Từ mấy năm nay, cứ gần đến ngày 30 tháng tư tôi đều
phải rời căn hộ dịu mát, thoáng đãng, từ đó phóng tầm mắt ôm được cả một khoảng
rộng Sài Gòn bừng sáng những tòa tháp cao tầng như những tòa ánh sáng. Từ mấy
năm nay, cứ đến gần ngày 30 tháng tư tôi lại phải rời bỏ nếp sinh hoạt ổn định
hàng ngày rồi hấp tấp khăn gói lưu vong khỏi Sài Gòn. Từ nhiều năm nay cứ đến
ngày 29, 30 tháng tư cả đám an ninh cộng sản lại đến bủa vây quanh nơi tôi ở.
Tôi phải lưu vong mấy ngày đó để thoát khỏi sự giam hãm.
Những ngày cả Sài Gòn giăng cờ, kết hoa, rực rỡ đèn
đuốc chào mừng ngày 30 tháng tư được những người cộng sản gọi là ngày giải
phóng miền Nam thì an ninh cộng sản lại đến giam cầm tôi ngay giữa “Sài Gòn giải
phóng”.
Vậy thực sự ngày 30 tháng tư, năm 1975 có phải là
ngày nửa dải đất phía Nam của tổ quốc Việt Nam được giải phóng không?
Giải phóng đích thực, giải phóng có giá trị lớn lao,
thiết thực nhất phải là giải phóng con người, giải phóng tư duy, giải phóng sự
sáng tạo của con người và giải phóng sức phát triển của xã hội.
Ngày 30 tháng tư năm 1975 cả triệu người Việt Nam dù
yêu nước cháy bỏng cũng phải bỏ nhà cửa, bỏ tài sản, bỏ cả mồ mả ông bà, bỏ nước
ra đi trốn chạy những người nhân danh là người yêu nước nhưng chỉ biết có ý thức
hệ cộng sản, trốn chạy những người mang chuyên chính vô sản sắt máu vay mượn từ
nước ngoài về nô dịch cả dân tộc. Ngày 30 tháng tư năm 1975 mang đến mất mát uất
hận lớn như vậy cho cả triệu người Việt Nam làm sao có thể gọi là ngày giải
phóng!
Với biến cố 30 tháng tư năm 1975, hàng trăm ngàn người
dân miền Nam trở thành người tù trong những trại tập trung cải tạo, hàng triệu
người thân của họ phải bỏ nhà cửa êm ấm, bỏ cuộc sống đầy đủ tiện nghi, lếch thếch
đi lưu đày nơi đầu rừng cuối bãi hoang vu, khắc nghiệt với cái tên trá hình là
đi xây dựng khu kinh tế mới.
Với biến cố 30 tháng tư năm 1975, nền công nghiệp
non trẻ nhưng hiện đại, đầy sức sống và đang phát triển mạnh mẽ của miền Nam bị
đánh sập. Những người chủ tài năng đã dựng nên cơ nghiệp cho gia đình, tạo ra nền
công nghiệp tươi sáng cho đất nước phải giao nhà máy cho nhà nước cộng sản,
giao tài sản mồ hôi nước mắt cho những cán bộ vô sản không có kiến thức kinh tế,
không biết quản lí, điều hành sản xuất. Từ đó nhà máy hoạt động không hiệu quả,
kinh doanh thua lỗ, sản xuất đình đốn, công nhân thất nghiệp. Sự dốt nát và vô
trách nhiệm của những ông chủ vô sản đã tàn phá, xóa sổ cả một nền công nghiệp
hiện đại đầy triển vọng rực rỡ của miền Nam.
Từ biến cố 30 tháng tư năm 1975, người kinh doanh lớn
không được hoạt động. Chỉ còn những người buôn bán cò con, mua đầu chợ bán cuối
chợ. Không còn kinh tế thị trường, chỉ còn nền kinh tế tự cấp tự túc từ thời
mông muội xa xưa. Nghề thủ công và nghề làm ruộng cần sự cần cù, chịu thương chịu
khó và sự sáng tạo cùng kinh nghiệm cá nhân thì hai nghề này phải vào hợp tác
xã, chịu sự quản lí của cán bộ cộng sản quan liêu, tham nhũng và thành quả lao
động bị mang chia đều, bình quân, làm cho người sản xuất không còn gắn bó với
công việc, không còn cần đến sự cần cù, sáng tạo nữa. Miền Nam từ vựa lúa xuất
khẩu gạo nay chính người làm ra hạt gạo cũng không có đủ gạo ăn. Người làm ra hạt
gạo còn đói thì cả nước đương nhiên phải đói.
Từ biến cố 30 tháng tư năm 1975, con người miền Nam
bị quản lí theo chế độ nô dịch, nền sản xuất miền Nam bị tàn phá và kìm hãm thì
không thể coi ngày 30 tháng tư là ngày giải phóng miền Nam.
