“TRI
THỨC HOÁ NÔNG DÂN” CÁCH NÀO LÀ NHANH NHẤT?
1. NHIỆM KỲ VÀ MỤC
TIÊU
Nhiệm kỳ bộ trưởng ở nước ta là 5 năm. Năm năm
là khoảng thời gian đủ để làm được một số việc lớn. Với hai nhiệm kỳ 10 năm là
khoảng thời gian đủ để hoàn thành những việc rất lớn. Hai nhiệm kỳ là khoảng thời
gian đủ để vét kiệt trí tuệ sáng tạo và sinh lực làm việc của một nhân vật lớn.
Sau 10 năm chỉ theo lối mòn, bảo thủ và trì trệ.
Vì thế, khi đảm nhiệm chức vụ của nhiệm kỳ 5
năm, người lãnh đạo đặt ra các mục tiêu cụ thể có thể thực hiện được trong
khung thời gian của nhiệm kỳ, chứ không đưa ra những “chủ thuyết”. Vì “chủ thuyết”
là thứ mơ hồ kéo dài nhiều thập niên, không thể đo đếm bằng số liệu cụ thể. Người
lãnh đạo hay nói về “chủ thuyết” không phải là người lãnh đạo hành động.
2. CÁCH NÀO ĐỂ
“TRÍ THỨC HOÁ NÔNG DÂN” NHANH NHẤT?
Nông nghiệp Việt Nam đang hứng chịu những nghịch
lý.
2.1. Là đất nước nông nghiệp nhưng Việt Nam phải
nhập khẩu nhiều sản phẩm nông nghiệp đáng lý ra không phải nhập khẩu, hay nhập
khẩu ở mức độ thấp. Chẳng hạn như, năm 2021 Việt Nam phải nhập khoảng 22,3 triệu tấn thức ăn chăn nuôi gia súc (chiếm
hơn 60%), trị giá 10 tỷ USD. Trong 10 tỷ USD thức ăn chăn nuôi gia súc phải nhập
khẩu, có 10 triệu tấn ngô, 5 triệu tấn khô dầu đậu tương. Phân bón cũng phải nhập
khẩu đến hơn 40%, năm 2021 là 1,54 triệu tấn, trị giá 1,45 tỷ USD. “Giống cây trồng, vật nuôi cũng chủ yếu nhập khẩu”
Trong khi đó xuất khẩu gạo năm 2021 (dù đứng
thứ 2 thế giới), cũng chỉ được 6,2 triệu tấn, trị giá 3,3 tỷ USD.
Tại sao nông nghiệp Việt Nam lại không thể sản
xuất ra ngô, khô dầu đậu tương để phải nhập khẩu 10 tỷ USD thức ăn chăn nuôi
gia súc? Tại sao nông nghiệp Việt Nam lại không tự sản xuất được phân bón? Tại
sao nông nghiệp Việt Nam lại không đảm bảo được giống cây trồng và vật nuôi?
Những câu hỏi tại sao cũng nối đuôi nhau xếp
hàng trong lĩnh vực phân phối. Vì trong lĩnh vực phân phối cũng đầy rẫy những
nghịch lý. Sản phẩm làm ra không tiêu thụ kịp thời, bị ứ đọng, phải huỷ bỏ. Năm
nào hàng hoá nông sản cũng phải chầu chực dãy dài hàng cây số suốt nhiều tuần lễ
ở cửa khẩu biên giới. Trên phương diện chất lượng, nông sản Việt Nam đáp ứng được
thị trường giá trị cao chưa nhiều, làm cho giá mua thấp, không chiếm lĩnh được
thị trường. Kết quả là thu nhập của người nông dân rất thấp.
2.2. Một nghịch lý khác nằm trong lĩnh vực áp
dụng khoa học, công nghệ và kỹ thuật vào nông nghiệp. Việt Nam có nhiều nhà
khoa học nông nghiệp. Việt Nam có một số quỹ khoa học dành cho nông nghiệp.
Nhưng cơ chế quản lý đã không phát huy được năng lực của các nhà khoa học nông
nghiệp. Cơ chế quản lý cũng làm cho các quỹ khoa học dành cho nông nghiệp hoạt
động không hiệu quả. Lãng phí sức sáng tạo của các nhà khoa học nông nghiệp là
một vấn đề cấp bách mà người đứng đầu Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn phải
đưa ra lời giải.
Chỉ bằng con đường áp dụng tiến bộ khoa học,
công nghệ và kỹ thuật vào nông nghiệp thì nông nghiệp Việt Nam mới có năng suất
cao, chất lượng tốt, mới có thể chiếm lĩnh thị trường trong nước và quốc tế, mới
phát triển nhanh và bền vững. Bởi thế, vấn đề xương sống của nông nghiệp Việt
Nam là áp dụng hiệu quả tiến bộ khoa học, công nghệ và kỹ thuật vào nông nghiệp.
2.3. Nêu ra một số nghịch lý ở trên để thấy được
những mục tiêu cụ thể phải làm. Mục tiêu cụ thể của nông nghiệp Việt Nam là xoá
bỏ những nghịch lý, chứ không sa vào những lý luận mơ hồ.
