Thursday, October 31, 2019

ĐẢNG CỘNG SẢN (Nguyễn Thông)





Hồi tôi còn bé tí cũng như khi đã lớn biết đọc báo nghe đài, biết hóng hớt chầu rìa chuyện của người nhớn, từng nghe ngay cả ở nước Mỹ cũng có đảng cộng sản, ông Gớt Hôn (Gus Hall) làm chủ tịch. Mỹ đế quốc sừng sỏ diệt cộng sản như ngóe mà ngay nước nó còn có đội ngũ tiên phong của giai cấp công nhân thì ở Nhật, Anh, Đức, Pháp, Bỉ, Hà Lan... đều xuất hiện lực lượng này là phải rồi. Đọc ké báo Nhân Dân ở ủy ban xã lâu lâu lại gặp những cái tên quen thuộc Gớt Hôn, Van Đéc Rô Sê (Waldeck Rochet, tổng bí thư cộng sản Pháp), Nô Sa Ca San Dô (Nosaka Sanzo, tổng bí thư Nhật)… Lòng thầm tin rằng chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản, mà người đại diện là đảng cộng sản, đang thắng lợi trên toàn thế giới. Người cộng sản đang đánh vào tận sào huyệt, hang ổ của bọn đế quốc sài lang, tư bản giãy chết, sắp xúc xẻng đất cuối cùng đắp mồ chôn chúng nó.

Thế hệ chúng tôi ở miền Bắc chỉ một lòng theo đảng. Có mỗi đảng cộng sản tồn tại, độc nhất, bởi 2 tổ chức vệ tinh là đảng Xã hội và đảng Dân chủ sau một thời gian làm cảnh, tượng trưng, bị lợi dụng đã bị người cộng sản diệt rồi, giờ không theo cộng sản thì theo ai. Những cụ Phan Anh, Nguyễn Xiển, Nghiêm Xuân Yêm, Hoàng Minh Chính…, người thì ngồi chơi xơi nước, người đếm kiến trong tù. Còn nhõn một đảng thì đành theo đảng ấy, muốn cưỡng lại cũng chả được.

Từ thực tế đó, khi thấy đảng cầm quyền bày ra quy định phải viết hoa chữ Đảng, mọi người cứ răm rắp tuân theo. Cả câu “Ơn đảng, ơn chính phủ” chắc cũng được ra đời trong cái sự độc đảng chuyên quyền chuyên chế ấy.

Nói một cách công bằng, không phải cứ người cộng sản là xấu, không phải cứ cái gì dính đến Đảng là đồ vứt đi. Họ nhà tôi, có khá nhiều đảng viên, hồi xưa gần như 100% vào đảng với ý thức vì nước vì dân chứ không vì đảng. Vào để có điều kiện đóng góp cho cuộc sống chung. Thậm chí ông Nguyễn Khang Tế anh họ tôi đẻ mấy đứa con còn cố ý đặt tên hai thằng con trai là thằng Cộng và thằng Sản, con gái thì cái Nghị, cái Lực… Dường như niềm tin và ý thức vì mọi người đã thấm vào máu. Là đảng viên, tất nhiên đều làm cán bộ. Nhưng tôi phải nói thêm rằng, phẩm chất cán bộ, đảng viên trong họ nhà tôi cũng khác người ta. Dù có làm ông nọ bà kia, chẳng hạn anh ruột tôi làm tới Phó phó các trường cấp giám đốc Sở Tư pháp một thành phố lớn, rồi trong họ có cả gần chục hiệu trưởng hiệu 1, cấp 2, cán bộ làng nhàng đầy, nhưng tất cả đều nghèo. Ông Huy, anh họ tôi, con bác ruột, bảo rằng làm cán bộ chứ không phải đi ăn cướp. Ổng ấy mấy chục năm tuổi đảng cộng sản, đóng chức hiệu trưởng ngót hai chục năm, học trò thiếu gì quan chức, nhưng sau khi nghỉ hưu chưa xây nổi cái nhà ra hồn. Ngay cả lúc bị đột quỵ, trên tay vẫn còn đang cầm con dao rựa chẻ tre đan rổ đan rá cho bà vợ khỏi tốn tiền mua ngoài chợ.

