Di
sản Nguyễn Phú Trọng: Kinh tế
BBC
điểm báo nước ngoài đánh giá di sản của ông Nguyễn Phú Trọng. Kết luận là: “Kinh
tế Việt Nam khởi sắc dưới thời ông Nguyễn Phú Trọng”. Theo tôi, không
phải “quốc tế” nói cái gì cũng đúng.
Nếu
ta đọc kết quả thăm dò của Việt Nam (năm 2023) về mức lương bình quân của công
nhân thì ta sẽ có nhận định khác. Báo Thanh Niên ngày 9-8-2023, có đoạn viết:
"Qua
khảo sát, rất đông NLĐ tiền lương, thu nhập không đảm bảo chi tiêu tối thiểu,
sinh hoạt. Chỉ có 24,5% NLĐ cho hay, tiền lương và thu nhập chỉ vừa đủ đáp ứng
100% chi tiêu cho cuộc sống; 75,5% NLĐ trả lời cho biết thu nhập hiện tại không
đáp ứng đủ nhu cầu chi tiêu của họ. Thậm chí, có trường hợp thu nhập chỉ đáp ứng
được 45% nhu cầu chi tiêu"...
Tức
là trung bình có 75% nhân công VN có lương không đủ sống.
Theo
cách tính toán của các chuyên gia kinh tế VN thì 1 đô la ở VN có trị giá (mua)
gấp 3 lần giá chính thức.
Không
biết chuyên gia lấy “điểm chuẩn” ở đâu để tính toán ?
Nếu
lấy giá vàng làm chuẩn thì sức mua 1 đồng đô la ở VN đôi lúc chỉ còn 60 cents.
Tôi
cũng thấy giá nhu yếu phẩm, kiểu xăng dầu, điện, nước… ở VN không kém giá bên Mỹ,
bên Pháp. Giá nhà cửa ở VN trung bình đắt hơn bên Pháp (ngay cả bên Mỹ).
Chuyên
gia quốc tế nghĩ sao khi lương công nhân VN nhịn ăn, nhịn mặc… suốt 200 năm vẫn
không đủ để mua một căn hộ ?
GDP
tăng 8% trong khi điện tăng 11%. Hàng tháng các báo cáo ghi nhận số xí nghiệp
giải thể nhiều hơn số xí nghiệp mở cửa.
Kết
luận của chuyên gia quốc tế là “có vấn đề”.
Hôm
qua tôi coi hội luận trên VOA thì TS Nguyễn Hữu Liêm có nói là dân Quảng Trị
quê ông dân bây giờ giàu lắm, có cả tiền qua du lịch bên Mỹ. Ông Liêm còn nói
VN có số triệu phú gia tăng đứng đầu thế giới. Thiệt tình chúc mừng dân Quảng
Trị quê hương ông Liêm và giàn triệu phú mới của VN. Vấn đề là các sự kiện này
không thể giải thích được hai làn sóng “xuất khẩu lao động” và trốn ra nước
ngoài của dân nghèo VN ngày càng đông đảo.
Không
phải khơi khơi mà lãnh đạo VN nhiều lần cảnh báo “VN chưa giàu đã già”.
********
Vấn
đề công nhân rẻ của VN.
Trong
lúc TQ bước qua giai đoạn mới, từ giã "xã hội tiểu khang" (1980) để
bước qua cái gọi là "cộng đồng phú dụ" (2020). Thì VN vẫn đang
"tự hào" với các chính sách gà què ăn quẩn, kiểu "vắt kiệt sức
lao động" của dân nghèo.
Tập
đoàn Lego (nghe nói) sẽ đầu tư vào VN, mở nhà máy ở Bình dương. Nhiều người tán
dương xem đó là sự "thành công" của chính sách "ngoại giao cây
tre". Trước đó vài tháng, lúc các cửa khẩu vào TQ đóng cửa (do Covid-19),
có lãnh đạo VN đã rất "tự hào" vì đã thành công thuyết phục hải quan
TQ mở cửa cho sầu riêng của VN nhập qua TQ.
Tôi
không biết trí thức VN sẽ nghĩ gì về sự thành công của "ngoại giao cây
tre" VN cũng như sự "tự hào" của VN khi xuất được vài xe sầu
riêng qua TQ. Cá nhân tôi thì chưa bao giờ bị "sốc", bị "chấn động
tâm lý" khi đọc những dòng chữ như vậy. Sốc, bởi vì khi có những cán bộ
như vậy, khi có tập thể trí thức như vậy, tương lai dân tộc VN sẽ "đen như
mõm chó", kiểu "trai muôn đời làm nô, gái muôn đời làm nô tì"...
