Từ Thức
April
18, 2018
Trước
Gramsci, có người nghĩ văn hóa giải thích tất cả. Sau Gramsci, người ta ‘Biết’
văn hóa giải thích tất cả, quyết định tất cả. Antonio Gramsci, một lý thuyết
gia chính trị Ý, ít được nhắc tới ở Việt Nam, trước đây là cẩm nang của những
phong trào chính trị, cách mạng trên thế giới, ngày nay là tác giả gối đầu giường
của các chính trị gia, thuộc mọi khuynh hướng, từ cực tả tới cực hữu, ở Âu
Châu.
Gramsci (1891-1937)
Gramsci
(1891-1937) đã hệ thống hóa lý thuyết dùng văn hóa để giải thích xã hội, chính
trị và, từ đó, coi văn hóa là võ khí để đấu tranh. Những yếu tố khác, đứng đầu
là kinh tế, chỉ là thứ yếu.
Muốn thay đổi xã hội, không thể hà tiện một cuộc cải cách văn hóa từ gốc rễ. Phải thay đổi tư duy, nếu muốn thực sự thay đổi xã hội. Nếu không, sẽ chỉ là những cuộc nổi loạn, những cuộc đảo chánh.
Tranh
tối tranh sáng
Hãy
thử dùng một câu nổi tiếng nhất của Gramsci để giải thích hiện trạng băng hoại
của xã hội Việt Nam ngày nay.
Gramsci:
“Cái khủng hoảng nằm trong hiện tượng thế giới cũ đang chết trong khi thế giới
mới chưa thành hình. Trong tình trạng tranh tối tranh sáng đó, người ta chứng
kiến những hiện tượng bệnh hoạn dưới mọi hình thức” (La crise consiste dans le
fait que le nouveau monde se meurt et que le nouveau tarde à apparaître, et
dans ce clair-obscur surgissent les phénomènes morbides les plus variés).
Chế
độ Cộng Sản đang chết, nhưng chế độ dân chủ chưa thành hình, xã hội khủng hoảng
băng hoại. Người ta chứng kiến những hiện tượng bệnh hoạn mỗi ngày, trước mắt:
Bộ trưởng Y Tế đồng lõa làm thuốc giả; “học giả” cải đổi chữ quốc ngữ cho giống
tiếng Tàu; một đám no cơm ấm cật nhẩy múa tại nơi và ngày đáng lẽ là nơi và
ngày tưởng niệm những đồng bào đã bị giặc Tàu thảm sát; nhà nước võ trang cướp
đất của dân; quân đội thay vì chống ngoại xâm giữ nước đã tổ chức đội ngũ dư luận
viên để “chiến đấu’’ chống tử thù là những người còn có chút lòng với đất nước,
những cảnh sư quốc doanh nhảy nhót trác táng một cách thô bỉ, và, ở hải ngoại,
những tổng thống tự phong thi nhau múa may, quay cuồng.
Một
thí dụ điển hình nhất là chuyện cô giáo bị bắt quỳ. Một “chuyện dưới huyện”
nhưng cho thấy cả một xã hội băng hoại. Một cán bộ quèn, nghĩ có “thẻ đảng” là
có quyền sinh sát, một cô giáo không còn tự trọng, một hiệu trưởng sẵn sàng cộng
tác làm chuyện thô bạo để bảo vệ nồi cơm, những đồng nghiệp bịt tai, bịt mắt, bịt
miệng để được yên thân, một nền giáo dục lạc hậu thầy giáo bạo hành (bắt học
sinh quỳ) thay vì hướng dẫn, dạy dỗ.
Những
hiện tượng mà Gramsci gọi là “monstrueux” (quái dị) của thời tranh tối tranh
sáng, xẩy ra mỗi ngày, trước mắt.
