Tuesday, August 25, 2015

Nhân tuyển sinh 2015: Hệ thống giáo dục và những quan chức "ngáo đá" (J.B Nguyễn Hữu Vinh)





Sun, 08/23/2015 - 02:43 — nguyenhuuvinh

Những ngày qua, trên các diễn đàn thông tin mạng Internet sôi sục một làn sóng chê trách, thắc mắc và kêu ca ngành giáo dục, nhất là ông Bộ trưởng Bộ Giáo dục Phạm Vũ Luận. Thậm chí một trang mạng yêu cầu ông Bộ trưởng này từ chức đã được khởi xướng. Mấy chục năm nay, có lẽ bây giờ người dân mới có cơ hội để biểu thị thái độ của mình về nền giáo dục Việt Nam cũng như quan chức của hệ thống hiện nay một cách mạnh mẽ như vậy.


Cải cách giáo dục - cuộc thí nghiệm không dứt
Có lẽ kỳ thi tuyển sinh Tốt nghiệp PTTH và tuyển sinh vào Đại học năm nay là kỳ thi lạ nhất sau 45 năm, kể từ khi các kỳ thi tuyển sinh vào Đại học được mở lại ở miền Bắc Việt Nam và sau đó là cả nước. Kỳ thi này nằm trong công cuộc "Cải cách giáo dục" mới.
Mà cái gọi là "cải cách giáo dục" ở Việt Nam xưa nay vẫn tiến hành triền miên và liên tục. Thế nhưng, sau mỗi đợt cải cách nền giáo dục lại được kéo lùi thêm một đoạn. Cải cách xong lại quay đầu trở lại. Điển hình là từ những ngày đầu tiên cải cách chữ viết, nền giáo dục đã đào tạo được một số thế hệ viết chữ, từ chữ gốc Latinh, chuyển sang kiểu "chữ viết tượng hình". Thế rồi vài ba thế hệ qua đi, thì lại trở lại vị trí ban đầu. Kế theo đó là phát âm, là chương trình... đủ cả.
Chương trình của học sinh thì ngày càng nặng, học đủ thứ. Cái cặp sách của học sinh lớp 1 mang gù cả lưng vẫn chưa đủ cho việc đảm bảo chương trình "cải cách". Báo chí nói nhiều, kêu lắm thì cũng như nước đổ lá môn.


Thi cử hàng năm là một ngày hội, học sinh đỗ tốt nghiệp với tỷ lệ gần như tuyệt đối. Thậm chí, nhiều người còn kêu lên là nếu tỷ lệ đỗ tốt nghiệp cao như vậy, thì thi cử làm gì cho tốn kém.
Thế nhưng, trình độ của học sinh, sinh viên ra trường, phục vụ xã hội thì quả là... ngao ngán. Hiện tượng sinh viên ra trường không viết nổi cái đơn xin việc là chuyện bình thường. (Tôi đã từng chứng kiến một Kỹ sư xây dựng ra trường, đi làm đến 7 năm mà khi phải tính chu vi một vòng tròn, thì lấy đường kính nhân 2. Bởi vì theo cô lý luận, thì giỏi lắm nó dài gấp đôi đường kính, hỏi thì không biết số Pi là gì - Đây là chuyện có thật chứ không hề bịa).
Từ khi một đất nước có mấy chục trường Đại học, giờ cả nước đã có gần nửa ngàn trường, đủ các thể loại, đủ các địa phương... Nhưng rồi khi cần một điều gì đó cho quốc kế dân sinh hoặc đụng chạm đến vai trò của đảng như trưng cầu dân ý, thì đảng vẫn luôn cho là "dân trí còn thấp".


Chắc rằng chờ đến khi Việt Nam đủ mỗi xã một trường Đại học thì dân trí  sẽ cao hơn chăng?
Nếu nói đến vấn nạn giáo dục ở Việt Nam, thì ngồi cả ngày không hết chuyện. Phải chăng, điều đó đã phần nào thể hiện cái điều mà Hồ Chí Minh đã tự hào 70 năm trước, rằng: "Từ đây, các em được hưởng một nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam" (Hồ Chí Minh - Thư ngày khai trường 2/9/1945).
Thế nhưng, 40 năm sau, kể từ khi Hồ Chí Minh tự hào về một "nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam" đó, theo Giáo sư Phạm Minh Hạc, nguyên Bộ trưởng Giáo dục thì "từ 1945-1985 nước ta vẫn chưa hoàn thành công cuộc xóa mù chữ. Và một nền tảng của ngôi nhà giáo dục chúng ta chưa có".
GS Trần Kiều, nguyên Viện trưởng Viện KHGD, Bộ GD&ĐT, nói: “Tôi cũng đồng ý với một số người rằng, nền giáo dục của chúng ta chưa vượt khỏi phạm vi ứng thí. Người học chỉ có mục đích vượt qua các kỳ thi, nhất là thi tuyển vào 10, thi đại học. Nếu không cải cách về thi cử thì tất cả mọi cải cách khác đều vô nghĩa”


