Bộ máy tuyên truyền nhà nước Cộng sản Việt Nam vẫn
tiếp tục đánh lừa nhân dân khi cho rằng Thanh niên "luôn trọn niềm
tin với Đảng, trân trọng, bảo vệ và tiếp nối xứng đáng truyền thống hào hùng của
Đảng và dân tộc, của thế hệ cha anh; nêu cao lòng yêu nước, yêu chủ nghĩa xã hội;
có ý thức, trách nhiệm, nhiệt huyết xây dựng và bảo vệ Tổ quốc
XHCN." (báo Quân đội Nhân dân (QĐND) ,27/06/2016)
Sự thật là thanh niên đã chán đảng vả chủ nghĩa
Mác-Lenin và Tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh đến tận cổ cả trong lời nói và hành
động. Họ đã không đồng tình với đảng từ sau ngày 30/4/1975.
Tại sao? Bởi vì cùng với đại đa số đồng bào cả nước,
Thanh niên đã coi Chủ nghĩa Cộng sản mà đảng lấy làm kim chỉ nam cho mọi hành động
để xây dựng đất nước là giáo điều, lạc hậu và đi ngược lại trào lưu tiến bộ của
nhân loại. Họ cũng thắc mắc như nhiều người Việt Nam khác là tại sao nước Nga
và người dân Nga đã nổi lên phá tan gông cùm Cộng sản năm 1992, sau 70 năm bị
cai trị hà khắc mà đảng CSVN lại ôm lấy như khuôn vàng thước ngọc để noi theo và
áp đặt lên toàn dân?
Cũng có người muốn biết: phải chăng vì các lãnh đạo
đảng từ thời Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (1986-1991) đến Đỗ Mười (1991-1997),
Lê Khả Phiêu (1997-2001) và Nông Đức Mạnh (2001-2010) đã cam kết thi hành
nghiêm chỉnh yêu cầu bảo vệ 16 chữ vàng do nước đàn anh Trung Quốc đưa ra cho
Việt Nam thi hành nên Việt Nam không dám từ bỏ chủ nghĩa Cộng sản, chừng nào
Trung Quốc chưa thay đổi?
Nội dung 16 chữ là:
Sơn thủy tương liên,
Lý tưởng tương thông,
Văn hóa tương đồng,
Vận mệnh tương quan.
Theo định nghĩa được phổ biến rộng rãi thì nội dung
này có nghĩa là: "sông núi gắn liền, cùng chung lý tưởng, hòa nhập
văn hóa, có chung định mệnh", và được dịch là "Láng giềng
hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai."
Lãnh đạo Việt-Trung từng khoe hai nước cùng do hai đảng
Cộng sản lãnh đạo và cùng dựa trên nền tảng Xã hội Chủ nghĩa. Chỉ khác ngôn từ
là phía Trung Hoa hành động “theo chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”.
Còn Việt Nam thì minh thị trong Cương lĩnh đảng (bổ
sung và phát triển, 2011):"Đảng lấy chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ
Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động."
Chủ trương này cũng được ghi vào Điều 4 Hiến pháp
năm 2013, theo đó Việt Nam"Lấy chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ
Chí Minh làm nền tảng tư tưởng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
Do đó không lạ khi thấy đảng CSVN tiếp tục chống đổi
mới chính trị, bác bỏ đa nguyên đa đảng, không chấp nhận cho tư nhân ra báo và
chống luôn cả việc thành lập các tổ chức chính trị, xã hội. Chính phủ cũng lấy
cớ “còn có sự khác biệt giữa các bộ” nên chưa thể trình Quốc hội
dự luật biểu tình. Bộ Quốc phòng, một trong số Bộ góp ý với Bộ Công an, tác giả
dự luật biểu tình, thì cho rằng nếu có luật biểu tình là “đổi mới chính
trị”, đe dọa quyền lãnh đạo của đảng!
Hành động có chủ ý này của nhà nước đã đi ngược lại
điều 25 của Hiến pháp (2013) viết rằng: "Công dân có quyền tự do
ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc
thực hiện các quyền này do pháp luật quy định."