Nếu
thời gian tranh tối tranh sáng kéo dài quá lâu, những hiện tượng đó dần dần trở
thành bình thường. Trong một xã hội bệnh hoạn, không chuyện gì đáng ngạc nhiên
nữa, không cái gì trơ trẽn, lố bịch nữa. Người ta hết cả khả năng bất bình
Vô
cảm
Người
ta nói rất nhiều tới hiện tượng vô cảm trong xã hội Việt Nam. Nhiều người tìm
hiểu tệ trạng vô cảm, nhưng có lẽ ít người giải thích ngắn gọn hơn Gramsci:
“Cái bất hạnh có hai hậu quả : thường thường nó dập tắt tất cả tình thương của
chúng ta đối với người bất hạnh, và, không hiếm hơn, nó dập tắt tình thương nơi
những người bất hạnh đối với những người bất hạnh hạnh khác.” (1)
Gramsisme
Rất
khó tóm tắt lý thuyết của Gramsci, cũng như rất khó tóm tắt lý thuyết Marx.
Raymond Aron nói cái lợi hại của chủ nghĩa Marx là người ta có thể “giải thích
trong 5 phút, 5 giờ, 5 ngày, 5 tháng, 5 năm hay 5 thế kỷ.”
Hãy
tạm tóm tắt lý thuyết Gramsci (Gramscisme, Gramscism) trong 5 phút, qua 2 chữ:
Hégémonie Culturelle (lãnh đạo văn hóa). Người ta có thể chiếm chính quyền bằng
võ lực, nhưng chỉ có thể tồn tại và cải tiến sâu rộng xã hội qua văn hóa.
Gramsci
phân biệt xã hội ra 2 thành tố mà ông gọi là 1) Société politique, hay pouvoir
politique (xã hội chính trị, quyền lực chính trị) và 2) Société civile (xã hội
dân sự).
Pouvoir
politique, hay quyền lực chính trị, bao gồm các cơ chế nhà nước, bộ máy chính
quyền: chính phủ, quân đội, công an, cảnh sát… Société civile, hay xã hội dân sự,
là tất cả những gì thuộc địa hạt tư nhân, lãnh vực tinh thần, sở hữu của mỗi cá
nhân, địa hạt của văn hóa, tôn giáo, tri thức, đạo đức, nhân sinh quan, triết
lý sống tiềm tàng trong một xã hội. Tóm lại: tư duy của một dân tộc.
Lật
đổ một chính phủ, một tập đoàn cầm quyền, chiếm pouvoir politique, chỉ là một
cuộc đảo chánh.
Muốn
bền vững, muốn thay đổi xã hội, phải đấu tranh và chiến thắng trên địa hạt văn
hóa, phải nắm société civile, phải thay đổi tư duy. Phải đặt một nền tản văn
hóa mới.
Chính
quyền phải được một sự hậu thuẫn ngầm, đương nhiên, của một xã hội cùng chia sẻ
những giá trị tinh thần tiềm tàng, sâu kín trong tiềm thức của một dân tộc.
Gramsci
giải thích tại sao cách mạng “vô sản” chỉ thành công ở Nga nhưng thất bại ở Âu
Châu. Bởi vì trong xã hội Nga, và nói chung, xã hội Ðông Phương, nhà nước là tất
cả, xã hội dân sự còn sơ khai, chỉ cần chiếm vài cơ sở huyết mạch là chiếm được
quyền lực.
Trái
lại, các nước Tây phương, xã hội dân sự, nói khác đi, quyền lực văn hóa phức tạp,
sâu xa (với văn chương, nghệ thuật, triết học…), xã hội dân sự phong phú (với
các hội đoàn, các nghiệp đoàn, báo chí, đảng phái…), nắm được chính quyền không
dễ, áp đặt một chế độ mới là chuyện không thể xẩy ra.
Chính
vì vậy, Cộng Sản chỉ cần chiếm vài cơ sở chính yếu ở Nga đã thành công trong
cách mạng 1917, người dân hầu như không hay biết gì. Nhưng sau đó, vì không có
cội rễ văn hóa, không có sự đồng thuận tư duy, Staline không có cách gì khác
hơn để duy trì quyền lực là sự khủng bố (terreur).