Ngày 30 tháng tư hàng năm, tôi cùng hàng ngàn người
Việt Nam nói tiếng nói trung thực đòi tự do dân chủ, đòi những giá trị làm người
đã bị bộ máy công cụ bạo lực nhà nước cộng sản Việt Nam đến bủa vây, giam cầm tại
nhà thì ngày 30 tháng tư càng không thể là ngày giải phóng.
Ngày 30 tháng tư năm 1975 là ngày thống nhất đất nước,
giang sơn thu về một mối ư? Đất nước thống nhất trước hết phải thống nhất trong
lòng người. Từ 30 tháng tư năm 1975, người Việt Nam bị chia rẽ đau đớn và sâu sắc
nhất chưa từng có trong lịch sử hiển hách bốn ngàn năm dựng nước của dân tộc Việt
Nam.
Ngay cả thời Pháp đô hộ Việt Nam với chính sách chia
để trị, Pháp chia đất nước Việt Nam thành ba kì với ba chế độ chính trị khác
nhau thì người Việt Nam ở Bắc Kì và người Việt Nam ở Nam kì vẫn thương yêu đùm
bọc nhau trong tình cảm đồng bào ruột thịt. Câu ca dao thương yêu của ông bà từ
ngàn xưa để lại vẫn được cả người Bắc Kì lẫn người Nam Kì mang ra dạy bảo con
cháu: Nhiễu điều phủ lấy giá gương / Người trong một nước phải thương nhau
cùng.
Từ khi đảng cộng sản Việt Nam ra đời, văn hóa yêu
thương của ông bà để lại đã bị thay thế bằng văn hóa hận thù. Dân tộc Việt Nam
yêu thương bị phân chia thành giai cấp đối kháng, phân chia thành trận tuyến ta
- địch. Người dân bị đẩy vào cuộc đấu tranh giai cấp giả tạo mà đẫm máu và triền
miên. Người dân nói tiếng nói yêu nước thương nòi mà động chạm đến tội của đảng
cộng sản làm mất đất đai tổ tiên, động chạm đến tội của đảng cộng sản tước đoạt
những giá trị làm người của người dân liền bị đảng cộng sản cầm quyền đẩy sang
thế lực thù địch.
Pháp đô hộ chia nước ta thành ba kì chỉ là vạch ranh
giới trong không gian, chia địa lí hành chính trên giấy tờ. Đảng cộng sản chia
dân tộc Việt Nam thành giai cấp đối kháng là chia rẽ trong lòng dân tộc, chia rẽ,
li tán trong lòng người. Đặc biệt từ 30 tháng tư năm 1975 sự chia rẽ này càng độc
ác, man rợ khi chuyên chính vô sản, hận thù giai cấp đã ào ạt, quyết liệt tước đoạt
tự do, tước đoạt mạng sống của hàng triệu người dân miền Nam ở tầng lớp tinh
hoa, những trí thức, những nhà chính trị, những quan chức nhà nước và sĩ quan
quân đội Việt Nam Cộng Hòa.
Từ 30 tháng tư năm 1975, chuyên chính vô sản, đấu
tranh giai cấp đã làm cho người Việt hận thù người Việt sâu sắc, hàng triệu người
Việt yêu nước thương nòi bị đẩy sang thế lực thù địch và hàng triệu người Việt
yêu nước phải bỏ nước ra đi đã coi ngày 30 tháng tư năm 1975 là ngày quốc hận
thì làm sao có thể coi ngày 30 tháng tư năm 1975 là ngày thống nhất lòng người.
Chia rẽ, li tán làm cho dân tộc Việt Nam suy yếu. Kẻ
thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam là nhà cầm quyền bành trướng Đại Hán liền
nhân cơ hội cướp hàng ngàn kilomet vuông đất biên cương của Việt Nam, cướp cả
quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam thì không thể coi ngày 30 tháng tư năm 1975 là
ngày thống nhất đất nước, giang sơn thu về một mối như sự khoa trương, lấp liếm
của bộ máy tuyên truyền nhà nước cổng sản Việt Nam.
Ngày 30 tháng tư hàng năm những người cộng sản Việt
Nam vui mừng vì ngày đó năm 1975 họ đã đánh thắng cả dân tộc Việt Nam, đã nô dịch
được cả dân tộc Việt Nam, họ đã mang hận thù giai cấp đánh tan tác, li tán cả
dân tộc Việt Nam. Còn những người Việt Nam chân chính phải nhận lấy nỗi buồn lịch
sử, phải nhận lấy trách nhiệm lịch sử: Đấu tranh đưa dân tộc Việt Nam thoát khỏi
nô dịch cộng sản và giành lại những mảnh đất thiêng liêng của tổ tiên người Việt
đã bị mất mát, sang nhượng cho bành trướng Đại Hán dưới thời cộng sản.
29.04.2017
No comments:
Post a Comment