Như vậy chừng nào chưa có luật thì việc lập hội và
biểu tình hãy còn xa vời.
Trong hành động, Thanh niên đã lơ là việc học tập Chủ
nghĩa Cộng sản trong nhà trường dù là môn học bắt buộc. Họ cũng coi thường việc
học tập và làm theo điều gọi là "tấm gương đạo đức Hồ Chí
Minh", đơn giản vì đạo đức của ông Hồ đã do đảng thêu dệt ra nhiều hơn
những điều có thật khi ông còn sống. Chẳng hạn như đảng đã che giấu chuyện ông
Hồ có vợ. Ít nhất 3 người phụ nữ là Tăng Tuyết Minh (người Trung Hoa), Nguyễn
Thị Minh Khai và Nông Thị Xuân đã được nhiều người nhắc đến có quan hệ sống
chung với ông Hồ. Riêng bà Xuân còn có con với ông Hồ, đặt tên là Nguyễn Tất
Trung hiện còn sống tại Hà Nội.
Thanh niên cũng chán đảng vì đảng đã chứng minh
nói "trăm voi không được bát nước xáo", "nói một đàng
làm một nẻo", hay đã "đánh trống bỏ giùi" nhiều
lần rồi.
Bằng
chứng lịch sử
Bằng chứng thì nhiều vô cùng. Chỉ muốn nêu ra đây
vài sự kiện lịch sử:
- Sau năm 1954, Đảng bắt thanh niên miền Bắc tòng
quân vào giải phóng đồng bào miền Nam khỏi điều gọi là "ách thống
trị kìm kẹp và đàn áp của Đế quốc Mỹ và chính quyền tay sai Ngô Đình Diệm".
- Trong Nam, lực lượng Cộng sản miền Bắc ở lại miền
Nam sau Hiệp định Geneve 1954 từ dưới Vỹ tuyến 17, cũng đã tổ chức và cưỡng chế
thanh niên sống trong vùng họ kiếm soát gia nhập đoàn quân ngụy danh “Mặt
trận Giải phóng miền Nam” để phá hoại chính quyền non trẻ VNCH.
Nhưng sau 20 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn tính
từ 1954-1975 đã có khoảng trên 1.1 triệu quân Cộng sản được ước tính đã tử
thương, trong số đó có 300.000 quân nhân mất tích (chưa tìm được xác). Trên
600,000 người lính khác bị thương.
Tài liệu cũng ghi nhận phía Việt Nam Cộng hòa có từ
250.000-316.000 quân lính chết và số bị thương là 1.170.000 người.
Trong số quân Đồng minh của VNCH bị thương vong thì
Hoa Kỳ chiếm đa số với 58.209 tử trận, 2.000 Mất tích và 305.000 bị thương.
Tổn thất của phía VNCH được ghi từ 250.000-310.000
binh sỹ tử trận hoặc mất tích và khoảng 1.170.000 bị thương.
Tuy nhiên số thường dân thương vong được ghi lại có
từ 2 đến 4,000,000 người.
Nhưng hậu quả của cuộc chiến do miền Bắc chủ động chống
chế độ Việt Nam Cộng Hòa là tự nó đã vạch ra sự giả dối và lừa đảo thanh niên
hai miền Nam-Bắc của Chính quyền Cộng sản Việt Nam do ông Hồ Chí Minh lãnh đạo.
Đó là chỉ sau khi đặt chân vào Thủ đô Sài Gòn hoa lệ
và các thành phố miền Nam, quân lính Cộng sản mới vỡ lẽ ra họ bị đánh lừa. Nhân
dân miền Nam không hề bị kìm kẹp như đảng tuyên truyền mà đời sống vật chất của
họ còn sung túc vạn lần hơn người dân miền Bắc. Có người lính miền Bắc đã so
sánh miền Nam là thiên đàng hạ giới và miền Bắc là địa ngục trần gian.