Không
có đồng thuận, nhà nước phải dùng terreur. Nhưng người ta không xây dựng gì
trên sự khủng bố. Tất cả tài nguyên, nhân lực quốc gia chỉ dành cho ưu tiên
hàng đầu: củng cố guồng máy đàn áp. Guồng máy quốc gia tê liệt, kinh tế khủng
hoảng, luân lý suy đồi, xã hội băng hoại.
Hai
chân
Trong
một xã hội có dân trí cao, không thể có quyền lực chính trị lâu dài, nếu trước
đó không chuẩn bị, đặt nền móng văn hóa. Nhận xét này của Gramsci giải thích tại
sao ở những nhiều nước Phi Châu hay Á Châu, thường trực có những cuộc đảo
chánh, trong khi ở một xứ dân trí cao, không ai nghĩ đến việc lật đổ chính quyền
bằng bạo lực. Không phải bởi vì có chế độ dân chủ, nhưng bởi vì có sự đồng thuận
về dân chủ, có văn hóa dân chủ.
Gramsci
nói một cuộc cách mạng, muốn bền vững, phải đứng trên hai chân: nắm những cơ cấu
chính quyền và thành công trong việc cai trị qua văn hóa, qua mọi sinh hoạt có ảnh
hưởng tới tư duy: báo chí, kịch nghệ, văn chương, tôn giáo, triết học.
Nắm
quyền không phải chỉ một cuộc nổi dậy, nhưng là cả một cuộc chuẩn bị văn hóa, ý
thức hệ lâu dài trước đó.
Gramsci
quả quyết muốn nắm được đa số chính trị (majorité politique ), phải có đa số ý
thức hệ (majorité idiologique), bởi vì chỉ khi nào xã hội bị ngậm nhấm bởi những
ý tưởng mới, khác hẳn ý tưởng họ có trong đầu, kết quả của giáo dục, của môi
trường xã hội, hay của chính sách nhồi sọ, lúc đó nên tảng chế độ hiện hữu mới
lung lay, người dân mới sẵn sàng tiếp nhận và ủng hộ những thay đổi.
Gramsisme,
ông là ai?
Antonio
Francesco Sebastino Gramsci sinh năm 1911 tại Sardaigne là một người Ý gốc
Albanie. Ông nội của Antonio phục vụ trong ngành cảnh sát Ý, kết hôn với một phụ
nữ Ý và định cư ở Gaète (gần Naples). Bị lao xương từ năm ba tuổi, nhưng không
thuốc men và chỉ được chẩn bịnh khi ở trong tù, suốt đời bịnh tật, khiến thân
thể không lớn được, nhưng trí óc minh mẫn khác thường, khiến ông được nhiều học
bổng tại các đại học có uy tín và tip xúc với nhiều trí thức.
Chống
phát xít một cách tích cực, Gramsci gia nhập đảng Cộng Sản Quốc Tế ở một thời đại
Cộng Sản là lực lượng chống phát xít hữu hiệu nhất, và chưa ai biết gì về
Goulag.
Gramsci
bất đồng với cả Staline và khuynh hướng xét lại, về nhiều vấn đề. Có lẽ vì vậy
mà Ðảng Cộng Sản đã im lặng khi ông bị phát xít Ý cầm tù.
Gramsci
bị kết án phản loạn, nhưng mục đích chính của Mussolini khi bỏ tù Gramsci là
“ngăn cản cho bộ óc Gramsci khỏi phát triển.” Nhưng đó là ảo tưởng. Giam giữ,
tàn phá thân thể không cấm được bộ óc hoạt đông. Nhiều khi kết quả ngược lại,
nhất là với những bô óc như Antonio Gramsci, Stephen Hawking.