Nhưng, những cuộc cải cách giáo dục ở Việt Nam liên miên từ năm nọ đến tháng kia, dẫn đến một kết quả là những thất bại liên tiếp. Nhiều người đã ví von rằng những sáng kiến của công cuộc "cải cách giáo dục" ở Việt Nam không khác gì mấy việc sáng kiến của Ngân hàng nhà nước cho ra tờ bạc 30 đồng.
Có thể nói rằng, sau "Cải cách ruộng đất" làm thay đổi tận gốc nền văn hóa Việt, tạo thói quen cướp bóc có tổ chức trong xã hội, thì việc đưa nhiều thế hệ Việt Nam vào cuộc "Cải cách giáo dục" triền miên, liên tục đã dẫn cả đất nước vào trình trạng "dân trí thấp" như ngày nay ở vào thế kỷ 21.

Một kỳ thi tuyển khác lạ và nhiều ý kiến ở Việt Nam


Kỳ thi Tốt nghiệp PTTH kết hợp xét tuyển vào Đại học là một kỳ thi theo phương thức mới.
Trước hết, bỏ qua những phát sinh "không lường trước được" qua những ngày xét tuyển đại học đợt 1 vừa qua, thì công tâm mà nói đây là một kỳ thi theo chiều hướng tiến bộ hơn. Những việc làm của Bộ giáo dục trong kỳ thi vừa qua là đáng khích lệ khi kết hợp hai kỳ thi làm một và lấy kết quả xét tuyển vào các trường Đại học. Việc đó đã đơn giản hơn cho hàng chục ngàn thí sinh không có khả năng, nguyện vọng thi Đại học. Trước đây, đã thi tốt nghiệp xong là dù không có khả năng vẫn đăng ký thi đại học đã trở thành tâm lý chung. Thời ông Bộ trưởng Nguyễn Minh Hiển tỉ lệ tốt nghiệp THPT là 92,64%, số thí sinh thi đại học, cao đẳng đạt 15 điểm trở lên chỉ có 13,7%.
Tiếp theo là sự đơn giản hóa dần các thủ tục trong kỳ thi. Việc công bố điểm thi mặc dù bị phản ứng nhiều trên báo chí ngay trước kỳ thi vì không để cho các báo chí, công ty khác kinh doanh trên điểm thi của sinh viên mà Bộ đã tập trung thông báo tại website của Bộ. Điều này loại trừ được hàng chục tỉ đồng tiền của thí sinh và phụ huynh học sinh khi dùng dịch vụ nhắn tin xem điểm.
Việc các thí sinh và phụ huynh bị khốn đốn, ùn tắc khi nộp, rút hồ sơ trong đợt một vừa qua, là một sự lúng túng như Bộ đã từng lúng túng ngay từ đầu khi áp dụng kỳ thi này. Tuy nhiên với trình độ tin học ngày nay, chỉ cần một phần mềm (Software) cho các thí sinh nộp và rút hồ sơ trực tuyến là có thể đảm bảo đơn giản hóa đi rất nhiều việc xét tuyển trực tiếp "đút vào rút ra" như những ngày qua.
Tuy nhiên đã bộc lộ những vấn nạn khó có thể giải quyết cho nền giáo dục Việt Nam.
Ở một số nước, việc áp dụng hai kỳ thi làm một này đã diễn ra nhiều năm, vẫn trơn tru và tốt đẹp mà không đến mức như ở Việt Nam.
Bởi có những đặc thù Việt Nam, mà có mười ông Bộ trưởng có tài thánh cũng không thể nào giải quyết được.
Còn nhớ, ông cựu Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân đã phát động cuộc cải cách "Hai không" rồi "Bốn không" cho ngành giáo dục, trong đó việc "Nói không với bệnh thành tích" để rồi năm đó tỷ lệ học sinh tốt nghiệp thật thảm hại. Và để giải quyết vấn đề làm gì với đám học sinh trượt tốt nghiệp trở thành đa số tồn tại trong xã hội? Ông lại phải cho những thí sinh rớt thi lại. Để rồi kết quả tổng cộng lại là con số gần như tuyệt đối và cải tiến biến thành cải lùi.
(Còn nữa)