Từ thất vọng này chồng lên những điều đảng nói không
thật khác đã khiến thanh niên tuyệt vọng khi thấy rằng từ kẻ “chiến thắng ngoài
chiến trường”, họ đã bị nhân dân miền Nam khinh thường và lên án là “kẻ xâm lược”
, hay “quân cướp” đáng khinh bỉ.
Vì vậy sau ngày đất nước chính thức thống nhất
(02/07/1976) để cho đảng Cộng sản độc quyền cai trị, mọi người đã hy vọng đất
nước sẽ tiến nhanh và tiến mạnh về mọi mặt để giúp dân sung có đời sống sung
túc hơn.
Và ai cũng mong được sống trong một xã hội mới có
công bằng xã hội và đoàn kết toàn dân để anh em Nam-Bắc một nhà cùng nắm gay
nhau xây dựng lại quê hương.
Nhưng giấc mơ vừa chớm nở đã biến thành nỗi thất vọng
ê chề cho đội ngũ Thanh niên, những người đã may mắn còn sống sau cuộc chiến. Bởi
vì sau 10 năm kéo xã hội miền Nam xuống ngang hàng trâu ngựa với xã hội miền Bắc,
đường lối kinh tế gọi nôm na là là “kế hoạch hóa, chỉ huy, bao cấp và tem phiếu”
và chiến dịch “đánh tư sản mại bản” ở miền Nam năm 1977 của Phó Thủ tướng Phạm
Hùng để đẩy dân thành thị miền Nam đi vùng kinh tế mới, đã xô cả nước đến bờ vực
thẳm.
Hàng trăm ngàn người miền Nam, kể cả đội ngũ trí thức
đã tìm đường trốn khỏi Việt Nan dù biết một sống mười chết trên Biển Đông hay
trên đất liền qua ngả Cao Miên.
Thanh niên cũng đã thấy các trại tù lao động được mệnh
danh "cải tạo" được dựng lên từ Nam ra Bắc để giam cầm
quân-cán-chinh, văn nghệ sỹ và các lãnh tụ đảng phái và lãnh dạo tôn giáo miền
Nam một thời gian dài hơn lời hứa của đảng.
Khi có lệnh tập trung học tập thì đảng bảo chỉ vài
tuần hay vài tháng, nhưng đã kéo dài từ 1 đến 17 năm ròng rã ở những nơi rừng
thiêng nước độc làm cho nhiều người chết vì bị tra tấn, thiếu ăn và bệnh tật.
Có những nhân vật nổi tiếng của miền Nam như cựu Thủ tướng Phan Huy Quát, cựu
Phó Thủ tướng Trần Văn Tuyên và Thi sỹ Vũ Hoàng Chương là nạn nhân của miệng lưỡi
người Cộng sản.
Cuộc
chiến Cao Miên 1979-1989
Nhưng chỉ hai năm sau ngày phải “đổi mới hay là
chết” để cứu nguy đất nước của nhóm Trường Chinh-Nguyễn Văn Linh tại Đại hội
đảng VI và 5 năm sau ngày 30/4/1975, đảng CSVN lại xâm lăng Cao Miên dưới chiêu
bài trả đũa quân Pol Pot đã phát động cuộc chiến dành lại đất ở biên giới Tây
Nam.
Nhưng Việt Nam cũng đã phải trả một giá quá đắt về
nhân mạng của Thanh niên và trước sự lên án của Thế giới trong cuộc xâm lăng
Cao Miên.
Theo tài liệu của Bách khoa toàn thư mở thì “Toàn
cuộc chiến (tới năm 1988, bao gồm cả thời kỳ chiếm đóng Campuchia), có khoảng từ
10.000 tới 15.000 quân nhân Việt Nam chết và lối 30.000 bị thương.
Tính chung với thường dân thì từ năm 1977 tới tháng
10-1989 tổng số có lối 55.300 người chết hoặc bị thương.
Về phía người Cao Miên, theo cùng tài liệu, tính từ
tháng 6-1977 đến tháng 12-1978 có 38.563 chết hoặc bị thương và 5.800 bị bắt
the thống kê của Việt Nam.
