn vẫn là một trở ngại
khó vượt qua cho cả hai bên (nếu vượt sông thì buộc phải chấp nhận cái giá phải
trả cực kỳ cao về nhân mạng, điều này vẫn không có gì thay đổi sau Chiến tranh
thế giới lần thứ 2. Trong lịch sử, Chiến dịch Nizhni Dnieprovsk (còn gọi là Chiến
dịch Hạ Dniepr) là hoạt động quân sự lớn do Phương diện quân Ukraina 4 (Liên
Xô) tiến hành chống lại Tập đoàn quân 6 (tái lập) và một phần Tập đoàn quân 17
của quân đội Đức Quốc xã, diễn ra từ ngày 26 tháng 9 đến ngày 20 tháng 12 tại
khu vực hạ lưu sông Dniepr trên chính diện Zaporizhia qua Melitopol đến hồ
Molochnoye sát biển Azov; chiều sâu chiến dịch đạt đến tuyến Zhaporizhia –
Gornostaevka – Kakhovka – Kherson, dọc theo tả ngạn đoạn hạ lưu sông Dniepr. Kết
quả sau 3 tháng, Hồng quân Liên Xô thu hồi được khu vực tả ngạn sông Dnipro và
quan trọng nhất là thiết lập được 4 bàn đạp, chính xác là 4 căn cứ bên hữu ngạn
của con sông, làm tiền đề cho Chiến dịch Hữu ngạn tiến tới giải phóng Ukraine
sau đó.
Nhưng
tổn thất của Liên Xô cũng rất lớn – chiến dịch này đã làm hơn 754.000 binh lính
Hồng quân thương vong, trong đó số thiệt mạng (cũng không không cứu chữa được)
lên tới gần 600.000 người. Điều đáng nói là người ta thống kê không thể đầy đủ
được, nhưng ước tính số lính Hồng quân thiệt mạng khi vượt sông để thiết lập
các căn cứ bàn đạp bên hữu ngạn sông, có thể đạt hàng chục nghìn đến cả trăm
nghìn người. Nôm na là một dạng lấp sông bằng xác lính.
Nhưng
với những con sông như sông Oskil thì vẫn còn gây khó khăn được cho hoạt động
vượt sông, còn những sông như Siverskyi Donets thì không ăn thua, bây giờ các
quân đội hiện đại người ta vượt tốt. Chúng ta đã chứng kiến trận vượt sông mà
vượt đi vượt lại của quân đội Ng@ qua con sông này, cùng một chỗ mà bị tập kích
mấy lần, để lại hàng chục xác xe tăng, nhưng cuối cùng thì cũng vượt qua được.
Vì trước sau quân đội hiện đại cũng sẽ vượt được sông, nên Ng@ thì xây dựng
phòng tuyến Surovikin. Ukraine thì trước nay vẫn là bên yếu thế, họ xây dựng những
hệ thống phòng thủ cũng rất chắc chắn. Chính vì điều này mà cuộc chiến ở đông
Ukraine đi vào thế bế tắc, không bên nào đủ sức phá hệ thống phòng thủ của bên
nào.
Quay
lại với cuộc chiến tranh của Ng@ ở Afghanistan – chính xác hồi đó có toàn bộ 16
nước cộng hòa của Liên Xô bao gồm cả phần quan trọng nhất: Ukraine, cung cấp lực
lượng quân đội thiện chiến và là nơi sản xuất vũ khí, thiết bị chính.
Trong
hơn chín năm chiến tranh ở Afghanistan, Liên Xô tuyên bố chính thức có 15.000
binh lính thiệt mạng, nhưng thực tế có thể đạt con số 26.000 người ch.ết và
54.000 người bị thương. Họ cũng mất 147 xe tăng, 1314 xe chiến đấu bộ binh / xe
bọc thép chở quân. Trong cả cuộc chiến, họ chỉ mất có 433 khẩu pháo, 118 máy
bay, và đặc biệt mất đến 333 cái trực thăng.