Hà Nội, ngày 23/8/2015
J.B Nguyễn Hữu Vinh

*
*
Sun, 08/23/2015 - 19:23 — nguyenhuuvinh

Những năm gần đây, người dân vốn đã mệt mỏi ngoài việc phải trần lưng quần quật làm lụng, kiếm ăn, để đáp ứng nhu cầu thu các loại thuế, phí của nhà nước chồng chất và ngày càng tăng cao... thì lại còn khốn khổ vì  bị mất sức bởi những trận cười nghiêng ngả từ những câu nói của quan chức nhà nước. Cũng có thể nói rằng: Chưa bao giờ, các lời nói quan chức thể hiện mức độ ngớ ngẩn đến vô lý không ai có thể tưởng tượng vẫn liên tục được đưa ra để giải thích, để lý giải cho các việc làm của họ khi tiêu phá tiền dân hoặc liên quan đến trách nhiệm của họ trước người dân.


Chẳng vậy mà hiện nay ở Việt Nam, khi nghe một quan chức phát biểu những câu nói những câu ngớ ngẩn, họ lập tức buông một lời "thằng ngáo đá". Ngáo đá - đó là từ để chỉ hành động trong trạng thái vô thức của kẻ dùng ma túy đá với những biểu hiện hoang tưởng ảo giác, rối loạn hành vi nhân cách.
Điểm lại quá trình cải cách, cải tiến của ngành Giáo dục Việt Nam những năm qua, người dân thở dài não ruột: Toàn một lũ ngáo đá phá hoại tiền dân.

Những quan chức "ngáo đá"

Về ông Bộ trưởng Phạm Vũ Luận, có lẽ không phải bây giờ người ta mới hò nhau ném đá vào ông. Bởi trước đó, nhiều lần ông đã phát biểu nhiều lời ở cương vị Bộ trưởng, nhưng người dân thì nghi ngờ ông bị "ngáo đá" khi nghe những lời ấy.


Chẳng hạn, ông nói"Tôi coi đây là một trận đánh lớn" khi mở màn cho cuộc cải cách này. Rồi ông khẳng định:"Đã học kém thì không thể có đạo đức tốt được". Có lẽ ông đã rút kinh nghiệm trực tiếp thông qua bộ máy quan chức của đất nước về điều này chăng?
Rồi thì “Quá trình dạy và học đã thay đổi, từ chỗ dạy cho số đông sang chú ý đến hình thành phát triển từng cháu. Trước đây giáo viên nói dạy 1 lớp 40 cháu nay chuyển sang dạy 40 cháu trong 1 lớp”. Thật là những câu  nói không thể dùng từ nào khác ngoài từ "ngớ ngẩn".
Thế rồi kỳ tuyển sinh đợt 1, khi mà cả hai chục ngày cả triệu thí sinh bị đưa vào ma hồn trận, cứ như chơi chứng khoán với số mệnh của mình. Trong khi một bà mẹ phải thuê xe cấp cứu đưa con từ Hà Tĩnh ra Hà Nội để kịp nộp hồ sơ. Phụ huynh và học sinh từ xa đến thuê chỗ ở, chờ chực cả ngàn đứa trong ngày nóng nực ở Hà Nội để hết nộp lại rút, hết rút lại nộp, trong khi điểm số trúng tuyển cứ như trò ú tim. Cả xã hội mệt mỏi, hỗn loạn... Thì ông lên tiếng rằng "học sinh lo lắng như vậy để trưởng thành" hoặc "Ngày tôi đi học làm gì có thông tin như bây giờ"... càng làm bức xúc người dân.
Thế là nổi lên một trận bão mạng ném đá túi bụi vào ông, yêu cầu ông từ chức, xin lỗi...
Tuy nhiên, việc ném đá thì cứ ném, việc từ chức là việc hão huyền.
Bởi không chỉ có ông Bộ trưởng Giáo dục Việt Nam hiện nay, mà hàng  ngũ quan chức không thiếu những câu nói và thái độ "ngáo đá" trước bàn dân thiên hạ. Có thể kể vài trường hợp điển hình như sau mà không cần bình luận:


