NỘI
DUNG :
.
.
.
Xưa bán con được ca
tụng, nay bán con phải ở tù
=====================================================
.
.
Nhung:
Lúc
bé được hơn một tháng, không biết bé bị làm sao mà cứ mỗi lần bú vô là ọc ra
màu vàng nhớt nhớt, ngày nào cũng ộc ra, con sợ lắm, con không có tiền cho bé
đi khám, vô bệnh viện tốn tiền lắm, khi con sinh bé con không có tiền nộp viện
phí nên bé vẫn chưa có giấy chứng sinh, nên con không biết làm sao dẫn bé đi
khám, lỡ bé bị gì, mà con không có khả năng.
Con
mới nhớ ra cái trang đó, có một lần có chị đó share về một bài nói cần tìm gia
đình hiếm muộn cho con, con mới thắc mắc hiếm muộn là gì, nên con vào coi, con
thấy họ đăng tin gia đình hiếm muộn cần tìm gia đình nào khó khăn không nuôi
được con họ xin về họ nuôi, rồi có nhiều người mẹ khó khăn vô đó kiếm gia đình
hiếm muộn để cho bé. Con chỉ coi mấy bài rồi con đi ra.
Con
kiếm lại trang đó, con vô đăng bài trong nhóm: Cần tìm gia đình hiếm muộn nhận
nuôi bé năm mươi ngày tuổi. Con có yêu cầu gặp mặt trực tiếp. Để biết người đó
là ai. Con muốn tìm gia đình khá giả, lo được cho bé đầy đủ hơn là ở với con.
Bài viết con chưa được duyệt trên nhóm. Có anh tên Dương, fb tên là Thanh Thảo,
nhắn tin cho con, anh xưng là quản trị viên của nhóm.
Điện
thoại đó là của chú của chồng con, điện thoại hư, chú cho con, con sửa lại xài.
Con mới vô facebook khi sinh bé thứ ba. Con cài facebook để nhắn tin cho người
nhà con cho đỡ tốn tiền.
Anh
hỏi cần tiền bồi dưỡng không, con nói nếu được thì cho con hai chục triệu. Anh
đó xuống, anh kêu là, em có thể giảm cho anh hai triệu được không, để anh về
mua tã, sữa lo cho bé.
Khi
con nhận tội con không biết gì về luật. Con nghe đó con tin đó. Giờ nghe chú
luật sư nói con hiểu được hơn một xíu về luật.
Ba
mẹ hỏi sao lại làm vậy, không suy nghĩ sao làm vậy, có chuyện gì sao không nói
với ba mẹ mà hai vợ chồng đi làm như vậy, giờ phạm tội ba mẹ không giúp được gì
hết.
Khi
con và chồng con quyết định cho con, tụi con không nói cho ba mẹ biết. Khi nghe
tòa xử án con mười năm, chồng con mười ba năm, mẹ con ngất xỉu. Mẹ con bị bệnh
tim, mẹ rất yếu, hay bị ngất. Mẹ con đi lụm trái bàng, hai ba ngày mới được một
bao, mẹ phơi, đập ra được một ký nhân, bán được hai trăm mấy, khi được trăm
tám. Ngoài ra không có công việc gì hết. Ba con thì bán vé số. Ba đẻ ra bị tật,
tay và chân nhỏ xíu. Ba mẹ nợ nần nhiều nữa, miếng đất và ngôi nhà đang ở cũng
gán nợ, con không muốn ba mẹ buồn thêm nên con không nói.
Bây
giờ nhìn ba đứa bé, mẹ con lại nhớ con bé, (đang được trung tâm bảo trợ nuôi)
mẹ lại chảy nước mắt, mẹ nói, phải chi hồi đó con quyết định cái gì đó con nói
với ba mẹ, ba mẹ giúp được gì thì giúp, thì giờ anh em tụi nó không phải xa
nhau như vậy, đâu phải cha ở một nơi mẹ ở một nơi con ở một nơi như vậy.
Khi
lên tòa con nói hết như vậy với tòa.
Khi
lên tòa mẹ con xin bé về nuôi, xin nhiều lần, nhưng họ không cho.
Cô
ở tòa nói, phải bắt nó vô tù chứ để nó ở nhà nó bán con nó nữa.
Con
nghe thì con chỉ buồn thôi. Tại vì con đã làm như vậy rồi, con không biết trả
lời làm sao nữa. Con tự giận con, con mình đẻ ra mà không nuôi, không biết tại
sao lúc đó con lại làm như vậy nữa.
Khi
cho con đi rồi, con gọi để xin lại bé, trả lại tiền nhưng điện thoại không liên
lạc được.
HÌNH
: https://www.facebook.com/photo/?fbid=7078923512225195&set=a.334012406716373
.
==================================
Dương Quốc Chính - Vụ
bán con lấy 18 triệu
23-1-2024
https://thuymyrfi.blogspot.com/2024/01/duong-quoc-chinh-vu-ban-con-lay-18-trieu.html#more
Vụ
hai vợ chồng bán con lấy 18 triệu tạo nên nhiều nghịch lý xã hội. Cặp đó bán
một đứa con út (hình như mới 1 tháng tuổi), tức là chưa đầu tư gì vào việc nuôi
dạy, cũng chưa có nhiều tình cảm gắn bó, để lấy tiền nuôi ba đứa còn lại lớn
hơn.
