Thursday, April 30, 2020

NGƯỜI LÍNH KHÔNG THÙ HẬN (Thận Nhiên)




30/04/2020

Tôi chưa từng biết ông là ai, chưa từng đọc thơ của ông, cho tới sáng nay. Sáng nay, tôi xúc động, và bần thần một lúc, sau khi đọc bài thơ dưới đây của Đỗ Ngọc. Những câu tự hỏi “làm sao chúng ta thù hận được nhau?” của ông có vẻ giản dị nhưng chát đắng, đau đớn, không dễ trả lời.

Một người lính ra trận với những băn khoăn như vậy thì khó mà trở thành người chiến thắng vốn cần sự sắt máu tàn nhẫn trên chiến trường.

Tôi nghĩ, ông, và những người đồng đội, đã thua trận, là hẳn nhiên. Vì, họ là những người lính ra trận mà không thể mang theo sự thù hận.

                        ***

Lời đoạn trường
Đỗ Ngọc

làm sao tôi thù hận được anh?
khi tóc anh cũng còn xanh như tóc tôi
khi mắt còn giữ nguyên màu trong sáng
và môi còn giữ nguyên nụ cười

làm sao tôi thù hận được anh?
khi mẹ anh cũng già như mẹ tôi
tóc bạc phơ thêm tay run rẩy hơn
từ ngày tiễn đưa con lên đường

làm sao tôi thù hận được anh?
khi người yêu anh cũng bé nhỏ như người yêu tôi
và những lá thư tình nhận được
cũng hoen ố nước mắt nhiều hơn tiếng cười

làm sao tôi nhắm mắt bắn được vào trán anh?
vừng trán bình yên không dấu vết thù hằn
làm sao tôi nhắm mắt bắn được vào tim anh?
khi máu chảy ra cũng là máu đỏ trên da thịt vàng

làm sao chúng ta thù hận được nhau?
khi một người ngã xuống là một người Việt Nam ngã xuống
là thừa một ghế ngồi trong bữa cơm gia đình
là thừa một chỗ nằm trên chiếc giường tân hôn

Ôi làm sao chúng ta thù hận được nhau?
khi anh gọi quê hương là Việt Nam
và tôi cũng gọi quê hương là Việt Nam

Ảnh minh họa: Một người lính VNCH với một cậu bé ở Sài Gòn. Nguồn: Flickr manhhai


Bài này chắc viết mới đây hở N?
.
Không, trước 75. Từ đường link này https://chuyenbangquo.com/.../muoi-bai-tho-mien-nam.../...

CHUYENBANGQUO.COM








No comments:

Post a Comment