Từ tháng 12-1978 tới 5-1979 số chết và bị thương là
30.000, hàng vạn người khác bị bắt.
Tới năm 1988, số dân Cao Miên có 100.000 người chết
vì bệnh tật và đói khát do chiến tranh với Việt Nam gây ra."
Tất nhiên số thống kê này không bao gồm trên 1 triệu
người Cao Miên bị chết dưới bàn tay diệt chủng đẫm máu của lực lượng Khmer đỏ
do Pol Pot cầm đầu được Trung Hoa ủng hộ.
Chiến
tranh biên giới Việt - Trung
Để cứu đàn em Pol Pot đồng thời gây áp lực chống Việt
Nam, lãnh tụ Trung Hoa Đặng Tiểu Bình khi ấy đã xua từ 400,000 đến 600,000 quân
sang đánh Việt Nam dưới chiêu bài gọi là “dạy cho Việt Nam một bài học”
từ ngày 17/02/1979 đến 16/03/1979.
Sau đó, Trung Quốc lại mở cuộc chiến biên giới đẫm
máu thứ hai từ 1984 đến 1990 nhằm chiếm một số cao điểm chiến lược dọc biên giới,
trong đó có cao điểm 1509, Việt Nam gọi là núi Đất hay Lão Sơn (Laoshan, theo
phía Trung Hoa) thuộc huyện Vỵ Xuyên của tỉnh Hà Giang.
Không có thống kê nào được công bố cho biết tổn thất
của đôi bên. Việt Nam tuyên bố 10.000 dân thường bị thiệt mạng, trong khi con số
45,000 thường dân và quân lính Việt Nam thương vong đã được nói đến thường
xuyên.
Về tổn thất của Trung Quốc, phía Việt Nam tuyên bố
có 26.000 lính Trung Hoa chết, 37.000 bị thương, 280 xe tăng bị phá hủy.
Trung Quốc tuyên bố 6.954 chết, 14.800 bị thương
(nguồn khác của Trung Quốc thống kê có 8.531 chết, 21.000 bị thương).
Riêng tại mặt trận Vỵ Xuyên, Việt Nam tuyên bố đã loại
khỏi vòng chiến đấu khoảng 7.500 quân Trung Quốc. Cho đến nay, chỉ có Bí thư Tỉnh
ủy Hà Giang, Triệu Tài Vinh tiết lộ tại một buổi lễ ở Hà Nội ngày
14/7/2016: "Trong 5 năm chiến đấu bảo vệ biên giới (1984 - 1989),
Hà Giang là nơi đương đầu với cuộc chiến ngay từ đầu và là địa phương thoát khỏi
cuộc chiến muộn nhất, chịu nhiều tổn thất. Hơn 4.000 chiến sĩ hy sinh, hơn
9.000 cán bộ chiến sĩ bị thương."
Như vậy, người thanh niên Việt Nam đã không có giây
phút nào để hưởng thụ hòa bình. Sau 3 cuộc chiến, từ nội chiến Bắc-Nam
1954-1975, chiến tranh với Cao Miên 1978-1988 và chiến tranh biên giới Việt-Trung
1979-1990, đảng CSVN đã giết lần hồi không biết bao nhiêu trăm ngàn thanh niên
tuấn tú là rường cột của đất nước.
Để rồi bây giờ, sau 30 năm gọi là đổi mới, Thanh
niên vẫn chưa thấy tương lai của họ ở đâu hay sẽ không bao giờ có?
Vì vậy nếu những Thanh niên đã ra khỏi cuộc chiến là
lớp người thất vọng với đảng nhiều hơn bất cứ thành phần nào trong số dân 90
triệu người dân bây giờ, thì con cháu họ đang sống ra sao?
Thanh
niên thất nghiệp
Hãy đọc: "Tỷ lệ thất nghiệp của thanh
niên, đặc biệt khu vực thành thị tăng mạnh và không có dấu hiệu giảm cho thấy
đây là căn bệnh trầm kha của nhóm tuổi này.