Nhưng
họ bị bắt bỏ tù, tức là sẽ không có 18 triệu để nuôi con (cũng chưa chắc thực
tế đã vậy). Mà hơn nữa, bốn đứa con mất luôn bố mẹ, chỉ còn trông vào ông bà,
đói rách bệnh tật. Chúng nó sẽ sống sao?
Tòa
cho rằng, bán con đã là một tội, bán mà còn không quan tâm đến người mua là ai,
hoàn cảnh thế nào, thì tội nặng hơn.
Nhưng ngẫm lại, nhà này đã quá nghèo, dưới đáy xã hội
rồi, thì cho ai nuôi thì đứa bé cũng sướng hơn sống với bố mẹ đẻ. Nên bán con
có khi lại là giúp con có cuộc sống tốt hơn, vì không thể khổ hơn được nữa
(người nghèo hơn sẽ chẳng có tiền mà mua con).
Mình
nghĩ tòa xử không sai, mức án là đích đáng, vì tội buôn bán trẻ em (lại chính
là con mình), về mặt đạo đức cũng không thể chấp nhận. Nhưng về lý tính mà suy
xét thì bản án tưởng chừng như để răn đe xã hội, lấy lại công bằng cho nạn nhân
(như mục tiêu của việc xử án nói chung) thì trong vụ này lại tạo nên một nghịch
lý là làm hại thêm nạn nhân, chính là những đứa con, tạo thêm gánh nặng cho gia
đình họ. Bố mẹ lẽ ra phải đi làm để nuôi con, thì nay lại không phải nuôi nữa,
và chính họ lại được nhà nước nuôi ở tù!
Còn
việc bán con, tưởng chừng như làm hại nó, thì có lẽ lại tốt cho nó hơn. Một đứa
trẻ 1 tháng tuổi đang là vô tri, nó sẽ chả đau buồn gì cả, mà chính bố mẹ nó
mới đau buồn, nếu có tình mẫu tử. Tức là hành động bán con không làm hại ai,
chả hại xã hội, mà chỉ làm hại chính thủ phạm.
Vậy
bản án đúng về pháp lý, nhưng lại sai về mặt xã hội? Có cách nào để giải quyết
nghịch lý này không? Chính quyền, các tổ chức xã hội có trách nhiệm gì không?
Đúng
là quá nghèo mà lại đẻ nhiều thì là làm hại xã hội. Nếu các tổ chức, cá nhân,
không đứng ra gánh vác, thì chính cơ quan bảo vệ pháp luật đã góp phần bóp chết
bốn đứa bé không ai nuôi.
Nhưng
người nghèo làm cách nào để hạn chế đẻ, khi mà họ chả có tiền mua bao cao su,
không muốn/không có tiền để đặt vòng, uống thuốc tránh thai (bản chất là triệt
sản tự nguyện). Họ sinh đẻ tự nhiên như cây cỏ, như động vật hoang dã thôi, sao
mà hạn chế được. Đây mới là nghịch lý xã hội lớn nhất. Phải chăng các bệnh viện
công cần có dịch vụ triệt sản miễn phí cho người nghèo? Nghe thì có vẻ ác và
phân biệt đối xử, sad but true.
DƯƠNG
QUỐC CHÍNH
23.01.2024
Publié
par Thụy
My RFI à
18:00
==============================================
22-1-2024
https://thuymyrfi.blogspot.com/2024/01/ta-duy-anh-kho-au-tot-cung.html#more
Mải
việc cưới xin cho con và sau đó chống đỡ cơn đau thần kinh cấp, đêm qua tôi mới
có thời gian và tâm trí để tìm hiểu về "vụ án bán con", của một cặp
vợ chồng trẻ.
Tôi
không thể nào ngủ được.
Mẹ
tôi lúc nhỏ từng bị đem "bán" (thực ra là gửi vào cửa khác) và nhờ
thế bà mới có cơ hội sống sót để rồi có chúng tôi.
Cô
ruột tôi từng phải đem cho đứa em sinh đôi, mà nếu tính thứ tự, nó đứng thứ 10.
Ngày ấy tôi đã đủ lớn, để hiểu sự khổ đau của người mẹ phải cho con sang nhà
khác, dù nhờ thế nó sướng hơn đứa được giữ lại. Giờ hai em tôi đều trưởng thành
và chúng không hề trách cô tôi.
Trừ
rất ít trường hợp bị xem là quỷ ám, trong đại đa số các lựa chọn, cha mẹ luôn
lựa chọn điều tốt nhất cho con. Đó là bản năng vĩ đại của người làm cha mẹ. Mất
bản năng này, thứ bản năng không thể bị nghi ngờ, nhân loại chắc chắc bị diệt
vong từ trứng nước.