Lòng trong sáng thế, chả đòi hỏi gì, nhưng các đảng viên trọng họ nhà tôi phần lớn đều vỡ mộng. Họ tiếc cho niềm tin đã bị đặt nhầm chỗ, ấy là nói về sau này. Ông Trác, ông Tế, là các anh họ tôi, cả đời theo đảng, tới khi đến tuổi về nghỉ, trúng lúc thời thế nhiễu nhương chả còn luật lệ, xã hội chỉ biết đo giá trị bằng tiền, nên về “hưu” với hai bàn tay trắng, không được bất cứ chế độ đãi ngộ, chính sách gì. Cuối cùng lại về cho vợ nuôi. Ông Tế còn có người cha, cụ Nguyễn Phẩm Bình, đảng viên, cán bộ tiền khởi nghĩa, sau khi mất cũng không được hưởng một chút gì ơn nghĩa của đảng. Bố con ông Tế (ổng và hai thằng Cộng, Sản) mấy lần đi đòi quyền lợi cho đảng viên gộc nhà mình, bị đám cán bộ chính sách đánh bài ngửa, là nếu chia cho chúng một nửa thì sẽ giải quyết. Ông Tế gầm lên “cha tao đi làm cách mạng không phải để nuôi đám cặn bã chúng mày”. Từ đó bỏ luôn. Cả hai cha con đều đảng viên, cộng sản nòi nhưng cuối cùng chỉ như cái vỏ chanh sau khi bị vắt kiệt nước. Giờ thì ông Tế, ông Trác, ông Huy cũng theo cụ Bình về thế giới bên kia rồi. Ai muốn biết tôi nói có đúng không, cứ về làng Trà Phương, xã Thụy Hương, huyện Kiến Thụy, TP.Hải Phòng, hỏi nhà ông Tế (con giai là anh Cộng, anh Sản), nhà ông Trác, nhà ông Huy thì rõ. (còn tiếp)

Nguyễn Thông


---------------------------------------------


Mỗi quốc gia trên quả địa cầu này, chả nước nào không có đảng. Cứ có người là có đảng, như một thứ tất yếu, sản phẩm của con người.

Khi xưa, xã hội thời phong kiến, vua tự xưng là con trời, lê dân đều là tôi tớ của vua. Quyền hành tập trung hết cả vào một người nên đảng chả thể ra đời, mà nếu có được sinh ra cũng chết ngay bởi vua không để yên. Khi ấy chỉ hình thành bè phái, phe này nhóm nọ nhằm tranh quyền của vua. Mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, được làm vua thua làm giặc.

Như vậy có thể nói, đảng chính trị chỉ ra đời sau khi xã hội loài người chuyển sang một bước mới, với phương thức sản xuất mới, thể chế mới, xã hội tư bản chủ nghĩa. Các tổ chức chính trị, gọi tắt là đảng (party), là sản phẩm trong bước tiến của nhân loại. Càng nhiều đảng, con người càng có quyền tự do lựa chọn thứ đại diện tốt nhất, phù hợp với mình nhất. Đảng nào được số đông tin tưởng thì đảng ấy nắm quyền lãnh đạo.

