Sunday, January 3, 2016

NHỮNG MẢNH ĐỜI TAN VỠ VÌ CHIẾN TRANH - Kỳ IV (Terasa Avila Sương Quỳnh - GNsP)





Terasa Avila Sương Quỳnh   -   GNsP
Đăng ngày 02.01.2016 - 2:17pm

GNsP – Trong lúc tôi phỏng vấn cựu thiếu uý Tống Viết Sơn thì một TPB ngồi bên cạnh lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Ông chính là người giải thích cho tôi rõ hơn những hạng huân chương của QL VNCH, kể cả 3 loại thương binh sau khi được thẩm định, rồi giải thích rất nhiều tên gọi của QL cho tôi hiểu. Tôi cũng đang lung túng về chuyên môn này và cũng tò mò vì sao ông này vanh vách như vậy, thì ông giới thiệu: Tôi là bạn cùng xóm với Thiếu tá Nguỵ Văn Thà, tôi học trên ông Thà vài lớp. Thiếu Tá Ngụỵ Văn Thà chắc ai cũng nhớ, đó là hạm trưởng HQ10 Lý Thường Kiệt, ông đã hy sinh trong trận hải chiến với quân Trung Cộng tại Hoàng Sa năm 1974.

Cựu đại uý Lê Văn Phú sinh năm 1939, ông là đại đội trưởng đại đội 2 , tiểu đoàn 37 – Biệt Động Quân. Ngày 7-10-1959 ông được nhận vào học tại trường sĩ quan Thủ Đức, khoá 9. Ông học 13 tháng về sĩ quan Bộ Binh. Lúc ra trường ông là Chuẩn uý, nhưng biến cố ngày ra trường in đậm trong ông đó là ·Vụ đảo chính bất thành của nhóm các sĩ quan do Nguyễn Chánh Thi, Vương Văn Đông cầm đầu vào ngày 11 tháng 11 năm 1960.

Cựu đại uý Lê Văn Phú

Ra trường, ông được điều về tiểu đoàn 2 trung đoàn 44 thuộc sư đoàn 23 Bộ Binh đóng tại Ban Mê Thuật. Năm 1961 ông được đưa về Nha Trang đào tạo khoá Biệt Đông Quân. Mãn khoá ông được nhận về đại đội 203 Biệt Động Quân (Lúc đó chưa thành lập tiểu đoàn). Năm 1962 ông đổi về đại đội 324 Biệt Động Quân đóng tại Bình Dương. Năm 1963 được đề cử giữ chức đại đội trưởng đại đội 2, tiểu đoàn 37 Biệt Động Quân. Ông kể rằng những năm tháng đó đánh nhau rất khốc liệt, không ngày nào mà không nghe tiếng súng, đại đội ông điều đi khắp nơi. Trong một trận chiến tại chiến trường Tây Bắc – Quảng Ngãi, ông bị một mảnh pháo gặm từ sau lưng xuyên thấu lên yết hầu. Ngay lập tức ông được cấp cứu tại quân y viện Quảng Ngãi, rồi được chuyển ngay về quân y viện Duy Tân – Đà Nẵng. Đại tá quân y Nguyễn Văn Tam trực tiếp điều trị cho ông phải thốt lên: Chỉ có Chúa mới cứu ông lần này, vì chỉ cần lệch một chút thôi sang phải hay sang trái ông chết liền. Ông phải điều trị ở đây 2 tháng. Sau khi giám định thương tật ông thuộc loại 2 (vẫn ở trong quân ngũ, nhưng không ra mặt trận mà chỉ làm bàn giấy). Năm 1967 ông chuyển về quân đoàn 1 Biệt Động Quân (Lực lượng trù bị vùng chiến thuật) là trưởng ban thanh tra. Năm 1968 ông thuyên chuyển về Nha Động Viên số 38 Gia Long – SG làm trưởng ban cứu xét quân dịch. Năm 1969 ông giải ngũ. Vì mẹ ông chỉ có một mình, nên về chăm mẹ. Lúc đó nhà ông tại quận Phú Nhuận – Sài Gòn ( bây giờ). Công việc của ông là làm nghề phổ thông, ai thuê gì làm nấy.