Bị
bắt giam từ 1927, ông chết trong tù năm 1937, hưởng thọ 46 tuổi, nhưng trong mười
năm ngồi tù, Gramsci say sưa, cặm cụi viết 33 tập sách nhỏ, gọi là Cahiers de
Prison (Prison Notebooks, Ghi chú trong tù). Gramsci nói muốn viết một tài liệu
để đời. Những trang viết tay, trên những tập vở học trò, được xuất bản năm
1940, Cahiers de Prison đã gây tiếng vang lớn, một ảnh hưởng đáng kể trên khắp
thế giới, đã hướng dẫn những phong trào chính trị từ Ấn Độ, Phi Châu tới Nam Mỹ
từ 1920.
Từ
tả tới hữu
Gramsci
là một trí thức thiên tả, nhưng ngày nay, lý thuyết Gramsci được học hỏi, áp dụng
từ tả sang hữu, từ cực tả tới cực hữu.
Ở
Pháp chẳng hạn, không có chính trị gia nào, đảng phái nào không trích dẫn,
nghiên cứu Gramsci. Sarkozy, cựu tổng thống hữu phái nói: “Tôi đồng ý với
Gramsci: quyền lực chỉ có thể chinh phục qua tư tưởng.” Ðảng Xã Hội tổ chức những
buổi hội luận về Gramsci. Ðảng Cộng Sản đã học tập Gramsci từ lâu. Lãnh tụ cực
tả Jean Luc Mélenchon, áp dụng lời khuyên của Gramsci, đã lập một đài truyền
hình riêng (Le Média) và những khóa huấn luyện cán bộ để võ trang tư tưởng.
Marion Le Pen, cực hữu, dự tính mở trường để đào tạo đảng viên có ý thức văn
hóa, thấm nhuần tư duy cực hữu.
Tất
cả đều đồng ý: nếu chỉ nghĩ tới bầu cử, sinh hoạt hời hợt, những chiến thắng đạt
được chỉ là những chiến thắng nhất thời. Chiến thắng trong một cuộc bầu cử này,
một cuộc bầu cử khác sẽ đạp đổ.
Chỉ
có một chiến thắng lâu dài, nếu tạo được một nền tản văn hóa, trong tư duy của
mỗi công dân, ít nhất nơi đa số công dân.
Phải
làm thế nào để đa số người dân đồng thuận trên những giá trị tinh thần chung. Nếu
cử tri tin tưởng ở bậc thang giá trị hữu phái, anh ta sẽ bầu cho hữu phái, anh
ta sẽ lựa chọn ứng cử viên hữu phái hợp ý nhất, nhưng không bao giờ nhìn sang
bên cạnh.
Nếu
không có văn hóa, tư duy tả hay hữu, anh ta sẽ lang thang, đổi ý, đổi phe, tùy
cơ hội, hoàn cảnh.
Một
người còn tin tưởng ở chủ nghĩa Cộng Sản, sẽ tìm mọi cách bào chữa cho các chế
độ CS. Trước những bằng chứng hiển nhiên về sự tệ hại của chế độ, anh ta sẽ đi
tới lý luận cuối cùng: đó chỉ là sự sai lầm của người thi hành, không phải của
chủ nghĩa.
Mặt
trận văn hóa trường kỳ
Alain
de Benoist, lý thuyết gia cực hữu số 1 của Pháp, nghiên cứu và dùng Gramsci như
một phương tiện để giành đất với phe tả.
Benoist
nói nước Pháp, nhất là trí thức, có khuynh hướng khuynh tả vì đó là kết quả một
mặt trận văn hóa trường kỳ. Cách mạng 1789 chỉ có thể thành hình bởi vì ý tưởng
cách mạng đã được gieo rắc từ những Năm Ánh Sáng (années des lumières), trong
hàng ngũ trí thức, quý tộc, trưởng giả, là những trung tâm quyết định.
Benoist
diễn giải Gramsci: Trong tương lai, sẽ không còn là những cuộc giáp chiến,
nhưng là những cuộc chiến tại chỗ.
