Ngô Nhân Dụng
December 23, 2016
Cái đảng Cộng Sản chắc phải “đốn” lắm rồi. Hết hội
nghị này tới hội nghị khác hô hào chỉnh đốn đảng, rồi lại hô to hơn, phải tăng
cường chỉnh đốn đảng. Ông Nguyễn Phú Trọng lại mới họp một hội nghị cán bộ toàn
quốc dạy dỗ cán bộ về tăng cường chỉnh đốn đảng!
Đốn là đứa nào mà phải chỉnh đi chỉnh lại hoài như vậy?
Từ điển Hán Việt của Thiều Chửu, giải thích chữ chỉnh đốn: “sự gì, cái gì đã
tán loạn lâu rồi mà lại sửa sang lại cho được như cũ gọi là chỉnh đốn.” Nguyễn
Phú Trọng đang lo chỉnh đốn đảng bởi vì cái đảng của ông ta “đã tán loạn lâu rồi!”
Và ông muốn sửa sang nó “cho được như cũ.”
Cảnh toán loạn trong đảng Cộng Sản Việt Nam đã diễn
ra từ mấy chục năm nay rồi nhưng đến đời Nguyễn Phú Trọng đã bùng nổ mạnh. Nguyễn
An Dân đã mô tả cảnh tán loạn qua mấy chữ: Đảng bắn nhau; đảng bắn dân; dân bắn
lại đảng!
Một vụ dân bắn lại đảng xẩy ra năm 2013, một “dân
oan” là Đặng Ngọc Viết mặc quần áo nghiêm chỉnh, tay sách chiếc cặp đen thong
dong vào trụ sở hành chánh thị xã Thái Bình bắn chết bốn cán bộ Trung Tâm Phát
Triển Quỹ Đất Thành Phố: Vũ Ngọc Dũng, phó giám đốc trung tâm; và Bùi Đức Xuân,
Vũ Công Cương và Nguyễn Thanh Dương. Giết người xong Đặng Ngọc Viết ra về, đến
chiều tới cổng chùa Dục Dương bên cạnh nhà tự sát. Các nạn nhân là những người
đang thi hành “dự án mở đường” qua khu vực đất nhà anh Viết, và gia đình anh
không được bồi thường xứng đáng.
Vụ đảng bắn nhau diễn ra tại Yên Bái năm nay. Đỗ Cường
Minh, trưởng Chi Cục Kiểm Lâm Yên Bái, vào trụ sở thành phố bắn chết hai quan đầu
tỉnh, Bí Thư Tỉnh ?y Phạm Duy Cường và Chủ Tịch Tỉnh Kiêm Trưởng Ban Tổ Chức
Ngô Ngọc Tuấn. Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc bay lên ngay coi xác rồi hứa điều
tra. Phó Thủ Tướng Trương Hòa Bình gửi công văn chỉ đạo cơ quan công an khởi tố,
điều tra, xác định nguyên nhân vụ. Bốn tháng hơn rồi, không còn nghe nói gì nữa.
Cảnh toán loạn gần đây nhất là vào Tháng Chín, 2016
với những cuộc tháo chạy của những Trịnh Xuân Thanh, Vũ Đình Duy, Lê Chung
Dũng, tất cả đều liên can tới các công ty dầu khí, những cái ổ chứa đầy tiền;
Thanh còn từng giữ chức phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang. Cả ba người này đều đang bị
nghi ngờ tham nhũng, bị điều tra hoặc bị truy tố, nhưng đều bình yên cao chạy
xa bay! Tán loạn bên trong và bên ngoài đảng! Nguyễn Phú Trọng đang cầm đầu đảng,
mà đảng thì được hiến pháp xác định toàn quyền “lãnh đạo nhà nước và xã hội”
không làm được gì cả, chỉ còn sử dụng món “võ mồm!”