Sau biến cố 30-4 -75, có lệnh của UB quân quản, ông phải đến trình diện khai báo và phải đi học tập cải tạo 15 ngày dù ông đã giải ngũ và là thương binh. Từ đó gia đình ông bị áp lực vô cùng, hàng xóm và người dân bị áp lực không ai dám thuê, mướn ông làm việc. Hai mẹ con phải bán đồ trong nhà đi để mua gạo ăn, đói thê thảm. Ông đọc tôi câu thơ với nụ cười chua chát:

Việt nam dân Chủ Cộng Hoà
Quần áo bán trước cửa nhà bán sau
Ăn cơm thì ăn có rau
Đừng ăn cá thịt mà đau dạ dày.

Đối với ông ngày tháng đó không khác gì sống ở địa ngục, sống trong lo sợ, không biết lúc nào còn sống, khi nào phải chết. Ông kể: Có những người đi lính như tôi, bị gọi đi học tập, họ nói rằng chỉ học 1 tuần, mang 2 bộ quần áo thôi, rồi không bao giờ thấy người đó xuất hiện nữa. Có nhà chỉ có giấy báo về đã chết trong thời gian học tập, lý do vì sao không được biết. Gia đình không dám khóc to, âm thầm rên xiết mà thôi, hàng xóm không dám sang chia buồn.

Hai mẹ con ông lúc đó được mời lên và khuyên đi kinh tế mới, đến nơi đó sẽ được cấp nhà, đất và cả gạo ăn. Không còn con đường nào để mưu sinh, hai mẹ con ông đồng ý đi kinh tế mới, bỏ nhà lại. Nhưng đến nơi mới thấy địa ngục này còn kinh khủng hơn địa ngục kia, đói khổ triền miên vì đó là nơi rừng thiêng nước độc. Kiếm chút gì ăn đỡ đói cũng vất vả vô cùng. Năm 1981 thì mẹ ông mất, lấy lý do mẹ muốn chôn cất ở SG, ông đưa xác mẹ về SG.
Nhưng căn nhà của ông đã bị phường chưng dụng, lấy mất với lý do nhà vô chủ. Ông không quay lại vùng kinh tế mới nữa bỏ đi đi lang bạt luôn. Cho đến giờ ông không có bất cứ giấy tờ tuỳ thân nào trong người. Ông lang thang sống không nhà không cửa, ngủ bờ ngủ bụi, vườn hoa, hiên nhà. Cho mãi đến năm 1992 một người phụ nữ là cô giáo tiểu học, gia đình không còn ai thương ông không chốn nương thân đã mời ông về sống chung và đã nên vợ chồng cho đến bây giờ. Do lấy nhau khi đã hơn 50 tuổi, hai vợ chồng không có con cái. Ông làm nghề sửa xe tại nhà, kiếm sống cùng vợ dạy kèm thêm.

Khi tôi hỏi, nếu Mỹ thông qua chính sách cho TPB đi định cư ở Mỹ chú có đi không? Ông nói: Nếu được vậy thì tôi chỉ đi chơi 1 tháng rồi về thôi. Tôi là người Việt nam, tôi sẽ chết trên mảnh đất Việt Nam, dù rằng nơi đây hơn nửa cuộc đời tôi sống chìm trong tăm tối, nhưng tôi vẫn muốn gửi thân xác tại quê nhà.

Ông chỉ vết thương đã lành sẹo, nhưng vết thương lòng vẫn còn luôn trong ông

Terasa Avila Sương Quỳnh

---------------
TIN LIÊN HỆ :


------------------
BÀI LIÊN QUAN :




No comments:

Post a Comment