Wednesday, April 1, 2015

Đánh giá cái nhà nước Việt Nam trong tháng 4, 2015 (Vũ Hoàng Nguyên)





Vũ Hoàng Nguyên

Tháng tư lại đến. Đã 40 năm rồi kể từ khi đất nước thống nhất, dân tộc Việt Nam có một hệ thống chính trị và nhà nước ra sao? Dĩ nhiên mỗi người trong chúng ta có cái nhìn khác nhau. Tuy nhiên, một sự đánh giá khá trung thực về hệ thống chính trị của Việt Nam được mô tả rất chính xác trong quyển sách Phiên Bản Tình Yêu của tác giả Vũ Biện Điền , hiện sống tại Việt Nam. Phiên Bản Tình Yêu là một quyển truyện rất đáng đọc bởi nó nói lên được tình yêu của trai gái thời trước 1975 và sau 1975. Nhưng trong cái tình yêu trái gái đó, tác phẩm đã đưa ra một tình yêu dành cho đất nước Việt Nam, đây có lẽ là điểm chính mà tác giả muốn nhắm vào, mà chỉ có những người còn quan tâm đến đất nước mới rơi nước mắt trước một tập đoàn kinh tế đỏ tàn phá đất nước vì những lý tưởng không bao giờ đạt đến. Và dĩ nhiên như tất cả các tác phẩm có giá trị về mặt văn học và xã hội, quyển sách chỉ được xuất bản ngoài VN.

Xin phép tác giả và nhà xuất bản Tiếng Quê Hương để trích một phần trong quyển sách thay cho bài viết của đề tài hôm nay.

“Sau ngày hai miền Nam – Bắc thống nhất, các đài quốc tế thường đưa tin VN treo bảng hiệu dân chủ cộng hòa, thực chất chỉ có một đảng độc quyền lãnh đạo với nhiều nhà nước quản lý. Những loại nhà nước này đều là ngụy quyền vì chưa bao giờ thật sự được nhân dân bầu ra, chỉ là con đẻ của bịp bợm, của thủ đoạn, của ma giáo tiếm vị và dùng bạo lực trấn áp buộc nhân dân phải lặng tiếng, cúi đầu tuân phục.

Trong số đó, đáng kể hơn cả là nhà nước Đảng, còn gọi là nhà nước Quỷ hoặc Siêu Chính Phủ, biến hóa như một bóng ma khổng lồ tác nghiệp lên các nhà nước khác. Ở trung ương, đứng đầu có tổng bí thư, nội các cơ mật là bộ chính trị. Ở địa phương, đứng đầu có bí thư tỉnh uỷ, nội các cơ mật là ban thường vụ. Với bản tính siêu ký sinh, nhà nước Đảng từ buổi sơ khai đã khín vô số của tiền và máu xương nhân dân, nhưng chưa bao giờ thừa nhận ăn ké. Xuất thân hèn hạ, tiên thiên kém phẩm chất, nó không làm được một cái gì, nhưng tiêu xài vô tội vạ, đôi khi còn cắt xén tổ quốc làm vật đổi chác khí tài, hoặc làm quà tặng thượng quốc để yên bề chư hầu, tọa hưởng vinh thân phì gia. Nó là đầu mối mọi nhũng nhiễu, tại họa, tội ác nhưng rất có tài bẻm mép phủi tay.

