Monday, July 18, 2016

THỬ XÉT DOÁN TÍNH CÁCH CON NGƯỜI QUA NÉT CHỮ CỦA NGÀI "TỔNG BÍ THƯ" (Lê Anh Hùng)





Lê Anh Hùng

(VNTB) - Người xưa vẫn có câu “nét chữ, nét người”. Tôi thì không biết gì về thư pháp, và cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào về chuyện xét đoán tính cách con người qua nét chữ. Thế nhưng, không hiểu sao lần này, tình cờ bắt gặp bút tích của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, tôi lại cứ muốn thử làm “thầy bói” một lần xem sao.


Đây là bức ảnh chụp lưu bút của ngài Tổng Bí thư tại lễ viếng và truy điệu 9 quân nhân phi hành đoàn Casa 212 hy sinh khi đang bay tìm kiếm máy bay Su30MK2 ở Hà Nội hôm 30/6 vừa qua:

Ảnh: VietNamNet

Và dưới đây là một vài nhận định chủ quan về tính cách con người qua nét chữ của tác giả bản lưu bút.

Thứ nhất, nét chữ trong lưu bút vừa đẹp, vừa đều, vừa ngay ngắn, cho thấy tác giả là một con người chỉn chu, tròn trịa, ưa hình thức, và… không nhiều cá tính.

Thứ hai, trong hai tên địa danh là “Hà Nội” và “Việt Nam”, tác giả chỉ viết hoa chữ cái đầu âm tiết thứ nhất là ‘Hà’ và ‘Việt’, hai chữ đầu âm tiết cuối lại viết thường. Đây là quy tắc chính tả quen thuộc thời ông Nguyễn Phú Trọng còn ngồi trên ghế nhà trường, vốn bắt đầu từ khi chữ quốc ngữ được sử dụng phổ biến ở Việt Nam. Lý do là vì chữ quốc ngữ ra đời từ các ký tự Latin, nên ban đầu các âm tiết trong tên địa danh thường được viết liền nhau và nối với nhau bằng một gạch ngang ở giữa, chẳng hạn như “Việt-nam” hay “Hà-nội”. Theo cách viết đó, chỉ chữ cái đầu của tên địa danh là được viết hoa. Dần dà, theo đà Việt hoá ngày càng sâu sắc, người ta bỏ gạch nối ở giữa để tách các âm tiết trong tên địa danh ra, nhưng vẫn chỉ viết hoa chữ cái đầu của âm tiết thứ nhất, chẳng hạn như “Việt nam” hay “Hà nội”.

Tuy nhiên, bắt đầu từ những năm 1990 về sau, người ta lại quy ước là các âm tiết trong tên địa danh đều được viết hoa chữ cái đầu, tức là “Việt Nam” thay vì “Việt nam” như trước. Ông Nguyễn Phú Trọng tốt nghiệp Khoa Văn - Đại học Tổng hợp Hà Nội, trở thành nhà báo chuyên nghiệp, không ngừng thăng tiến trong sự nghiệp cầm bút, trước khi trở thành nhà lý luận số 1 của Đảng CSVN, Chủ tịch Quốc hội rồi Tổng Bí thư. Nghĩa là, hàng chục năm qua ông hoặc là suốt ngày ngồi viết lách, hoặc là luôn tiếp xúc với đủ mọi thứ ấn phẩm: báo chí, báo cáo, văn kiện, cương lĩnh, quyết định, nghị quyết, v.v.

Hơn 1/4 thế kỷ qua, những tên địa danh như “Hà Nội” hay “Việt Nam” khi xuất hiện trước mắt ông đều được viết hoa các chữ đầu âm tiết. Tuy nhiên, ngần ấy thời gian vẫn chưa đủ khiến ông phải thay đổi thói quen chỉ viết hoa chữ cái đầu âm tiết thứ nhất trong tên địa danh. Lối viết này còn thể hiện rõ khi ông viết “Đảng cộng sản” và “Ban chấp hành” thay vì lẽ ra phải là “Đảng Cộng sản” và “Ban Chấp hành” như quy tắc thông dụng hiện nay.
Điều đó cho thấy, ngài Tổng Bí thư của chúng ta là một người rất bảo thủ, cứng nhắc, cũ kỹ, theo lối mòn. Tính cách này rõ ràng là không phù hợp với vai trò lãnh đạo quốc gia trong một thời kỳ mà đất nước phải đối mặt với vô vàn biến động phức tạp và khó lường, cả bên trong lẫn bên ngoài, đòi hỏi tinh thần đổi mới cũng như phong cách quyết đoán của nhà lãnh đạo như hiện nay.