Trong
tương quan này, với cuộc xâm lược Ukraine năm 2022 của Ng@, người Ng@ vốn chỉ
có quy mô dân số già nửa so với Liên Xô trước đây – 140 triệu so với 230 triệu
dân, nhưng tổn thất thì đặc biệt lớn – như chúng ta tính toán đến thời điểm
ngày 5/11 con số thiệt mạng của quân đội Ng@ có thể đạt 700.000 (chóng cả mặt!).
Không thể so sánh với tổn thất của quân đội Xô-viết trong chiến tranh thế giới
2 được, vì lúc đó là thời Stalin có quyền thúc đẩy toàn bộ đất nước lao vào một
cuộc chiến tranh có tính chính nghĩa cao hơn nhiều, bây giờ thì dù có bôi nhọ
Ukraine đến mấy, cũng khó có thể làm cho toàn bộ dân chúng và dư luận thế giới
tin rằng có một “bọn” nào đó là “phát-xít Kyiv” được cả. May ra chỉ có Trinh
Thi Hoa, Tran Thi Sánh… tin vào những điều đó mà thôi.
Nhưng
cần phải nói thật rằng, để người dân Ng@ vùng lên lật đổ Putox thì còn lâu. Lý
do là sau khi Liên Xô sụp đổ, rất nhiều gia đình và cá nhân Ng@ đã phải trải
qua một số thời kỳ rất khó khăn dưới thời Yeltsin. Mặc dù ai cũng hiểu rằng cái
sự khó khăn đó là hậu quả của những chính sách sai lầm của thời Liên Xô để lại,
nhưng giai đoạn Yeltsin cầm quyền cũng là giai đoạn đất nước này bị tàn phá hết
sạch, bao nhiêu của nả rơi hết vào tay những kẻ cơ hội. Thời kỳ này đã kết thúc
thông qua sự lãnh đạo của Putox. Putox chỉ tạo ra một thời kỳ mới với những kẻ
cơ hội mới, những nhóm lợi ích mới… trên cơ sở “nhả” bớt quyền lợi ra cho xã hội
dưới dạng phúc lợi. Với dân chúng, như thế là đủ. Rất nhiều người Ng@ cảm thấy
hàm ơn Putox ở điều đó.
Chưa
hết, Putox với trò diễn kịch của mình, chỗ thì đe dọa, chỗ thì tấn công quân sự
bằng những mưu hèn kế bẩn dựa trên sự tàn bạo phi nhân tính (những lần ném bom
hủy diện Grozny, Aleppo…) nhưng lại được che đậy bằng những hình ảnh đẹp đẽ lôi
từ thời Chiến tranh Vệ quốc ra, hắn khéo léo thổi bùng lên lòng tự hào – có lẽ
là lòng tự hào duy nhất của người Ng@ vào một đất nước hùng cường về… quân sự.
Với một bộ phận không nhỏ dân chúng, như thế là đủ. Rất nhiều người Ng@ cảm thấy
hàm ơn Putox ở điều đó.
Trước
đây tôi đã viết, việc “Putox phục hồi nước nước Ng@” chỉ tập trung vào cái vỏ với
hai “thành phố trong tủ kính” là Mục-tư-khoa và Saint Peter, còn lại những vùng
khác của đất nước – về mặt địa lý và những lĩnh vực khác về hạ tầng xã hội như
giao thông, y tế và giáo dục để xuống cấp và đến một thời điểm nào đó, hắn sẽ cần
một chiến công vĩ đại, chói lọi… về quân sự để khỏa lấp. Với dân chúng Ng@, như
thế là đủ, họ cần cái thứ thuốc phiện chiến thắng đó.
Cho
đến cuộc chiến này, nhiều người trên thế giới coi Putox là “Người thông minh nhất
trong số các lãnh đạo.” Người ta có xu hướng tin rằng hắn ta nắm bắt được xu hướng
và chính trị quốc tế một cách đáng kinh ngạc và có thể thao túng chính trị thế
giới theo ý muốn. Người ta tin rằng hắn ta đã và chỉ có thể đưa ra những quyết
định sáng suốt mang lại lợi ích to lớn cho Ng@. Nhưng cuộc chiến tranh ở
Ukraine đã chứng minh được các mệnh đề trên là sai, thậm chí sai nghiêm trọng.