Nói gì thì nói, xét một cách khách quan, thuở ban đầu đảng cộng sản ở xứ này là tốt. Các thành viên của nó dù rất ngây thơ về đường lối, tư tưởng cộng sản nhưng đều có ý thức, trách nhiệm sâu đậm về đất nước, dân tộc, nhân dân. Cứ vứt cái vỏ cộng sản mà họ khoác phải thì hầu hết họ là người yêu nước, yêu dân. Chủ nghĩa yêu nước là cốt lõi trong tinh thần, ý thức, hành động của họ. Giá chỉ như thế thôi, đừng mê muội cộng sản cộng siếc gì, đừng đắm đuối “hạnh phúc là đấu tranh”, “ai thắng ai”, đừng lao vào cuộc tiêu diệt giai cấp, thù nghịch, chém giết, một mất một còn, không đội trời chung với tất cả những ai không phải là mình… thì dân tộc, đất nước đã không phải rơi vào cảnh núi xương sông máu, triền miên binh đao, cửa nhà tan nát, đất nước hoang tàn, nghèo đói kéo dài, tương lai xám xịt…

Vâng, tôi biết sẽ có người vặc lại ngay, rằng nếu không có đảng cộng sản lãnh đạo, không đấu tranh, không giết chóc, không đổ máu, không đốt cháy cả dãy Trường Sơn, v.v.. thì có thoát ra khỏi ách cai trị của thực dân Pháp không, có đánh đổ được phong kiến không, có đuổi được đế quốc Mỹ không, có thống nhất được đất nước không… Vâng, nói như thế cũng không sai. Tôi không có ý phủ định cái kết quả ấy, nhưng để được như vậy, phải trả cái giá quá đắt, mà nếu không theo lối cộng sản sẽ đỡ đi nhiều, rất nhiều.

Nửa cuối thế kỷ 19, nửa đầu thế kỷ 20, đâu phải chỉ có xứ An Nam chịu cảnh thuộc địa, đâu chỉ có dân An Nam chịu thân phận nô lệ. Chủ nghĩa thực dân, đế quốc, nhất là các nước Pháp, Anh, Hà lan, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha bành trướng ra khắp nơi, đủ mọi châu lục. Thời ấy nó thế, thực dân thì phải đi kiếm chác ở thuộc địa, ở những nước nghèo hơn, yếu hơn. Nhưng nhân loại ngày càng trưởng thành. Thực dân, đế quốc có đặt ách áp nức bóc lột cũng không được nữa. Nhiều xứ thuộc địa đã được trao trả quyền tự do độc lập mà không cần đổ máu. Chỉ trừ những nước dính vào cộng sản. Thời tôi còn đi học, sách giáo khoa của chế độ, rồi các thầy cô giáo, các cán bộ tuyên truyền thường mỉa mai chê cười chủ trương bất bạo động của cụ Phan Chu Trinh, hoặc cụ Gandhi bên Ấn Độ. Nhà thơ Chế Lan Viên cười cợt đó là kiểu “Làm tất cả. Chỉ trừ không đổ máu”. Hình như đấu tranh bằng biện pháp hòa bình không hợp với đảng cộng sản. Cứ phải đổ máu. Bây giờ người ta vẫn còn chê những người nhận thức lại con đường đang đi là “diễn biến hòa bình”.

Tôi không phản đối việc đảng, tức đảng cộng sản, muốn lãnh đạo đất nước này, nếu họ có ý thức thực sự vì nước vì dân. Nhưng giữa ý tưởng và hiện thực, lý thuyết và thực tế không phải bao giờ cũng là một. Ở người này thì là sự thống nhất, ở người kia lại là mâu thuẫn. Điều đó thấy rõ ở người cộng sản, đảng cộng sản. Giữa những điều họ nói, họ ao ước, họ tuyên truyền, họ phấn đấu, với những gì đã và đang xảy ra trên đất nước, trong xã hội, thì khác nhau một trời một vực. Hãy mở mắt, mở thật to, và dám nhìn, nhìn thẳng vào thực tế, để soi rọi lại cái lý tưởng của họ. Phần lớn chỉ là ảo tưởng.

