Friday, March 27, 2020

VÌ SAO MỘT SỐ NƯỚC ĐỀ NGHỊ ĐEO KHẨU TRANG, SỐ KHÁC THÌ KHÔNG? (BBC Tiếng Việt)





BBC News, Singapore
27 tháng 3 2020

Bước ra khỏi nhà mà không đeo khẩu trang ở Hồng Kông, Seoul hoặc Tokyo những ngày này, bạn sẽ đón nhận những ánh mắt khó chịu, không tán thành.

Kể từ khi dịch virus corona bắt đầu bùng phát, một số nơi đã áp dụng triệt để việc đeo mặt nạ ở nơi công cộng. Và bất cứ ai không đeo bị xem là những kẻ ngoài lề của xã hội.
Nhưng ở nhiều nơi khác trên thế giới, từ Anh và Mỹ đến Sydney và Singapore, việc đi ra ngoài đường mà không đeo khẩu trang là điều bình thường, có thể chấp nhận được.

Tại sao một số quốc gia chặt chẽ về việc đeo khẩu trang trong khi những nước khác tránh biện pháp này. Đây không chỉ đơn thuần về chỉ thị của chính phủ và tư vấn y tế mà còn là về văn hóa và lịch sử. Nhưng khi đại dịch này tiến triển xấu đi, điều này liệu có thay đổi?


Những khuyến cáo chính thức về khẩu trang

Kể từ khi virus corona bắt đầu bùng phát, khuyến cáo chính thức từ Tổ chức Y tế Thế giới đã rõ ràng. Chỉ có hai nhóm người nên đeo khẩu trang: những người bị nhiễm virus có các triệu chứng, và những người đang chăm sóc cho những đối tượng bị nghi ngờ nhiễm virus corona.

Những người khác không cần đeo khẩu trang, và có nhiều lý do cho việc này.

Thứ nhất, khẩu trang không được coi là sự biện pháp bảo vệ đáng tin cậy. Các nghiên cứu hiện tại cho thấy virus lây lan qua các giọt dịch và nước chứ không lây truyền qua không khí. Đây là lý do tại sao các chuyên gia nói rằng, rửa tay thường xuyên bằng xà phòng và nước có hiệu quả hơn nhiều.

Việc gỡ bỏ khẩu trang đòi hỏi sự chú ý đặc biệt nhằm tránh tay bị nhiễm bẩn. Điều này cũng gây cảm giác sai lầm về sự an toàn.

Tuy nhiên, ở một số vùng của Châu Á, mọi người đều mặc định việc đeo khẩu trang - nó được xem là an toàn và cẩn trọng hơn.

Ở Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, Nhật Bản, Thái Lan và Đài Loan, mọi người mặc định rằng bất kỳ ai cũng có thể mang virus, ngay cả những người khỏe mạnh. Vì vậy, với tinh thần vì mọi người, bạn cần bảo vệ bản thân khỏi người khác và ngược lại.

Một số chính phủ các nước đang kêu gọi người dân đeo khẩu trang. Thậm chí ở một số vùng của Trung Quốc, bạn có thể bị bắt và bị phạt vì không đeo khẩu trang.

Trong khi đó, tại Indonesia và Philippines, nơi có số ca nghi nhiễm thấp nhưng hầu hết mọi người ở các thành phố lớn đã bắt đầu đeo khẩu trang để bảo vệ bản thân khỏi sự lây nhiễm.

Đối với nhiều quốc gia trong số này, đeo khẩu trang là chuẩn mực văn hóa ngay cả trước khi dịch virus corona bùng phát. Việc đeo khẩu trang thậm chí đã trở thành mốt thời trang - đã có thời điểm khẩu trang Hello Kitty trở thành mốt thịnh hành trên đường phố Hồng Kông.

Ở Đông Á, nhiều người đã quen đeo khẩu trang khi bị ốm hay cảm cúm, vì hắt hơi hoặc ho mà không che miệng lại bị coi là bất lịch sự. Sự bùng phát virus Sars năm 2003, ảnh hưởng đến một số quốc gia trong khu vực, cũng cho thấy tầm quan trọng của việc đeo khẩu trang, đặc biệt là ở Hồng Kông, nơi nhiều người đã chết vì virus này.

Vì vậy, điểm khác biệt chính giữa xã hội phương Đông và phương Tây là họ đã trải qua sự lây nhiễm trước đây - những ký ức vẫn còn quá mới mẻ và đau đớn.

Trong khi đó, ở Đông Nam Á, đặc biệt là ở các thành phố đông dân, nhiều người đeo khẩu trang trên đường phố chỉ vì ô nhiễm.

Nhưng điều này không phổ biến mọi nơi ở châu Á - tại Singapore, chính phủ đã kêu gọi người dân không đeo khẩu trang để đảm bảo nguồn cung cho nhân viên y tế và hầu hết mọi người đi bộ ngoài đường mà không đeo khẩu trang. Điều này thể hiện có sự tin tưởng đáng kể vào chính phủ vì người dân lắng nghe và thực hiện theo.

Khẩu trang là 'cú huých' xã hội

Một số người lập luận rằng việc đeo khẩu trang phổ biến là lời nhắc nhở trực quan về sự nguy hiểm của virus. Việc này có thể hoạt động như một "cú huých hành vi" đối với bản thân và người xung quanh để giữ vệ sinh cá nhân tốt hơn.