Hắn ta không chỉ KHÔNG phải là người thông minh nhất mà thực ra, ngu ngốc một
cách bất ngờ. Thật ra, hắn không ngu đến cỡ đó, mà từ trước đến nay vì ngồi
trên đống vũ khí khổng lồ nhất là kho vũ khí hạt nhân, hắn quen làm người ta
run sợ, chính cái sự run sợ đó biến các lãnh đạo khác của thế giới thành lũ ngốc.
Xem
ra, người Ukraine thật là “ác” khi không chấp nhận ách nô dịch của Ng@ Putox định
áp đặt lên mình một lần nữa. Với tinh thần tự do và sự kiên cường của mình, họ
đã cho toàn thế giới thấy “quân đội thứ hai thế giới” hầu hết là rác rưởi về mặt
thực chất, nhưng để dọn hết cái đống rác to như dãy Himalaya ấy thì cũng phải
có thời gian và tốn nhiều công sức. Cuộc chiến tranh ở Ukraine làm cho những nạn
tham nhũng, hối lộ, trộm cắp của Ng@ đã bị phơi bày trước toàn thế giới.
_____�����_____
Hôm
qua, báo chí xứ Tây Phi có bài “Ng@ vượt Nhật Bản trở thành nền kinh tế lớn thứ
4 thế giới” – ô hô hô, kinh chưa! Chưa hết, nếu lên các diễn đàn của người Tây
Phi tại Ng@, nhiều người còn rất vênh váo về một cuộc sống “bình thường”. Vậy
chính xác thì, cái nền kinh tế đó có là bình thường hay không?
Một
người Ng@ ở Mục-tư-khoa tự hào: “Tôi đang sống ở Mục-tư-khoa, cuộc sống vẫn tốt
như trước. Tôi vẫn có thể gọi xe Mercedes hoặc Maybach vì giá taxi có thể tăng
thêm 50 đô la Mỹ nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tôi vì hầu hết các công ty
Ng@ đều tăng lương cho nhân viên! Tôi vẫn có thể mua McDonald hoặc KFC phiên bản
Nga với giá tương tự. Tôi vẫn có thể mua iPhone 14 chỉ cần thêm 200 đô la Mỹ
vào giá và “Mátxcơva không bao giờ băn khoăn về điều này với 200 đô la Mỹ.”
Với
những hạng người như thế này, 700.000 hay 7 triệu đồng bào của họ, những người
vì nghèo khổ và nợ nần hàng ngày biến thành phân bón cho hướng dương ở Ukraine,
không ảnh hưởng gì cả. Còn những người Tây Phi đang kiếm tiền bên đó thì càng
như vậy. Nếu chúng ta phân tích về những điều khó nghe, khó đọc về nước Ng@ của
họ, họ sẽ khó chịu và coi chúng ta là kẻ thù.
Nhưng
câu chuyện trên bình diện toàn đất nước thì không hoàn toàn “bình thường” như vậy.
Tôi
không có chuyên môn về kinh tế nhưng cũng hiểu như chúng ta làm ra tiền, nghĩa
là phải bán được cái gì đó cho người khác, và nếu cái gì đó là kết quả của sự
lao động tạo ra sản phẩm mới có kết tinh của các yếu tố như công nghệ, sáng tạo…
thì đó là hoạt động tạo ra giá trị. Đào xúc múc… để bán, như Ng@ bán dầu và khí
đốt, chẳng mấy giá trị gì nhưng ít ra vẫn là BÁN, và có tiền thu về.
Hồi
năm 2014, trong cái tàn dư của “chiến dịch huy hoàng” chiếm Crimea của Putox –
như một số người Tây Phi pro-Pooteen vẫn xưng tụng, tôi viết bài dài 2 phần: “Sự
trả giá của nền kinh tế khai thác” – chuyện là về Liên Xô trước đây, nhưng ẩn í
chính là nói về nước Ng@ ngay thời điểm hiện tại.