Thứ ba, trong khi những danh từ như “Việt Nam” hay “Hà Nội” ông viết thành “Việt nam” và “Hà Nội” thì danh từ “Tổ quốc” ông lại viết thành “Tổ Quốc”, tức là viết hoa cả 2 ký tự đầu tiên của 2 âm tiết, chứ không như theo quy tắc phải là “Tổ quốc”. Điều này rõ ràng là thể hiện tính cách tuỳ tiện, bất nhất của tác giả. Với một nhà lãnh đạo quốc gia, dẫn dắt cả một dân tộc đến 90 triệu dân, tính cách này quả là tiềm ẩn nhiều hệ luỵ tai hại.

Thứ tư, trước kia người ta chỉ viết hoa chữ đầu tiên trong tên chức vụ, chẳng hạn như “Tổng bí thư” hay “Bí thư”, tương tự như cách ông Trọng viết “Đảng cộng sản” hay “Ban chấp hành” ở trên. Về sau người ta mới chuyển sang viết “Tổng Bí thư”, thay vì “Tổng bí thư” như trước. Thậm chí năm 1998, Văn phòng Chính phủ còn ban hành một quyết định về quy tắc viết hoa. Và chưa bao giờ tên chức danh lại được viết hoa tất cả các chữ đầu âm tiết, chẳng hạn như “Tổng Bí Thư”.

Vậy nhưng, trong lưu bút của mình, ngài TBT lại nắn nót viết hoa tất cả các chữ đầu âm tiết của hai tên chức danh là “Tổng Bí Thư” và “Bí Thư” [Quân uỷ Trung ương] ở cuối bản lưu bút. Điều này cho thấy tác giả là người có ý thức rất cao về vai trò của bản thân. Thậm chí có thể nói, những chức vị tối cao đó đối với ông dường như là một nỗi đam mê, một sự tôn sùng, và được ông dành cho một tình yêu đặc biệt. Phải chăng là để đạt được tham vọng quyền lực cháy bỏng đó, khi còn là Chủ tịch Quốc hội, ông đã không ngần ngại phát ra những câu như “Tình hình Biển Đông không có gì mới (!)” hòng “ghi điểm” với Bắc Kinh, mặc cho công chúng bêu riếu và sục sôi tức giận?

Hiểu được tâm lý chuộng hình thức, tự tôn, ưa thích cảm giác thấy mình là quan trọng của vị quốc khách phương Nam, nên trong chuyến thăm Trung Quốc từ ngày 7 - 10/4/2015, các ông chủ Trung Nam Hải đã dành cho người đứng đầu Đảng CSVN những nghi lễ đón tiếp đặc biệt long trọng, hoành tráng, mà tiêu biểu là loạt 21 phát đại bác chào mừng. Và kết quả của chuyến thăm này là một bản Tuyên bố chung Trung - Việt với vô số lợi thế cho Trung Quốc và đẩy hết những nguy cơ tiềm tàng về phía Việt Nam. Ngoài ra, tâm lý đó cũng bộc lộ khi ông hoan hỉ nói về chuyến thăm Anh đầu năm 2013: “Mình phải như thế nào thì người ta mới mời chứ” (!).

Với tính cách như phân tích trên đây, dĩ nhiên ông Nguyễn Phú Trọng sẽ tìm mọi cách để kéo dài thời gian lãnh đạo quốc gia của mình càng lâu càng tốt, bất chấp thực tế ông là một gánh nặng lớn cho chính dân tộc đã sinh thành ra ông hay việc ông từng cao giọng lên án những kẻ có “tham vọng quyền lực”.

Vậy những ngày tháng cuối cùng của ông trên cương vị Tổng Bí thư liệu có đem lại chút hy vọng nào cho đất nước hay không? Xin thưa là có, dù nhiều ít thì còn phải chờ thời gian trả lời. Với tính cách chỉn chu, ý thức cao độ về bản thân, cộng với những tai tiếng về những hậu quả nặng nề mà ông đã gây ra cho đất nước và (dường như) càng ngày ông càng nhận thức được đầy đủ, ngài TBT hẳn rất muốn làm điều gì đó hầu để lại một hình ảnh tích cực trong lịch sử.

Bất luận thế nào, không ai khác mà chính ông mới là người tự đóng khung hình ảnh của mình trong lịch sử. Ông vẫn còn cơ hội, nhưng thời gian thì không còn nhiều nữa.





No comments:

Post a Comment