Theo Bản tin cập nhật thị trường lao động Việt Nam
sáng 18/3/2016 (Bộ Lao động Thương binh và Xã hội), trong quý IV/2015, tỷ lệ thất
nghiệp giảm nhẹ so với quý III song vẫn tăng so với cùng kỳ 2014. Nhóm có trình
độ cao đẳng chuyên nghiệp đứng ở vị trí cao nhất là 8,16%, tiếp theo là cao đẳng
nghề 3,44%.
Tỷ lệ thất nghiệp trong nhóm tuổi thanh niên là
7,21%, gấp 3,3 lần tỷ lệ chung. Trong đó, thanh niên thành thị là 12,21%. Đáng
lưu ý, tỷ lệ thất nghiệp của thanh niên độ tuổi 20-24 có trình độ chuyên môn kỹ
thuật ở mức rất cao: cao đẳng chuyên nghiệp là 19,58% và đại học trở lên
20,79%." (Theo Zing.VN, 18/03/2016)
Trong một báo cáo của Bộ Lao động Thương binh và Xã
hội tháng 12/2015 thì số cử nhân và thạc sĩ thất nghiệp hiện nay chiếm tỷ lệ thất
nghiệp 20% (225.500 người).
Báo Zing.VN viết: "Theo đánh giá, số lượng
cử nhân, thạc sĩ không có việc làm gia tăng đáng kể so với con số 199.000 người
của quý trước. Bên cạnh đó còn có 117.300 người có trình độ CĐ cũng đang thất
nghiệp, tăng rất nhiều và nhanh so với vài tháng trước đây."
Phó Giáo sư Trần Xuân Nhĩ - Nguyên Thứ trưởng Bộ
GD&ĐT nói: "Đây là điều đáng lo ngại." Còn PGS
Văn Như Cương thì cho rằng: "225.500 người là sự lãng phí về thời
gian, tuổi trẻ."
Giáo sư Cương còn phê bình: "Do đào tạo
không sát với thực tế, nhà trường vốn chỉ dạy những gì họ có chứ không dạy điều
xã hội cần."
Trong khi đó, báo Tuổi Trẻ Online đưa tin ngày
18/03/2016 rằng: "Hiện nhóm thanh niên từ 15-24 tuổi thất nghiệp
chiếm trên 53%. Có 20% thanh niên thất nghiệp trình độ Cao đẳng, gần 21% trình
độ từ Đại học trở lên."
Theo số liệu được ông Doãn Mậu Diệp, Thứ trưởng Bộ
ao động-Thương binh-Xã hội (LĐTB&XH, cho biết tại "Hội thảo
công bố bản tin cập nhật thị trường lao động quý 4 năm 2015",
thì: "Tính đến quý 4 năm 2015, số người có việc làm đã đạt 53,5
triệu người/tổng số 54,59 triệu người từ 15 tuổi trở lên. Tức là vẫn còn trên 1
triệu người trong độ tuổi lao động đang thất nghiệp. Trong đó nữ giới thất nghiệp
chiếm gần 44%, thất nghiệp ở khu vực thành thị chiếm gần 48%, thất nghiệp trong
nhóm thanh niên (15-24 tuổi) chiếm trên 53%."
Du
học không về nước
Đó là tình trạng thất nghiệp của thành phần thanh
niên có học hàm đàng hoàng ở trong nước. Nhưng ngoài lý do không tìm được việc
làm vì thiếu kinh nghiệm nghề nghiệp còn có vấn đề không có tiền lót tay, qùa
cáp và quen biết hay không được ai gửi gắm.
Câu chuyện 12/13 quán quân của cuộc thi "Đường
lên đỉnh Olympia" do VTV3 tổ chức được du học nước ngoài nhưng
sau khi tốt nghiệp đã không về nước là một bài học khác cho lối dùng người của
nhà nước CSVN.