- Khi Đại biểu quốc hội đề nghị giảm số Tướng thì ông Phùng Quang Thanh phát biểu rằng: “Không phong tướng, anh em tâm tư”. Rồi thì ông tướng này còn những câu để đời khác nữa. Khi giặc Tàu đã vào tận thềm nhà, ông vẫn nói: "Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc".
Hoặc ông phát biểu khi đối thoại Shangri-la 13 tập trung vào vấn đề Trung Quốc đang xâm lấn biển đông: “Thưa các quý vị! Quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn tại vấn đề tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông nên đôi khi cũng có những va chạm gây căng thẳng”. Dù ông là Bộ trưởng Quốc Phòng Việt Nam.
- Tổng TTCP Huỳnh Phong Tranh cho rằng tham nhũng ở Việt Nam trong 3 năm qua (2012-2014) có tính chất ổn định.
- Bộ trưởng Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc nói: “..tình hình đi làm thuê và bán vé số rất phổ biến nhưng có thu nhập cao, họ đủ trang trải cho một ngày ăn”.
- PGS.TS Nguyễn Hữu Tri, Viện phó phụ trách Viện Xã hội học và Khoa học quản lý nói rằng: “Cần luật hóa cho phép chạy chức, chạy quyền”.
- Dương Đức Tuấn, PGĐ Sở Quy hoạch kiến trúc TP Hà Nội, đã nói: “Còn Sở Quy hoạch Kiến trúc Hà Nội cũng thừa nhận đường Trường Chinh có cong, nhưng là ‘cong mềm mại...”. Cái "đường cong mềm mại" này đã trở thành khẩu ngữ trong dân gian.


Mà cần chi nói đến ba đám quan chức tẹp nhẹp cỡ thứ bộ trưởng, giám đốc sở. Chỉ ngay đến những quan chức lãnh đạo trong Bộ Tứ của triều đình Cộng sản, người ta không thiếu những câu "ngáo đá" để truyền đời:
- Tại Hội nghị Đại biểu Quốc hội ngày 11/4/2014, CTQH Nguyễn Sinh Hùng nhấn mạnh: “QH tức là dân, dân quyết sai thì dân chịu, chứ kỷ luật ai?”.
- Tiếp xúc với Cử tri Hà Nội ngày 6/10/2014 Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu: “đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa. Tức là phải giữ cho được cái ổn định”.
- Cũng lúc tàu đưa giàn khoan vào biển Việt Nam, sự xâm lược đã rõ ràng, thì ngày 1/7/2014, Nguyễn Phú Trọng nói: “người bạn láng giềng lớn, muốn hay không cũng phải ăn đời ở kiếp với nhau, có ai chọn được láng giềng đâu”.
- Vũ Đức Đam, Phó Thủ tướng chính phủ phát biểu khi Tàu đưa giàn khoan vào sâu trên biển Việt Nam rằng: "Đời tôi, đời các bạn chưa đòi lại được, thì đời con cháu chúng ta phải tiếp tục đòi...". Thậm chí ông còn đưa ra quan niệm: “nếu chúng ta không giáo dục cho con cháu rưng rưng khi hát Quốc ca thì đất nước không thể giàu mạnh”.


- Phạm Quang Nghị, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội đã chẳng từng "ngáo đá" đến phải xin lỗi khi nói: " Tôi thấy nhân dân ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm. Cứ chờ trên về, chờ cung cấp cái này, hỗ trợ cái kia chứ không đem hết sức ra tự làm..." trong khi dân chết ngập chết lụt hàng chục người thì ông ta vẫn lo họp về chuyện cướp đất nhà thờ, tôn giáo.
Mới đây thôi, khi cả Hà Nội đang lo về môi trường ô nhiễm, nghẹt thở, thì bộ máy dưới quyền ông cho chặt cả ngàn cây xanh. Bị phản ứng dữ dội, ông ta nói: "Việc chặt hạ cây xanh không đúng cũng có mức độ".
Có thể nói là không thể kể hết những câu nói ngớ ngẩn và ngu xuẩn của các lãnh đạo Việt Nam, đội ngũ luôn tự xưng là "Đỉnh cao trí tuệ" của Việt Nam đã xuất hiện đều đều trên mặt báo. Thậm chí có những ông mà người dân phải thốt lên là "nói câu nào ngu câu đó".
Với một hệ thống quan chức như vậy, nếu đòi từ chức thì người ta lại nhớ câu ngáo đá của ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng: "Cứ vi phạm mà kỷ luật hết thì lấy ai mà làm việc".