Nếu
ta có đọc lịch sử về các mô hình phát triển ở các quốc gia Châu Á, từ mô hình
"Saemae-Eul" thập niên 60 của Hàn quốc cho đến "xã hội tiểu
khang" của Đặng Tiểu Bình đầu thập niên 80, nay bước qua "cộng đồng
phú dụ" của Tập Cận Bình năm 2020. Tất cả các chính sách phát triển kinh tế
của Nam Hàn, của TQ, của Đài loan (và trong chừng mực ở các quốc gia Đông Nam
Á) đều thành công. Nam Hàn, Đài loan đã trở thành các quốc gia phát triển có mức
sống tương đương với Mỹ và EU.
Còn
TQ, ta phải nhìn nhận rằng họ đã thành công, vì họ đã đưa dân số trên tỉ người,
từ mức 165 đô la/ năm thời Đặng Tiểu Bình, lên tới 11819 đô la/ năm (GDP danh
nghĩa, 18931 đô la sức mua PPP) năm 2021. Ngay cả khi có sự bất bình đẳng rất lớn.
Có khoảng 350 triệu người TQ có mức thu nhập bình quân từ 15 ngàn đến 75 ngàn
đô một năm. Đa số còn lại (khoảng trên 1 tỉ người) chỉ ở mức 1600 đô một năm.
Nhưng
nền tảng sự phát triển của TQ hiện thời ta thấy rất "ấn tượng". TQ sản
xuất các mặt hàng "made in China" có khả năng cạnh tranh với các mặt
hàng tối tân nhứt của Mỹ và Tây phương. Họ có chương trình không gian độc lập
(trạm không gian Thiên cung), có hệ thống xe lửa cao tốc không thua Đức, Nhật,
Pháp... Có tập đoàn điện hạt nhân bề thế hơn cả Pháp. Có các mặt hàng xe cộ, đồ
điện tử áp đảo cả thế giới...
Đảng
CSTQ ít nhiều gì cũng đạt được sự chính danh trong lãnh đạo.
Từ
lâu họ đã nói rằng mục đích sự hiện hữu của đảng CSTQ là vì hạnh phúc của nhân dân.
Mọi chính sách của họ là phục vụ cho nhân dân. Vì vậy họ có quan niệm về sự
lãnh đạo của đảng là "qui luật". Họ có chính danh là vì họ thành
công. Họ đã thực hiện được những gì họ đã nói.
Theo
tôi, đại đa số các chính sách phát triển của TQ đều "lấy hứng" từ
cách chính sách phát triển của TT Phác Chánh Hy, Nam Hàn. Chính sách "cộng
đồng phú dụ" của Tập, mọi người cùng giàu, kiểu nước biển dâng lên thì mọi
chiếc thuyền cũng đều được nước dâng lên. Thực tế lấy hứng từ chính sách
Saemae-Eul, Chaebols của cố Tổng thống Phác Chánh Hy. Chính sách Saemae-Eul khá
tương đồng với Ấp chiến lược của TT Diệm, có mục đích giúp đỡ nông dân nghèo.
Khác nhau ở chỗ Ấp chiến lược của cố TT Diệm áp dụng cho quốc gia đang trong
tình trạng chiến tranh. Các Chaebols lớn của Hàn quốc phụ trách việc đỡ đầu cho
các làng quê nghèo, giúp dân ở đây nâng mức sống, bằng sản phẩm của chính họ.
Còn
"cộng đồng phú dụ" của Tập thì buộc các tập đoàn lớn của TQ "kết
nghĩa" với các huyện nghèo, giúp các huyện này phát triển.
Nam
Hàn thành công là nhờ viện trợ của Mỹ, khoảng 1 tỉ mỗi năm. Còn VN ? Kiều hối từ
nước ngoài gởi về VN là bao nhiêu ? Không cần biết nhưng lượng vốn này chắc chắn
cao hơn bất kỳ viện trợ của một quốc gia nào.
VN từng bước
bắt chước TQ, TQ thành công bao nhiêu VN thất bại bấy nhiêu.
Có
nhều lý do khiến VN thất bại. Điều cốt lõi là VN luôn áp dụng phương pháp
"đấu tranh", từ đấu tranh giai cấp cho mọi thành phần dân chúng trong
nước. Cho tới đấu tranh ý thức hệ đối đầu với số người Việt nước ngoài.