Buôn
bán trẻ con, trong đó không ít trường hợp núp dưới danh nghĩa nhận và cho con
nuôi trái luật, là hành vi tội ác phải bị nghiêm trị và phải tìm mọi cách để
tiễu trừ tận gốc tệ nạn đó. Nhưng luật pháp không chỉ là các nguyên tắc phổ
quát, được cụ thể hóa bằng các khung hình khi xét xử, mà còn rất cần xét tới
từng trường hợp phạm tội cụ thể. Vai trò của quan tòa chính là để thỏa mãn điều
kiện tưởng chừng trái ngược này.
Tôi
đã đọc kỹ các diễn biến được tường thuật công khai, về trường hợp "bán
con" đang nói tới. Để thấy và tin rằng có rất nhiều tình tiết cần phải
được quan tòa xem xét theo hướng xót xa cho thân phận đồng loại, đồng bào, từ
đó giảm nhẹ hình phạt, tha thứ cho cha mẹ cháu bé. Họ đáng trách, vô cùng đáng
trách, nhưng họ là những người cùng đường về sinh kế. Những kẻ cùng đường, khổ
cùng cực, luôn là những người rất dễ đánh mất lý trí. Chưa kể có một nguyên tắc lượng hình bất thành
văn: kẻ không biết mình phạm tội, thường là được miễn tội!
Nhưng
trong mọi trường hợp như vậy, với một xã hội văn minh, trách nhiệm của cộng
đồng phải rất lớn. Lớn đến mức đủ để bất cứ ai trong chúng ta cũng đủ an lòng
để tin chắc chúng ta vẫn đang trong một xã hội văn minh!
Ngần
ấy thời gian, xã hội đã làm gì để cưu mang họ, kéo họ khỏi vũng bùn đói rét đến
mức thành cùng quẫn?
Trong
vụ án này, tôi có câu hỏi dành cho các quan tòa và cho cả cộng đồng: Có đáng
phải giam cha mẹ của bốn đứa con nhỏ không nơi nương tựa khi thiếu họ chúng có
thể chết, trong khi tội họ gây ra hoàn toàn có nhiều cách khác để trừng phạt,
giáo dục?
Họ
đâu có gì nguy hiểm cho xã hội?
Trước
phiên tòa, chúng ta có sáu người được biết đến là những kẻ cùng khổ. Sau phiên
tòa, vẫn là họ, giờ trở thành những kẻ khổ đau tột cùng của nhân loại!
Luật
pháp trong vụ trừng phạt này hoàn toàn không hề vì thế mà mạnh lên, nó chỉ đáng
sợ hơn!
TẠ
DUY ANH 22.01.2024
======================================
Chu Mộng Long - Xưa
bán con được ca tụng, nay bán con phải ở tù
21-1-2024
https://thuymyrfi.blogspot.com/2024/01/chu-mong-long-xua-ban-con-uoc-ca-tung.html
Bi
kịch của chị Dậu bán con để cứu chồng được ngợi ca trong tất cả các giáo trình,
giáo khoa cho trẻ con học. Hiển nhiên, ca tụng chị Dậu là để tố cáo chế độ thực
dân, phong kiến đã đẩy thân phận con người vào bước đường cùng.
Có
học trò viết: "Chị Dậu bán chó để
cứu chồng thì có thể chia sẻ, cảm thông, nhưng bán con để cứu chồng là nhẫn
tâm". Cô giáo cho ăn hột vịt lộn vì bình luận như vậy là xúc phạm tấm
gương người mẹ Việt Nam.
Học
trò chua chát viết trên nhóm Zalo: "Đề yêu cầu trình bày "suy nghĩ
của em", nhưng lại chấm theo suy nghĩ của cô giáo!"
Báo
nhà nước từng đăng về chuyện bà Võ Thị Cầm bán đứa con thứ tư của mình cho nhà
giàu để cứu đói cho gia đình. Chuyện mới xảy ra vào khoảng sau năm 1957, lại ở
miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Đứa con ấy có tên là Vương Đình Huệ, người thật,
không phải tiểu thuyết.
Không
biết luật thời đó có cấm cha mẹ bán con không? Không thấy tòa nào xử các bà mẹ
trên.
Nay
có ông cha bà mẹ sinh cả đàn con. Cũng nghèo túng, cơm không đủ sống, phải bán
con để giải quyết khó khăn, đói nghèo. Tòa xử đến 13 năm tù. Ở ngoài không đủ
cơm ăn thì được ăn cơm tù?
Thôi
thì coi như bố mẹ đi tù để được ăn cơm tù là hình phạt nhân đạo. Nhưng làm vậy
có khác nào kết án tử hình đối với ba đứa trẻ vô tội đang sống lây lất ngoài
đời?
Tòa
hiện nay chí ít cũng đã từng học tấm gương chị Dậu từ lớp 9, và chí ít cũng đọc
báo về tấm gương mẹ con Vương Đình Huệ. Chẳng lẽ khi kết án, tòa không có chút
liên tưởng nào đến những tấm gương đã học, đã đọc?
CHU
MỘNG LONG
19.01.2024
Publié
par Thụy
My RFI à
17:15
No comments:
Post a Comment