Nguyên nhân của mọi nguyên nhân


Điều mà người dân không thể hiểu được, là tại sao những người đứng đầu đất nước, các bộ trưởng cũng như cán bộ cao cấp, thậm chí là người đã từng du học ở các nước phát triển hẳn hoi mà vẫn phát biểu những câu nói mà theo người dân thì "ngu không thể chịu được"?
Trả lời câu hỏi này, có nhiều nguyên nhân, trong đó có nạn con ông cháu cha, nạn chạy chức chạy quyền, nạn hối lộ tham nhũng... nhưng nguyên nhân chính vẫn là hệ thống chính trị độc tài với một hệ thống giáo dục lấy Chủ nghĩa Mác - Lenin làm căn bản.
Trong hệ thống đó, học sinh bị cưỡng chế nhồi nhét một hệ thống tư duy hoang tưởng của Chủ nghĩa Mác - Lenin. Quan chức muốn thăng quan tiến chức phải "thấm nhuần tư tưởng" theo nó. Vì thế nên hậu quả cho đất nước ngày càng nặng nề.
Học sinh có thể học trung bình hoặc chạy điểm ở các môn chuyên môn, nhưng không thể trượt các môn Chủ nghĩa Mác - Lenin trong trường Đại học. Đó là những môn chính buộc phải vượt qua, dù anh có giỏi bằng trời, thì không qua các môn đó, coi như... vứt. Có thể nói, học sinh sợ bộ môn Mác - Lenin trong trường đại học như sợ hủi.


Nhưng nhà nước coi đây là ưu tiên số 1 trong đào tạo. Chẳng thế mà Phó trưởng Đoàn ĐBQH tỉnh Ninh Bình Bùi Văn Phương, - Ủy viên Ủy ban Kinh tế của Quốc hội đã đề nghị quân hàm tướng cho Trưởng khoa Mác - Lê Nin đó sao.
Hãy nhìn xem, các ngành đào tạo của học viện báo chí, tuyên truyền thuộc Học viện Quốc gia Hồ Chí Minh tuyển sinh đào tạo những ngành như: Triết học chuyên ngành Mác - Lenin,  Triết học chuyên ngành Chủ nghĩa xã hội, Lịch sử chuyên ngành Lịch sử Đảng CS Việt Nam, Xây dựng Đảng và nhà nước, Chính trị chuyên ngành quản lý tư tưởng - văn hóa... Hàng năm cho ra lò một đống của nợ này, lại được bố trí vào trong các cơ quan trọng trách của nhà nước. Thậm chí quan chức muốn tiến thân, buộc phải qua các khóa đào tạo trung, cao cấp chính trị tại những nơi này.
Và cứ thế, đám này sẽ thăng quan, tiến chức với phương châm của đảng là "Hồng hơn chuyên" để quản lý xã hội.
GS Trần Kiều, nguyên Viện trưởng Viện KHGD, Bộ GD&ĐT, nói rằng: "Học sinh học như thế thì thiếu cái này thừa cái kia, thực tế là học sinh thiếu kỹ năng sống, kiến thức chỉ thiên về lý thuyết".
Vì thế, ngoài nhận thức được nhồi sọ trong các lò này, mọi cử chỉ, hành động và lời nói của đám này muốn được yên ổn, hanh thông, thì cứ phải bám riết vào những câu nói ngây ngô, ngớ ngẩn từ đó mà sinh ra. Chẳng hạn mới đây, Vũ Đức Đam, Phó TT Chính phủ vừa yêu cầu soạn từ điển Bách khoa toàn thư phải đúng quan điểm Chủ nghĩa Mác - Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh đó thôi.
Bởi nếu không nói thế, thì không có con đường nào khác để tiến thân, để có quyền lực, để kiếm chác, dù có thể vẫn biết đó là những câu nói ngớ ngẩn và nhiều khi bệnh hoạn, dù vẫn biết có thể nói những câu nói khác đúng hơn. Nhưng, cả guồng máy thể chế đã nặn nên những bộ óc và cái lưỡi như vậy không thể làm khác.
Do đó, một Phạm Vũ Luận, nếu là trường hợp độc đắc mà từ chức đi nữa, sẽ có một Phạm Vú Lẫn khác lên làm bộ trưởng, vẫn cứ tiếp tục những lời ngáo đá và hành động ngu xuẩn khác mà thôi.
GS Phạm Minh Hạc, nguyên là Bộ trưởng Giáo dục đã nói rằng: "xã hội nào thì giáo dục ấy và ngược lại giáo dục nào thì xã hội đó". Điều này thể hiện rất rõ ở hệ thống giáo dục và hệ thống chính trị hiện nay.
Chỉ có thể thay đổi một nền giáo dục, loại bỏ những quan chức ngáo đá đó khi thể chế Cộng sản độc tài không còn tồn tại.

Hà Nội, ngày 24/8/2015
J.B Nguyễn Hữu Vinh







No comments:

Post a Comment