TQ
đối đầu với một cộng đồng dân Hoa hải ngoại và Đài loan. Họ luôn có đối lập về
ý thức hệ. Nhưng TQ không coi họ là kẻ thù mà luôn coi họ là người Hoa. TQ chỉ
cô lập các thành phần chủ trương lý khai", như ở hong Kong và Đài loan. Lịch sử TQ không hề bêu xâu "ngụy"
họ Tưởng hay bọn "phản quốc" Đài loan. TQ kế thừa toàn bộ di sản của Tôn Dật
Tiên (Trung hoa dân quốc). Đảng CSTQ tranh giành với Quốc dân đảng (ở Đài loan)
về công lao đánh Nhật giành độc lập. Nhưng CSTQ không coi Quốc dân đảng là kẻ
thù cần phải tiêu diệt.
Đảng
CSTQ tự cho là họ có chính danh lãnh đạo TQ. Vì họ đạt được các mục tiêu kinh tế,
chính trị, quân sự, khoa học v.v... đã đặt ra. Họ không áp dụng các phương pháp
"đấu tranh giai cấp" trong lòng dân tộc, không áp dụng "đấu
tranh ý thức hệ" để tạo mâu thuẩn "địch ta" trong khối dân tộc.
Về văn hóa giáo dục họ không chủ trương "ngu dân" để dễ cai trị.
Đảng
CSVN áp dụng tất cả các chính sách sắt máu của Lê nin (và Stalin) kiểu "đấu
tranh giai cấp" và đấu tranh ý thức hệ nhằm gây mâu thuẩn "địch
ta" trong khối dân tộc với mục đích triệt tiêu mọi tiếng nói đối lập. Họ
chủ trương ngu dân để kéo dài sự cai trị của đảng.
Ta
có thể tranh luận về tính chính danh của đảng CSTQ. Nhưng dứt khoát đảng CSVN
không hề có chính danh để lãnh đạo đất nước và dân tộc.
Khi
bắt chước TQ, đảng CSVN đã mất chính danh rồi. Huống chi đảng CSVN liên tục thất
bại mọi chính sách phát triển quốc gia (công nghiệp hóa, hiện đại hóa 2020). Điểm
cốt lõi trong chính sách phát triển của VN từ khi "mở cửa" (1987) đến
nay là "công nhân rẻ".
35 năm sau
yếu tố "công nhân rẻ" vẫn còn là trụ xương sống cho sự phát triển của
VN. Trong
khi Nhật, từ 1945 đến 1970, Nam Hàn, từ 1960 đến 1980, TQ, từ 1980 đến 2022...
Cứ cho là tương đồng với VN về thời gian phát triển. Ngoại trừ VN là con giun sống
ký sinh, các quốc gia khác không thành rông cũng thành cọp.
6-12-2022)
***********
Ông
Trọng nói lời "dao to búa lớn".
Ông
Trọng nói rằng: “Với tất cả sự khiêm tốn, chúng ta vẫn có thể nói rằng: Đất nước
ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày
nay... cuộc sống bây giờ rất khác, ra đường phố Hà Nội ô tô không có chỗ đỗ,
nhiều nhà có vài ba cái ô tô mà đều ô tô sang".
Đảng
CSVN (mà ông Trọng là người đứng đầu) có toàn quyền quản lý gia sản VN, bao gồm
lãnh thổ, đất đai, núi non, biển đảo, quặng mỏ, rừng rú... Ngay cả những thửa
ruộng, những vườn cây trái, những ao hồ nuôi cá... của nông dân, ông Trọng cũng
là người đại diện quản lý tất cả.
Gia
sản đó trị giá bao nhiêu ?
Nếu
chỉ tính giá đất Hà nội, Sài gòn, các mỏ dầu hỏa ngoài khơi Vũng tàu, những cây
rừng trên rừng núi Tây nguyên... trị giá gia sản đó lớn không thể tưởng tượng
được. GDP của tất cả các quốc gia tiên tiến Mỹ, Nhật, EU, TQ... cộng lại cũng
không thể lớn bằng.
Đứng
đầu một tập đoàn có quyền quản lý một tài sản khổng lồ như vậy, ông Trọng đã
xây dựng được gì cho đất nước ?
Ông
khoe rằng Hà nội bây giờ ô tô nhiều không có chỗ đỗ.
Xin
thưa với ông Trọng rằng "Hà nội nhiều ô tô không có chỗ đỗ" không nói
lên được điều gì. Nhưng vấn đề "không có chỗ đỗ xe" đã nói sự tồi tàn
thiếu tầm nhìn của những người quản trị đất nước.
"Phồn
vinh thực sự hay phồn vinh giả tạo" ?
Bọn
Nhật, Hàn... có thể "cho không" mỗi năm hàng trăm chiếc ô tô hạng
sang để cán bộ CS ngồi chơi cho sướng đít. Điều kiện trao đổi là gì, nếu không
phải là "mở cửa tối đa" cho họ nhập xe ô tô vào VN ?