Tác giả Hành Thiện coi đầy là “một con số nhức
nhối” và nói rằng: "Tôi không trách các em bởi các em có
quyền lựa chọn con đường mình đi."
Tuy nhiên ông cũng nói: "Tình trạng xin
việc phải có phong bì lót tay đang là căn bệnh trầm kha của xã hội. Người ta
không cần nhân tài. Anh có tài nhưng muốn vào chỗ này, chỗ kia thì cũng phải có
tài… chính, hay phải có thân, có thế. Rõ ràng, bạn trẻ nào có khát vọng cống hiến
cho đất nước tất sẽ nản lòng.
Nói thế mới thấy xót xa số tiền ba tỉ USD mà người
Việt bỏ ra hàng năm cho con em du học, con số tương đương với tổng kim ngạch xuất
khẩu gạo hay tiền bán dầu thô của cả nước."
Bài viết của Hành Thiện kể tiếp: "Vị Tiến
sĩ với 5 bài viết trên báo quốc tế/năm vẫn lo trượt.. lao động tiên tiến cuối
năm.
Xin kể về chuyện của Tiến sĩ N.T.A, một trong nhiều
du học sinh được đưa vào cuốn sách "Tấm gương người làm khoa học" (tập
12), một câu chuyện khiến người ta phải suy nghĩ. N.T.A có khát vọng cống hiến
cho đất nước, muốn trở về Tổ quốc sau gần chục năm du học ở Pháp và Mỹ, nhưng
khi về làm việc trong nước lại cảm thấy có nhiều điều cay đắng."
Ông Thiện kể tiếp: "Tiến sĩ N.T.A kể với
tôi, anh đã chọn con đường trở về nước, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ tại Pháp và
sau tiến sĩ tại Mỹ. Khi làm việc ở nước ngoài, anh là nhà khoa học được đánh
giá cao, còn khi về làm việc ở một viện nghiên cứu ở Việt Nam, với cùng một
công việc nghiên cứu, cùng một số lượng bài báo công bố quốc tế, anh được đánh
giá thậm chí không bằng cả những người mới ra trường, và suýt không nhận được
danh hiệu lao đông tiên tiến, nếu như không có ý kiến của một cựu du học sinh
khác trong cuộc họp Hội đồng thi đua. Sau này, chính anh cựu du học sinh này
cũng đã xin chuyển cơ quan."
Chuyện đút lót, chạy chức, chạy quyền, chuyện bè
phái và cả chuyện tham nhũng không còn là những thứ nghe lạ tai trong xã hội Việt
Nam, hay đó là chuyện của người lớn hoặc là những thứ “đặc sản” của cán bộ, đảng
viên.
Bởi vì khi con cái thấy cha mẹ, anh chị có thể sống
giầu và làm giầu dễ dàng bằng nước bọt thì chúng cũng tìm cách hưởng thụ từ những
đồng tiến bất chính kia.
Một cuộc nghiên cứu của Bộ Nội Vụ phối hợp với Quỹ
dân số Liên Hiệp Quốc tại Việt Nam (UNFPA) tổ chức ngày 2-3-2016 cho thấy: "Về
hành vi nguy cơ sức khỏe như hút thuốc lá, sử dụng rượu bia của thanh niên trước
đây thường có mẫu tương đối nhỏ, sử dụng hình thức phỏng vấn hoặc phát phiếu tự
điền dẫn đến việc các số liệu hiện tại có thể chưa phản ánh chính thức tỉ lệ có
hành vi nguy cơ trong thanh niên Việt Nam hiện tại.
Tuy nhiên, các số liệu này đã cho thấy một tỉ lệ
tương đối cao của thanh niên Việt Nam hút thuốc lá và uống rượu bia"(Theo báo Tuổi Trẻ online)
Một viên chức Bộ Nội vụ cho biết các quán bia rượu
hiện nay đang thu hút rất đồng thanh niên nhưng không cho biết họ lấy tiến đâu
mà ăn nhậu như thế.