Đảng cộng sản luôn tự nhận là lực lượng tiên tiến nhất, đỉnh cao trí tuệ, làm gì cũng đúng. Họp hành, đại hội, bàn bạc, ra nghị quyết, ban quyết định đều có tính tập thể, nhưng đến khi sai lầm, gây họa thì lại đổ lỗi cho cá nhân. Họ đề cao tập thể nhưng lại tôn sùng cá nhân. Dù tập thể hay cá nhân thì suốt chiều dài lịch sử gần thế kỷ, đảng đã ngày càng tự chứng tỏ là vật cản, kìm hãm sự phát triển của dân tộc, đất nước, nhân dân. (còn tiếp)

Nguyễn Thông


------------------------------


Đất nước Việt này, như người cộng sản thường tự hào, hội được đủ điều kiện thuận lợi. Đất đai phì nhiêu, rừng vàng biển bạc, khí hậu thuận lợi, tài nguyên phong phú, con người thông minh, lịch sử rạng rỡ, vị trí đầu mối… Nói chung là rất nhiều 4 chữ. Nhẽ ra, với tiềm năng như thế, không được như Tôn Ngộ Không vặn mình một cái đã đi được 10 vạn 8 nghìn dặm, thì cũng phải đứng ở hàng đầu trong hàng ngũ giàu có, hạnh phúc, “sánh vai với các cường quốc năm châu”, chí ít thì cũng phải bằng anh bằng em. Đằng này, cứ lẽo đẽo cầm dép chạy sau, tụt hậu, trong nhóm nước nghèo, đội sổ về nhiều mặt, rồi lại đổ thừa lý do này lý do khác. Thôi thì mấy chục năm đổ thừa do chiến tranh, cũng thuận nhĩ đi, nhưng từ ngày “giải phóng”, đất nước thống nhất đến nay, không phải động binh múa đao nữa, sao vẫn cam chịu cuối hàng. Hay lại đổ do cấm vận, do bọn bành trướng bá quyền Bắc Kinh, do thế lực thù địch, do n thứ. Thế thì hãy xem lại mình đi, mình có như thế nào mới tạo ra nhiều kẻ thù vậy. Đường quang đường phẳng chẳng đi, cứ cắm đầu đâm quàng bụi rậm. Chủ nghĩa yêu nước, ý thức dân tộc cao quý bị biến thành đấu tranh giai cấp một mất một còn, chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản lạc hậu, bế tắc, phản tiến bộ, phản quy luật. Đó là nguyên nhân cốt lõi, chứ chẳng phải A, B, C gì khác.

Chả nói đâu xa, rất nhiều quốc gia, nhỏ hơn xứ ta, nghèo hơn xứ ta, khí hậu khắc nghiệt, tài nguyên chả bao nhiêu, chỉ trong vài chục năm vượt lên đứng hàng đầu thế giới. Thôi, không lấy dẫn chứng Singapore, Hàn Quốc, Đài Loan nữa, kẻo lại bảo chỉ có bấy nhiêu nói ra nói vào mãi, nhạt. Tôi vừa đọc trên một tờ báo trong nước, kể rằng “Chỉ trong vòng 40 năm, nhắc đến Dubai, người ta nghĩ ngay đến một thành phố hiện đại và xa hoa bậc nhất thế giới. Số liệu năm 2016 của Hội đồng Du lịch thế giới (WTTC) cho thấy ngành du lịch tại Dubai đóng góp 64 tỉ USD cho nền kinh tế, tương đương 11,2% GDP. WTTC cũng dự báo con số này sẽ tăng cao gấp đôi trong 10 năm tới. Không phải dầu mỏ, mà chính con người, chính đường lối họ chọn đã đem sự phồn vinh cho Dubai. Từ một vùng đất cằn khô cát cháy, hầu như chẳng có gì đáng kể, nay những gì Dubai có được, phần lớn là nhờ bàn tay, khối óc con người, biết đi đúng hướng”.

Con người ở Tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, ở Dubai, tôi nghĩ cũng như người mình thôi, chỉ có điều họ đã chọn được hướng đi đúng, không bị trói vào vòng kim cô. Cái vòng thít chặt trói buộc một số nước ấy, chính là chủ thuyết về chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản. Nếu xứ Dubai ấy có đảng cộng sản lãnh đạo, mà được như thế, mới là chuyện thần kỳ khó tin. Thật may cho họ.