Phần
1, bài trên Tuần Việt Nam:
https://vietnamnet.vn/yeu-to-nhay-cam-cua-nuoc-nga-210253...
bài
gốc trên blog, chưa cắt xén:
https://sergueikouzmic.blogspot.com/.../su-tra-gia-cua...
Phần
2, bài trên Tuần Việt Nam:
https://vietnamnet.vn/vu-khi-dau-mo-cua-nga-vu-khi-bi-mat...
bài
gốc trên blog, chưa cắt xén:
https://sergueikouzmic.blogspot.com/.../su-tra-gia-cua...
Hồi
đó, tôi đã dẫn các dẫn chứng để chứng minh rằng, vũ khí dầu – khí của Putox đã
giảm dần hiệu lực, ví dụ như các đòn giảm giá dầu của Mỹ có thể ảnh hưởng đến
ngân sách Ng@ như thế nào. Đến khi cuộc chiến ở Ukraine bùng nổ năm 2022, thì
tình hình được “bồi” thêm bằng các lệnh cấm vận cùng quá trình “cai” dầu khí của
các khách hàng truyền thống của Ng@, đã làm cho tình hình đổi khác.
Xuất
khẩu của Ng@ về hầu hết các sản phẩm nói chung bị đình trệ. Nghiêm trọng hơn nữa
các sản phẩm mũi nhọn số lượng nhỏ hơn nhưng có hàm lượng công nghệ cao (công
nghệ vũ trụ chẳng hạn) và đặc biệt là vũ khí, thiết bị quân sự… đã bị đình trệ
vì nước này bị ngăn cản tiếp cận với những vật liệu, chi tiết, phụ tùng nhập khẩu
từ các nước có nền công nghệ tiên tiến hơn. Xuất khẩu của Ng@ và thu nhập sau
đó từ xuất khẩu khí đốt và dầu mỏ thì khỏi phải nói: giảm mạnh. Châu Âu trước
đây, con nghiện khí đốt, ĐÃ TỪNG phụ thuộc vào năng lượng của Ng@, nhưng chỉ
sau một năm chuyện đó không còn nữa. Và như các chuyên gia nhận xét, khi họ đã
“cai” được thì sẽ không bao giờ tái nghiện nữa.
Như
vậy, thực chất nền kinh tế Ng@ không phải là nền kinh tế bình thường mà là “nền
kinh tế chiến tranh.” Khi số lượng tiền rất lớn (từ kho dự trữ) được đổ vào nền
kinh tế rồi nó lại hoạt động phục vụ chiến tranh, thì sẽ đem lại những hình ảnh
của hoạt động sôi động và những con số đáng kinh ngạc. Nhưng các chuyên gia chắc
chắn sẽ hiểu, đó là một nền kinh tế đang được nâng đỡ một cách giả tạo vì đang
diễn ra một quá trình chi tiêu cho chiến tranh. Quá trình này chỉ có thể được
duy trì trong một thời gian nhất định, trong khi chiến tranh đang diễn ra. Khi
tiền bắt đầu cạn đến mức nào đó, sẽ dẫn đến các yếu tố đặt yêu cầu kết thúc chiến
tranh. Câu chuyện hậu chiến mới là nghiêm trọng: đó là lúc mà nền kinh tế sẽ sụp
đổ.
Bài
báo trên đây – “Ng@ vượt Nhật Bản!” – ra đời trong bối cảnh sau hội nghị BRICK
(tôi cố tình viết thế đấy nhé!). Tôi theo dõi nó, nhưng ngay từ đầu tạm không
muốn viết gì về nó, chỉ để ý số lần tổ chức trong tất cả 16 cái summits:
Ấn
Độ, Trung Quốc, Nam Phi và Brasil, mỗi ông 3 lần. Riêng Ng@ ngoại hạng, 4 lần.