Nguyễn Phú Trọng đến nói chuyện với các cử tri của
mình tại Đông Anh, Hà Nội, quê hương của cả ông Trọng và Trịnh Xuân Thanh. Ông
dõng dạc tuyên bố: “Đã ra lệnh truy nã quốc tế với Trịnh Xuân Thanh và đang phối
hợp với các nước bắt bằng được.” Nhà báo tự do Người Buôn Gió kể chuyện trên rồi
nhận xét: “Trọng bày tỏ sự cay cú, hằn học với Trịnh Xuân Thanh một cách trẻ
con.” Trong lúc đó Trịnh Xuân Thanh vẫn liên lạc với bạn ở Việt Nam, còn kể
chuyện mình đang ở nước Đức như thế nào để đưa lên mạng, chẳng thấy lệnh truy
nã quốc tế nào hết! Người Buôn Gió kết luận rằng Trọng chỉ “phát biểu mị dân
cho mình đỡ nhục vì không làm gì được Trịnh Xuân Thanh cả!”
Nhà báo Huy Dức cho rằng bản danh sách những người
trong ngành Dầu Khí “có khả năng chạy trốn” lên tới 192 nhân vật!” Quả thật là
tán loạn! Trọng “loay hoay với những kẻ đã cao chạy xa bay” không bắt được, bèn
quay ra ra lệnh cách chức mấy quan chức đã nghỉ hưu rồi, không còn chức nào để
cách nữa!
Một đảng viên là Giáo Sư Trần Đình Sử, được tiếng là
thận trọng, cũng phải buông lời phê phán: “chế độ ta đạt đến sự thối nát nhất
trong các chế độ đã có và hiện có… Thật khủng khiếp!”
Bất lực trước những cảnh tán loạn đó, Nguyễn Phú Trọng
quay ra “Chỉnh đốn đảng!” Trọng đã từng hô hào chống tham nhũng để chỉnh đốn đảng.
Ông Nguyễn Đăng Quang, cựu đại tá công an hiện nghỉ hưu ở Hà Nội nhận xét:
“lãnh đạo đảng càng hô hào chống tham nhũng, càng ra nhiều nghị quyết, chỉ thị
chống tham nhũng, thì tham nhũng này lại càng khỏe ra càng mạnh lên!” Và ông kết
luận: “đánh tham nhũng chống tham nhũng chẳng qua chỉ là đánh trận giả, bắn chỉ
thiên là chính thôi!” Cần giải thích cho các bạn trẻ hiểu nghĩa, bắn chỉ thiên
tức là đưa nòng súng ngược lên trời, đạn bắn bay lên trời chứ không trúng ai cả!
Chỉ có thể chống tham nhũng bằng cách bắn chỉ thiên
bởi vì chính các quan cộng sản cũng công nhận rằng “đánh tham nhũng tức là ta lại
đánh ta!” Hình ảnh bắn chỉ thiên giải thích được tại sao những người bị nghi
tham nhũng như quý ông Trịnh Xuân Thanh, Vũ Đình Duy, Lê Chung Dũng đều thoải
mái biến đi không để lại dấu vết!
Ông Nguyễn Phú Trọng vẫn được đàn em tôn xưng là
giáo sư. Sau khi bắn chỉ thiên chống tham nhũng, giáo sư Trọng đã quay ra bắn
tiếp vào “Tình trang suy thoái” của đảng, nhắm thẳng vào hai mục tiêu: “tự diễn
biến” và “tự chuyển hóa.” Ông cảnh báo các cán bộ, đảng viên rằng những biểu hiện
“tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ vẫn chưa được ngăn chặn. đẩy lùi.”
Đáng lo hơn là chúng “còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những
hậu quả khôn lường.” Việc chống “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ là
một “cuộc chiến đầy cam go,” nhưng, ông nói, “không thể không làm, vì nó liên
quan đến vận mệnh của Đảng và chế độ.”