Thế giới này, từ trước tới nay, cứ anh nào dính vào chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản là sa vào nghèo đói, xung đột, chiến tranh. Những anh may mắn tỉnh táo, nghĩ lại, đoạn tuyệt với nó, dứt ra được thì mở tương lai tươi sáng thực sự. Khối xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu trước kia là một bằng chứng. Cả nước Nga nữa. Những anh đang yên đang lành dúi đầu vào học thuyết ấy, như Etiopia, Afganistan, Congo, Mozambique, Nicaragua… cứ ngày càng lao xuống dốc. Điển hình nhất là Venezuela vừa rồi. Những anh kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội như Cuba, Triều Tiên, Lào, Việt Nam qua năm này năm khác vẫn lẹt đẹt “giảm nghèo bền vững”. Chỉ có Tàu cộng láu cá, mồm thì rêu rao chủ nghĩa xã hội, kiên định lý tưởng cộng sản (để em út noi gương, đừng động cựa thay đổi, chịu thần phục nó) nhưng dùng mọi thủ đoạn tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên… chủ nghĩa tư bản. Thiên hạ đều biết cả, nghe tin lời nó chỉ có đổ thóc giống ra mà ăn.

Trong đời mình, tôi chưa từng chứng kiến cuộc di cư, chạy trốn nào từ các nước tư bản chủ nghĩa sang những nước xã hội chủ nghĩa, từ xứ giãy chết sang chốn thiên đường. Tôi chỉ thấy ngược lại, đi bằng mọi cách. Nói đâu xa, người xứ ta, đi Đài Loan trốn lại Đài Loan, sang Hàn Quốc ẩn bên Hàn Quốc. Sao không thấy người Đài người Hàn tìm cách ở lại Việt Nam, trừ bọn tội phạm. Sao con em cán bộ cứ ùn ùn kéo nhau đi học và định cư bên Tây bên Mỹ, không ở nhà mà hưởng cuộc sống tốt đẹp?

Thế giới ngày càng chật hẹp, không còn chỗ cho những anh đóng cửa xưng hùng xưng bá với người nhà. Nhận thức của con người được mở mang hơn, thấy đâu là giả dối, đâu là thực chất. Làm một đảng lãnh đạo, không chịu chuyển biến cùng thời đại, cùng những bước tiến của nhân loại, cứ khư khư ôm mãi mớ chủ thuyết lỗi thời, dù có mở loa công suất 1 triệu oát cũng chả thuyết phục được ai. Bao nhiêu vinh quang đã có sẽ tan theo mây khói.

Cũng nhìn ra thế giới, nhiều nước có đảng cộng sản, nhưng không có anh cộng sản nào làm được trò gì ích nước lợi dân, nhất là ở những nước văn minh, giàu có, phát triển hàng đầu. Nếu họ tốt họ đẹp, thì dân đã tín nhiệm, và họ đã nắm được quyền lãnh đạo. Vậy thì đừng xuân thu nhị kỳ cử đoàn cử người, những bà Ngân bà Thịnh, ông Thưởng ông Thắng... tới gặp gỡ trao đổi kinh nghiệm, học hỏi này nọ. Chỉ phí tiền bạc và thời gian.

Không nhận thức lại, sẽ không bao giờ nữa. Hai phần ba thế kỷ chìm đắm trong chủ thuyết cộng sản ấy là quá nhiều, quá lâu, quá tốn phí thời gian của dân tộc rồi.

Tôi biên ra những điều này, tôi biết người cộng sản không thích, không hài lòng. Nhưng tôi không nhằm nói với họ, mà chỉ để nói với những người như tôi, cho họ biết một sự thực bấy lâu bị bưng bít.

Nguyễn Thông


------------------------------

MỜI ĐỌC THÊM TRÊN TRANG :






No comments:

Post a Comment