Hệ
quả dân VN nhà nào có chút tiền đều mua xe. Xe chạy được bao nhiêu năm ? Không
quan trọng. Vấn đề là VN không còn khả năng vốn liếng để phát triển kinh tế quốc
dân. Ngay cả việc đầu tư cho giáo dục. Tiền đem mua xe thì tiền đâu lo cho con
cái học hành ?
Kinh
tế quốc dân và giáo dục đại chúng là hai điều cơ bản để các quốc gia Nhật, Đài
loan, Nam hàn, Tân gia ba... phát triển bền vững thành rồng.
Xe
ô tô ào ạt đổ vô trong khi hạ tầng cơ sở thị thành thì do Pháp xây dựng để lại
từ 100 năm trước. Hà nội, Sài gòn... ra đường là kẹt xe. Vừa ô nhiễm, vừa phí
phạm tài nguyên lẫn nhân lực.
Các
quốc gia như Nhật, Đài loan, Nam Hàn hay các quốc gia Châu Âu Anh, Pháp, Đức...
không hề có vụ "mỗi nhà hai ba xe ô tô" như ông Trọng khoe khoang. Họ
hạn chế xe ô tô trong thành phố vì "sức chứa" của đô thị. Không phải
đô thị của họ "nhỏ" hơn VN mà vì họ không muốn phung phí của cải của
quốc dân, phung phí tài nguyên của quốc gia... vào các việc mà họ có phương tiện
khác rẻ hơn để thay thế. Nhìn hệ thống métro của các đô thị Châu Âu, các hệ thống
đã làm từ trên 100 năm trước...
Sài
gòn, Hà nội... về đêm lấp lánh ánh đèn. Tài phiệt nước ngoài "rót tiền"
cho cán bộ, để bôi trơn con đường vào VN. Họ xây dựng nhà máy, họ mướn các văn
phòng, họ đầu tư vào khách sạn, sòng bạc, các nơi du hí hạng sang. Họ nịnh nọt
cán bộ cấp tỉnh cấp trung ương. Mục đích là họ "lột sạch" túi dân VN.
Tất
cả các đầu tư của họ đều có mục tiêu dài lâu. Họ vừa "vỗ béo" dân VN,
vừa ủng họ đảng CSVN quản trị đất nước VN. Có vậy họ mới "móc túi"
nhân dân VN lâu dài.
Lãnh
đạo VN đi tới các quóc gia này đều được tiếp đón "hoành tráng". Lãnh
đạo VN tưởng mình quan trọng lắm. Và điều chắc chắn, các quốc gia Nhật, Hàn...
tìm mọi cách để lãnh đạo VN thấy họ luôn là "nhân vật quan trọng".
Quản
lý một tài sản kinh khủng như vậy VN hiện thời không thể chế tạo được con vít
cho điện thoại Samsung. Không phải VN không có khả năng làm chuyện này mà VN
không thể làm. Xí nghiệp VN vì sợ "chết thảm" nên không ai dám làm.
Không phải Samsung hay các tập đoàn khác cản trở. Mà do cán bộ CSVN làm theo lịnh
của tài phiệt.
Đường
xá, cầu cống, hệ thống giao thông đo thị (métro, bus...)... của VN đến nay đã
có gì thưa ông Trọng ? Đại đa số là do vay nợ.
Tức
là ông Trọng đã tiếm quyền các thế hệ tương lai của VN để ký giấy nợ.
Tài
sản của VN là tài sản của tất cả mọi người VN, thế hệ hôm nay và thế hệ mai
sau.
Cái
cách quản lý đất nước của đảng CSVN mà ông Trọng là người đứng đầu tương tự cái
cách quản lý của một người "phá gia chi tử".
Ông
Trọng cứ tiếp tục hãnh diện. Uy tín và vị thế của VN ngày càng tăng thêm. Ông
Trọng càng "sướng" thì tài phiệt cũng "sướng" theo. Tài phiệt
quốc tế sẽ làm mọi cách để VN càng có "vị thế" và "uy tín".
VN muốn mượn nợ bao nhiêu cũng được. Có vậy họ mới làm giàu.
Tiếm
quyền của các thế hệ tương lai là chuyện duy nhứt chỉ có ở VN. Mọi thứ nợ nần
mà lãnh đạo CSVN ký kết đều sẽ do các thế hệ VN nai lưng ra trả. Khi tài nguyên
cạn kiệt, con người trở thành tài nguyên. Giáo dục không được đầu tư, từ cơ bản
ở tầng lớp nông dân, lao động... thì tài nguyên con người trở thành tài nguyên
"thô thiển", ít có giá trị. Trai làm nô, gái làm tì, mọi nguyên nhân
là do đảng.
(21-11-2022)
No comments:
Post a Comment