"Đeo khẩu trang trước khi bạn ra ngoài mỗi ngày cũng giống như một nghi thức, giống như mặc đồng phục, và như các nghi thức được thực hiện trong nghi lễ. Bạn cảm thấy bạn phải sống theo những gì đồng phục đại diện. Đó là việc sống vệ sinh hơn như không chạm vào mặt hoặc tránh những nơi đông người và cách ly xã hội ", Donald Low, một nhà kinh tế học và giáo sư tại Đại học Khoa học và Công nghệ Hong Kong, nói.

Từng hành vi nhỏ đều được xem là nỗ lực trong cuộc chiến mà thế giới đang tiến hành để chống lại virus.
"Chúng tôi không thể nói đeo khẩu trang là không hiệu quả, nhưng chúng tôi cho rằng chúng có hiệu quả nhất định khi sử dụng để bảo vệ các nhân viên y tế", Benjamin Cowling, nhà dịch tễ học tại Đại học Hong Kong nói.
"Nếu khẩu trang được nhiều người sử dụng ở khu vực đông người, tôi nghĩ nó có tác dụng truyền hiệu ứng đám đông. Và hiện tại chúng tôi đang tìm mọi biện pháp nhỏ để có thể để giảm sự lây truyền"

Nhưng tất nhiên có những nhược điểm. Một số nơi như Nhật Bản, Indonesia và Thái Lan đang phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt khẩu trang và Hàn Quốc đã phải loại bỏ việc đeo khẩu trang.

Có nỗi sợ rằng mọi người cuối cùng có thể phải dùng lại khẩu trang - điều này không hợp vệ sinh. Hoặc sử dụng khẩu trang được bán ở chợ đen, hoặc đeo khẩu trang tự chế, có thể kém chất lượng và về cơ bản là vô dụng.

Những người không đeo khẩu trang ở những nơi này cũng bị kỳ thị, đến mức họ bị xa lánh và không được vào các cửa hàng và tòa nhà.

Ở Hồng Kông, một số tờ báo lá cải đã đăng lên trang bìa hình ảnh của những người phương Tây không đeo khẩu trang và tụ tập thành nhóm trong khu phố đêm của thành phố. Họ chỉ trích người nước ngoài và khách du lịch không thực hiện đầy đủ các biện pháp phòng ngừa.

Nhưng sự kỳ thị cũng đến từ hai phía.

Ở những quốc gia mà việc đeo khẩu trang không phải là chuẩn mực, chẳng hạn như ở phương Tây, những người đeo khẩu trang đã bị xa lánh hoặc thậm chí bị tấn công. Nhiều người đeo khẩu trang này là người châu Á.
Nhưng những xã hội ủng hộ mọi người đeo khẩu trang có quan điểm của riêng họ và khi điều này càng gia tăng, các chuyên gia hiện đang đặt câu hỏi về khuyến nghị chính thức của WHO.

Những trường hợp không được ghi nhận

Thứ nhất, có một số bằng chứng mới nổi cho thấy có nhiều "người mang mầm bệnh thầm lặng" hơn, hoặc những người khỏe mạnh mang virus xuất hiện ít hoặc không có triệu chứng, so với suy nghĩ ban đầu của các chuyên gia.

Tại Trung Quốc, người ta ước tính rằng một phần ba các trường hợp dương tính không có triệu chứng, theo dữ liệu của chính phủ Trung Quốc được đăng bởi South China Morning Post.

Trên Diamond Princess, con tàu du lịch cập cảng ở Yokohama, khoảng một nửa trong số hơn 600 trường hợp dương tính phát hiện trên tàu được ghi nhận không có triệu chứng.
Một tỷ lệ tương tự ở các trường hợp không có triệu chứng đã được báo cáo ở Iceland, cho biết họ đang xét nghiệm người dân nước họ, với tỷ lệ cao hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới.

Niềm tin chung là vì những người này không bộc phát các triệu chứng nên họ không dễ lây lan cho người khác. Nhưng một số người hiện đang đặt câu hỏi: Nếu tất cả mọi người đeo khẩu trang thì liệu những người mang virus thầm lặng sẽ không biến thành kẻ lây nhiễm?

Một nghiên cứu được công bố gần đây về các trường hợp ở Trung Quốc cho thấy "các trường hợp nhiễm virus không được ghi nhận", hoặc những người có triệu chứng nhẹ hoặc không có triệu chứng, rất dễ lây lan và là nguyên nhân gây ra gần 80% các trường hợp nhiễm virus dương tính.

Tuy nhiên, đây chỉ là một nghiên cứu và các nghiên cứu trong tương lai chắc chắn sẽ thêm sắc thái cho bức tranh tổng thể.

Khẩu trang có thể là một sản phẩm gần đây của lịch sử, kinh nghiệm với truyền nhiễm và chuẩn mực văn hóa. Nhưng khi tầm vóc của đại dịch này gia tăng, cùng với bằng chứng và nghiên cứu, hành vi của chúng ta có thể sẽ phải thay đổi một lần nữa.

----------------
Bài viết được bổ sung bởi Helier Cheung.






No comments:

Post a Comment