Mỗi
phe tìm cách bành trướng ảnh hưởng của mình. Yếu tố quyết định của trận chiến
đó, Gramsci gọi là “guerre de positions” (chiến tranh vị trí), trái với “guerre
de mouvement” (chiến tranh di động), trong đó võ khí là văn hóa, văn hóa được
coi là địa bàn hoạt động, bộ tổng tham mưu (2).
Khi
tư duy đó đã trở thành mẫu số chung, người ta sẽ phân tách thời cuộc, thời sự,
lịch sử dưới lăng kính đó. Ðưa những dữ kiện khách quan không đủ thuyết phục,
phải thay đổi tư duy.
Phong
trào nổi loạn Tháng Năm 68 (Mai 68) mà nước Pháp sắp kỷ niệm 50 năm, đã thay đổi
xã hội Pháp, và, trên địa hạt chính trị, đã củng cố tư duy thiên tả của trí thức
Pháp. Người ta nhìn chiến tranh Việt Nam chẳng hạn, qua lăng kính đó, bất chấp
những dữ kiện khách quan. Ngày nay, cái nhìn đó đã thay đổi, tư duy thiên tả
không còn là đa số, một phần nhờ sự sụp đổ của bức tường Bá Linh, những hình ảnh
bi thảm của boat people, nhưng cũng nhờ những “guerre de positions” trường kỳ của
các triết gia, trí thức như Raymond Aron, Jean Francois Revel…
Tư
tưởng là chuyện viển vông, nhưng trong lịch sử, bao giờ tư tưởng cũng dẫn đường
nhân loại. Tới ánh sáng hay tới vực thẳm.
Ðể
nói về những hiện tượng thay đổi chính trị nhất thời, Gramsci dùng chữ
“Césarisme.”
Những
lãnh tụ (César) nhờ tài năng, nhờ cá tính mạnh, có khả năng thu hút quần chúng,
nắm được chính quyền, nhưng không có căn bản văn hóa hỗ trợ, sẽ chẳng làm được
gì, sẽ bị các Césars khác lật đổ, thay thế. Trước sự thờ ơ của dân chúng. Lãnh
tụ giỏi không đủ, nếu không có chuẩn bị văn hóa.
Tư
duy Dân Chủ
Trở
về với Việt Nam, người ta có thể rút tỉa gì từ Gramsci? Khi nào tư duy của một
dân tộc bị nhồi sọ gần một thế kỷ chưa thay đổi, chuyện thay đổi sẽ còn gian
nan. Có thể những người bất mãn với chế độ Cộng Sản càng ngày càng đông, nhưng
người ta khó xây dựng gì vững vàng trên sự chống đối. Chỉ có thể xây dựng xã hội
mới trên tư duy mới, khi đa số tin tưởng ở những giá trị mới.
Người
dân chỉ chủ động trong việc xây dựng dân chủ, khi nghĩ dân chủ sẽ thay đổi cụ
thể đời sống của mình, tương lai của con cháu mình. Khi nào những ý niệm dân chủ
chỉ là những khẩu hiệu, sự thờ ơ vẫn còn, và chính sách khủng bố vẫn hữu hiệu.
Tóm
lại, mặt trân văn hóa luôn luôn là một ưu tiên, ngay cả trong hoàn cảnh cấp
bách.
Ismaỳl
Kadaré, nhà văn hàng đầu của Albanie, nói: ngay cả trong những lúc khốn cùng,
người ta cũng phải có thái độ trân trọng đối với văn hóa.
(tuthuc-paris-blog.com)
——-
(1)
“Le malheur a habituellement deux effets: souvent il éteint toute affection
envers les malheureux, et non moins souvent, il éteint chez les malheureux
toute affection envers les autres.” (Gramsci)
(2)
L’avenir n’est plus à la guerre de mouvement, mais à la guerre de positions. Et
l’enjeu de cette “guerre de positions” est la culture, considérée comme le
poste central de commandement et de spécification des valeurs et des idées.
(Alain de Benoist)
No comments:
Post a Comment