Điều ông Trọng nhấn mạnh là hai hiện tượng “tự diễn
biến” và “tự chuyển hóa” nguy hiểm cho “vận mệnh của Đảng và chế độ” chứ ông
không nói gì tới vận mệnh nước Việt Nam cả. Vận mệnh nước Việt Nam hiện nay là
cá chết, biển chết, dân đói, trẻ em thất học, quân giặc xâm lăng đã chiếm biển,
chiếm đảo, xây phi trường và căn cứ quân sự đe dọa hai ngàn cây số bờ biển.
Nhưng tất cả những tai họa đó không đáng lo bằng sự kiện các đảng viên “tự diễn
biến” và “tự chuyển hóa;” cho nên ông Nguyễn Phú Trọng chẳng cần quan tâm!
Ông Trọng không quan tâm là phải, bởi vì chính những
người đảng viên cộng sản tỉnh ngộ khi nhìn ra những sai lầm hại dân hại nước,
chính họ đã tự chuyển hóa để đòi thay đổi. Những người đang “tự diễn biến” và
“tự chuyển hóa” bây giờ chỉ noi theo các đàn anh đi trước, từ Hoàng Minh Chính,
Trần Độ tới Tống Văn Công, đặt vận mệnh dân tộc lên trên vận mệnh đảng và chế độ!
Họ không chấp nhận tiếp tục nhắm mắt, cúi đầu theo đảng cho nên họ mới lên tiếng
đòi cho người dân Việt được sống tự do dân chủ, đòi phải cứng rắn đương đầu với
kẻ thù xâm lăng cướp nước.
Những người tỉnh ngộ sớm nhìn thấy tai họa của đất
nước, không phải chỉ là những tai họa vật chất như đất đai, rừng, biển và tài
nguyên thiên nhiên. Tại họa lớn nhất là một dân tộc sống không có phương hướng.
Họ phải tự chuyển hóa để nhìn rõ vấn đề đó. Kỹ thuật truyền thông hiện đại đã
giúp nhiều người trao đổi với nhau dù không gặp mặt. Các thông tin và ý kiến
truyền từ người này qua người khác, tạo ra những cộng đồng chính trị ảo trong
đó các công dân tự ý thức mình có quyền đòi thay đổi. Mọi người trong cộng đồng
này biết rằng kỹ thuật thông tin mới sẽ khiến cho các chính quyền, ở bất cứ nước
nào, khó nói dối trá, khó ăn cắp của công, và khó giết người, như những cảnh ai
bị gọi tới đồn công an một, hai ngày là chết!
Bất cứ người Việt Nam, một đảng viên cộng sản tỉnh
táo nào, cũng phải thấy nếu không thay đổi thì quê hương sẽ tiếp tục chìm đắm
trong cảnh nghèo thua kém các nước chung quanh, và chủ quyền đất nước mất dần
vào tay ngoại bang. Các đảng viên không tự chuyển hóa phải thấy chính mình đang
phản bội dân tộc! Một “chế độ thối nát nhất trong các chế độ đã có và hiện có” ở
nước Việt Nam và trên mặt trái đất, nếu nó còn tiếp tục cầm quyền thì sẽ đưa đất
nước về đâu?
Nhờ phương tiện thông tin mới, những người đã mất niềm
tin vào dân tộc, mất niềm tin vào khả năng xây dựng lại quê hương bây giờ đang
nuôi lại niềm tin, họ sẵn sàng đứng lên tự mình làm công việc thay đổi. Niềm
tin đó có thể lan truyền trong giới thanh niên, giới trí thức, kể cả các đảng
viên cộng sản. Nhờ thế, chính các đảng viên cũng sẽ muốn thay đổi. Làm sao họ
có thể tiếp tục cúi đầu theo giáo sư Trọng “tiến lên chủ nghĩa xã hội” trong
khi chính giáo sư từng nói rằng “Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa
xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa!”
Đó là mối đe dọa trên vận mạng của đảng Cộng Sản mà
ông Nguyễn Phú Trọng muốn chỉnh đốn. Nhưng ông không thể nào bịt mắt, bịt tai tất
cả các đảng viên để mình ông độc thoại mãi mãi!
No comments:
Post a Comment