Nghiện
ma tuý
Trong khi đó, theo một bài trên Website Khám phá
ngày 30/05/2016 thì: "Hiện nay, không ít người trẻ tuổi đang tìm
vui trong những cuộc chơi thác loạn thâu đêm suốt sáng, lạm dụng ma túy đá để đạt
được hưng phấn, mê mẩn không còn suy nghĩ hay lo lắng gì nữa. Đáng buồn hơn, độ
tuổi những đối tượng này đang có xu hướng trẻ hóa. Điều này đang đặt ra thách
thức đối với cơ quan chức năng, cũng như gia đình và toàn xã hội.
Có rất nhiều con đường, rất nhiều lý do để người
nghiện đến với ma túy đá, nhưng lí do phổ biến nhất là họ cho rằng nó là một
thú chơi sành điệu và không gây nghiện. Thật ra, đó chỉ là suy nghĩ của người sử
dụng, cố bao biện cho hành vi sai trái của mình. Trên thực tế, loại ma túy này
rất độc cho não, sử dụng nhiều sẽ gây nghiện, gây nhiễm độc và suy nhược thần
kinh, suy kiệt cơ thể, gây bệnh cho tim, giảm trí nhớ, mất trí nhớ và rối loạn
tâm thần. Còn hiện tượng người sử dụng ma túy đá không thấy vật vã điên loạn
như khi dùng heroin nên lầm tưởng là ma túy đá không gây nghiện, chính sự hiểu
lầm và chủ quan này đã làm gia tăng số người nghiện ma túy đá lên theo cấp số
nhân như hiện nay."
Nhưng có ai biết Việt Nam hiện có bao niêu con nghiện?
Một báo cáo của nhà nước đăng trên báo điện tử Tiếng
Chuông, cơ quan báo chuyên về những tệ nạn xã hội cho biết: "Tính
đến tháng 9/2014, cả nước có 204.377 người sử dụng ma tuý, trong đó 85% tiêm
chích các loại ma tuý như heroin. Những người tiêm chích ma tuý chiếm ưu thế
trong nhóm nhiễm HIV tại Việt Nam, chiếm 45% số người nhiễm HIV (Uỷ Ban Quốc
Gia phòng, chống AIDS và phòng, chống tệ nạn ma túy, mại dâm, 2012)."
Thực tế tình hình là như thế mà báo Quân đội Nhân
dân vẫn cố tình tìm cách chạy quanh cho rằng những thiếu sót của thanh niên hiện
nay là: "Do đặc điểm tâm lý lứa tuổi và một phần do hạn chế về nhận
thức, thanh niên là đối tượng trọng điểm để các thế lực thù địch, phản động mua
chuộc, lôi kéo, kích động…, nhằm thực hiện chiến lược “diễn biến hòa bình”, chống
phá sự nghiệp cách mạng của Đảng và nhân dân ta."(báo Quân đội Nhân
dân, 27/06/2016)
Bài báo đã làm ngơ thái độ chán đảng của Thanh Niên
khi viết rằng: "Các thế lực phản động, cơ hội, chống đối chính trị…
luôn triệt để lợi dụng đặc điểm tâm lý nhạy cảm, ham tiếp cận cái mới, thích tự
do, tự khẳng định mình… của thanh niên, trong khi vốn sống và nhận thức chính
trị-xã hội của họ còn hạn chế, để dụ dỗ, lôi kéo, tiêm nhiễm bằng cả vật chất
và văn hóa, lối sống thực dụng, ngoại lai. Đồng thời, họ cũng lợi dụng những sơ
hở, buông lỏng trong công tác quản lý, hoặc một bộ phận thanh niên đua đòi theo
trào lưu, lối sống thực dụng, đòi xét lại quá khứ…, để lôi kéo, kích động, tập
hợp thanh niên tham gia, hòng gây mất an ninh trật tự, chống đối chính quyền."
Viết như thế nhưng đảng đâu biết Thanh niên cũng như
một số không nhỏ cán bộ đảng viên đã “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” xa đảng
từ khuya rồi? -/-
(08/016)
No comments:
Post a Comment