Tiếp theo là nhà nước Hành Chánh, còn gọi là nhà nước Hành Dân vì bộ nào của nhà nước này cũng có chức năng làm dân khổ cực do đặc tính cửa quyền. Nó vâng lệnh đảng như một đầu sai quản lý đất đai và điều hành nô lệ cho chủ nhân, thu gom vô tội vạ tài sản từ nhân dân, sau khi trích nộp cho chủ, nó được quyền chi tiêu xả láng. Ở trung ương, đứng đầu có một chủ tịch không thực quyền, nội các cơ mật là thủ tướng và các bộ trưởng. Ở địa phương, đứng đầu có chủ tịch, nội các cơ mật là ban thường trực và các giám đốc sở. Tuy chức năng hành chánh, nhà nước này được đảng cài đặt một số công cụ lập pháp và tư pháp nằm vùng, nên hóa thành lưỡng tính như đòn xóc hai đầu, đa năng như dao bầu vừa chặt vừa chém. vừa đâm. Về quyền lợi cá nhân, một tay gác cổng cũng đủ bùa phép nặn túi nhân dân, nhưng về trách nhiệm tập thể, đến như thủ tướng, bộ trưởng và các cấp chủ tịch cũng mặc thây thiên hạ.

Thứ ba là nhà nước Quốc Hội, còn gọi là nhà nước Phường Chèo hoặc nhà nước Kỳ Nhông vì đặc tính hát ca véo von theo dàn dựng của đảng, nhanh nhạy thay vai đổi màu tùy vị trí, ở trung ương nó là lập pháp, ở tỉnh nó là hành pháp, ở tòa án nó là tư pháp. Hình thái nhà nước Quốc Hội về đến địa phương gọi là Hội Đồng Nhân Dân, đặc tính véo von là đổi màu vẫn lưu cữu. Đến nay, nhân dân đã rõ mặt là một lũ vừa ăn cướp vừa la làng, vừa phóng uế vừa hạch đàn mất vệ sinh. Trong nước, nhà nước Quốc Hội cấp nào cũng là trò hề, nhưng với quốc tế nó nhấp nhem biển lận tam quyền phân lập, phát sáng dân chủ, tự do giả hiệu. Hàng năm, nhà nước này cũng mở cửa đón rước một số dân biểu các nước có truyền thống đích thực dân chủ. Và buồn cười làm sao, hai bên uốn éo hứa hẹn trao đổi kinh nghiệm lập pháp!

Thứ bốn là nhà nước Mặt Trận Tổ Quốc, còn gọi nhà nước Chịu Trận, vì là bung xung hứng đòn, phản đòn, đỡ đòn cho các nhà nước kia. Nhà nước này còn có chức năng định kỳ như một lò hộ sinh, phù phép ba lên bốn xuống mỗi mùa bầu cử, cho ra những đứa con đúng mẫu đặt hàng của đảng. Đây là thứ nhà nước có đặc tính chợ phiên ở vùng cao Tây Bắc, tới hồi vãn cuộc rất ảm đạm và bẽ bàng, thường dành chỗ cho những cán bộ yếu thế — thương phế mà chưa đến tuổi hưu, đại diện một số đoàn thể do đảng cử người mai danh lãnh đạo, đại diện một số phe phái tôn giáo quốc doanh cò mồi. Quá trình vận động, thành tích cao nhất của Mặt Trận Tổ Quốc là tạo ra Mặt Trận Việt Minh trước 1954 và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam trước 1975, hai lá bài này khá ăn khách, nhưng tới hồi lật tẩy thì vô cùng bỉ ổi!
Thứ năm là nhà nước Quân Đội, còn gọi là nhà nước Vũ Trang vì ý chí quyết thắng và bản chất tàn bạo, bao giờ cũng hiên ngang kiêu binh hãn mã. Nhà nước này làm bằng sức người và của nả nhân dân nhưng chỉ trung với đảng. Nó khu trú ở đâu là lãnh thổ riêng ở đó, như một quốc gia trong một quốc gia. Khi cần, nó mạo danh quốc phòng, đưa quân chiếm hữu đất đai, rồi đặt ra định chế tự cấp tự quản, những vùng chúng thích nhất là vành đai phi trường, hành lang công viên và bến bãi xe tàu – như các đội Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc thuở 55 – 56, phân chia quả thực cho xâu chuỗi ngay sau cuộc đấu tố địa chủ. Ở trung ương, đứng đầu nhà nước này có quân ủy, hội đồng cơ mật gồm các tổng cục chuyên ngành. Ở địa phương, đứng đầu nhà nước này có tư lệnh quân khu, hội đồng cơ mật gồm các tỉnh đội trưởng. Nhà nước này hội đủ tính phong kiến trung cổ La Mã, sĩ quan là giai cấp đảng viên gọi là cán bộ bổng lộc hậu hĩ, hạ sĩ quan và lính gồm con em nhân dân gọi là chiến sĩ chỉ hưởng sinh hoạt phí đủ cầm hơi tới ngày phục viên.