Như ở chiến trường cần những chỉ huy ra mệnh lệnh
tức thì, nông nghiệp Việt Nam đang cần những nhà lãnh đạo hành động giải quyết
các vấn cụ thể, chứ không cần những nhà tuyên truyền “lý luận”.
Bởi thế:
– Áp dụng tiến bộ khoa học, công nghệ và kỹ
thuật là “trí thức hoá nông dân”.
– Chuyển đổi số là “trí thức hoá nông dân”.
– Điện tử hoá quá trình quản lý, sản xuất, lưu
thông và thương mại là “trí thức hoá nông dân”.
– Giải quyết vấn đề thức ăn gia súc và phân
bón để không phải nhập khẩu là “trí thức hoá nông dân”.
– Giải quyết vấn đề nông sản không ứ đọng là
“trí thức hoá nông dân”.
– Giải quyết vấn đề giống cây trồng vật nuôi
không phải nhập khẩu là “trí thức hoá nông dân”.
Nói đến nông nghiệp là nói đến cây trồng vật
nuôi; là nói đến năng suất; là nói đến thuỷ lợi, phân bón, giống má; là nói đến
chế biến, bảo quản, lưu thông, thương mại; là nói đến sở hữu đất đai. Nông nghiệp
Việt Nam phải được áp dụng những tiến bộ của khoa học kỹ thuật và công nghệ
trong toàn bộ các quá trình sản xuất, chế biến, lưu thông và thương mại. Nông
nghiệp Việt Nam cần phải tự chủ trong mọi lĩnh vực. Nếu tất cả đều nhập khẩu,
người nông dân Việt Nam chỉ biết lấy công làm lời, thì muôn đời nông nghiệp Việt
Nam không thoát khỏi nghèo khó.
3. CÓ PHẢI CỨ LÃNH
ĐẠO THÌ PHẢI CÓ “CHỦ THUYẾT”? PHẢI CÓ “TÁC PHẨM LÝ LUÂN”?
Có phải cứ lên lãnh đạo là phải đưa ra “chủ
thuyết”? phải có “Tác phẩm lý luận”?
Chịu ảnh hưởng của các khẩu hiệu “Chủ nghĩa”,
“Tư tưởng”, “Tác phong”… du nhập vào Việt Nam từ thập niên 1950, vào thập niên
1970 ở Việt Nam đã xuất hiện “chủ thuyết” “Làm chủ tập thể”. Nhưng “Làm chủ tập
thể” là thứ mơ hồ nên đã nhanh chóng biến mất.
Đất nước cần những người hành động. Những điều
chưa biết thì học theo nhân loại. Đừng tự mình xây dựng “chủ thuyết riêng” để
chứng tỏ sáng tạo, khác biệt. Càng không thể vừa đi vừa hỏi: “Thời kỳ quá độ bao lâu? có mấy chặng đường cần tiếp tục làm
rõ?”
Càng không thể chờ cho đến năm 2045 mới hoàn
thành “chủ thuyết”.
Các vua chúa Việt Nam không ai để lại tuyển tập
khi đương sống. Hoa Kỳ có bao nhiêu tổng thống vĩ đại cũng không có vị tổng thống
nào để lại tuyển tập. Bảy thập niên gần đây ở Việt Nam mới xuất hiện trào lưu rằng
cứ lãnh đạo là phải có “chủ thuyết” hoặc phải có “tác phẩm lý luận”. Căn bệnh
phải có “lý luận” đang mang đến những tác hại vô cùng to lớn cho toàn bộ xã hội.
Nó bắt các nhà lãnh đạo phải có “tác phẩm lý luận”. Nó bắt các nhà quản lý phải
khoác áo giáo sư, tiến sĩ. Nguy hại nữa, nó bắt những người thực hành phải “lý
luận” những điều mơ hồ mà mình không tường để đánh mất sở trường thực tiễn của
mình.
“Trí thức hoá nông dân” là các biện pháp cụ thể
chứ không phải là những chồng tài liệu “lý luận” nằm mọt mối trong tủ.
Hình : https://www.facebook.com/photo/?fbid=2687798464686900&set=a.225605000906271
.
Lãnh
đạo, quản lý toàn bàn những chuyện vớ vẩn tào lao. Trong khi bao nhiêu chuyện
thực tế cần giải quyết về vấn đề sở hữu đất đai, tổ chức sản xuất, cung ứng vật
tư, tiêu thụ sản phẩm, nâng cao giá trị sức lao động của nông dân … thì bao nhiêu
năm không làm được một cái gì ra hồn. Thật khốn nạn.
Chủ
thớt cứ bày dại đảng, nhà nước. Trí thức là đối tượng số 1 cần tiêu diệt trong
cương lĩnh 10/1930 của TBT Trần Phú vạch ra:
"Trí,
phú, địa, hào
Đào
tận gốc, trốc tận rễ".
Phát
triển trí thức bằng chủ trương trí thức hóa mấy chục triệu nông dân thì khác
nào đảng ta tự đào mồ chôn mình?
No comments:
Post a Comment