Theo một người Ng@ đáng kính muốn giấu tên đánh giá, cái trò khỉ này là của Ng@
đầu têu, sau đó được Trung Quốc ủng hộ; thực chất mỗi ông trong cái khối đó đều
có những quan hệ riêng, có thị trường riêng… và thằng cần nhất chẳng phải ai
khác, là Ng@. Vì vậy, quan hệ trong cái khối này rất bất bình đẳng với vai trò
luôn phải đi chèo kéo các thành viên khác, là Ng@; còn những ông kễnh kia là miễn
cưỡng, có cũng được mà không có thì… càng khỏe. Điểm nổi bật nhất là việc cố
lôi cho bằng được hai ông kễnh trùm kèn cựa với nhau là Ấn Độ và Trung Quốc –
đây cũng là một điểm làm cho cái khối này không bao giờ có thể trở thành một
liên minh về chính trị được cả, do đó càng không bao giờ trở thành một liên
minh về quân sự và an ninh.
Đáng
nhẽ cái BRICK này nó tan tành từ lần summit thứ 14 ngày 23/6/2022, khi cuộc chiến
tranh của Putox được 4 tháng – và nó được tổ chức nhạt nhẽo và thực sự là, nhục
nhã cho Putox chưa từng thấy vì ngoài việc họp online, nó chỉ diễn ra có một
ngày. Gần như là một sự chiếu cố, chiếu lệ của họ Tập. Đến summit lần thứ 15 ở
Nam Phi, tình hình có vẻ được cải thiện nhờ những nỗ lực của Putox: chiếm
Bakhmut, rồi chiến dịch phản công mùa hè của Ukraine được cho là thất bại.
Putox được thể huênh hoang về khả năng kết thúc chiến tranh sớm trước mùa đông
năm đó của quân đội hắn, và chèo kéo được Argentina, Ai Cập, Ethiopia, Iran, Ả
Rập Xê Út và Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất ngồi vào những cái ghế... dự
bị. Nhưng đến cuối năm thì hai ông quan trọng là Argentina và Saudi, ông thôi
luôn ông chưa chấp thuận. Như vậy chỉ còn có mấy ông: Ai Cập, Ethiopia, Iran và
Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất là trở thành những thành viên từ 1/1/2024.
Đến
summit lần này, Putox lại cố đăng cai tổ chức cho bằng được và lôi kéo thêm
hàng loạt nước nhỏ hơn nữa, tranh thủ thời
điểm hiện tại – Trung Quốc đang rơi vào khủng hoảng thừa và thực sự cần thị trường
Ng@ như một khu vực tiêu thụ quan trọng. Những thành viên còn lại chẳng thể hiện
được mong mỏi cũng như tiềm năng gì đáng giá.
Điều
quan trọng của câu chuyện, là nỗ lực của Putox muốn lên án chủ nghĩa đế quốc
trong kinh tế, và đề nghị “cô lập lại” Mỹ và phương Tây, không thành công. Thiển
nghĩ không cần dẫn những số liệu về thặng dư thương mại của từng nước không
trong BRICK trong quan hệ buôn bán với Mỹ, châu Âu so với mấy ông BRICK này, và
ngay cả từng ông BRICK này với phương Tây, thử xem có ông nào dám hoắng quay
lưng lại với những thị trường quan trọng đó chăng?
Ngay
như cái xứ phía Đông nước Lào cũng vậy, bố bảo cũng chẳng dám to tiếng với bộ
thương mại Hoa Kỳ. Đến như họ Tập, Mỹ họ ho một cái thì cũng như con gián.
Cái
con Nhật L. của Vua Tin Vịt, sáng sớm hôm summit nó tung tin: ngoài quan hệ
kinh tế, BRICK lần này sẽ xây dựng được một khối với quan hệ về an ninh và
chính trị. Xin lỗi đi ạ, Putox cứ phát biểu đi, rồi ông nào gật gù nghe theo bị
ghi sổ cả đấy. Ra vẻ ta đây không bị cô lập thôi, chứ chờ đấy Putox lôi kéo được
bọn họ từ bỏ mối lợi của mình.
Dự
đoán: khối này sẽ họp được thêm 2 cái summit nữa thì đi theo chị Tuất.
HÌNH
:
https://www.facebook.com/photo?fbid=1189758005445588&set=pcb.1189758038778918
https://www.facebook.com/photo?fbid=1189758008778921&set=pcb.1189758038778918
.
No comments:
Post a Comment