Thứ sáu là nhà nước Công An, còn gọi là nhà nước Tam Đại vì mỗi thành viên phải có lý lịch ba đời bần cố, nghĩa là vừa nghèo vừa ngu từ đời ông đến đời cháu. Đây là nhà nước bán vũ trang, thừa quan thiếu lính, quyền hành vô giới hạn, bổng lộc vô bờ bến. Không chỉ nhân dân kinh sợ mà một số viên chức các nhà nước khác cũng chùn bước trước đặc quyền đặc lợi của các ấm tử viên tôn. Lịch sử nhân loại từ xưa, chỉ dưới thời phát xít Đức – Ý — Nhật và các nước xã hội chủ nghĩa mới có thứ nhà nước kỳ lạ này. Nó đồng hóa mình với đảng chuyên chính, tự quyết tất cả và không chịu một quyền lực nào ràng buộc, một tổ chức nào kiểm soát.

Trên nguyên tắc, sáu nhà nước ấy có các chức năng chuyên ngành mượn màu hiến pháp, nhưng do cơ chế đặc thù, tự thân chúng phát sinh những tố chất riêng tạo thành cương lĩnh bất thành văn. Nhân dân chỉ có một, đất nước chỉ có một, tổ quốc chỉ có một, nhưng nhiều quyền lực đua nhau quản nên liên tục bị chỉ thị, bị điều hành, bị bòn rút, bị khai thác, bị tiêu xài – như một thớt ngựa mà quá nhiều kỵ sĩ luân phiên cỡi, một đám ruộng mà quá nhiều chủ nhân canh, một hộ lý mà quá nhiều quan viên đòi phục vụ, chẳng cần nói ra, cũng thấy rách nát, tả tơi, thảm thương, khổ nhục thế nào. Nghe nói mô hình ấy là kỳ công của Lénine rút từ cơ cấu và hệ thống tổ chức của nhà nước Công Giáo Roma hà khắc thời trung cổ, có bổ sung sách lược bạo lực và đặc quyền chủng tộc Aryan của Hitler cùng một số thủ đoạn của Machiavel đem áp xuống cho Liên Bang Xô Viết, được Staline gia cố thêm khủng bố, áp xuống Đông Âu, về sau Mao Trạch Đông cải biên thay đội ngũ công nhân bằng nông dân cho thích nghi với những nước nông nghiệp lạc hậu, nhưng duy trì độc đảng, độc quyền và bạo lực khủng bố. Hồ Chí Minh luôn luôn nói vận dụng, sáng tạo, nhưng các nhà sử học chứng minh đảng ta bê nguyên xi từ Trung Hoa vĩ đại về và chụp xuống đầu nhân dân”.

Tác giả Vũ Biện Điền đã diễn tả và lột trần đúng thực chất của chế độ cầm quyền Việt Nam hiện giờ. Cái chế độ này, 40 năm trước hay 40 năm sau, tuy có thay đổi về nhiều mặt nhưng bản chất của những nhà nước mà Vũ Biện Điền đưa ra không hề thay đổi. Càng ngày những nhà nước này càng tỏ ra hung hản để vơ vét tất cả những gì có thể vơ vét và đưa tiền ra nước ngoài để chuẩn bị cho một sự tháo chạy, sau khi Trung Quốc chính thức sáp nhập Việt Nam vào lãnh thổ của họ ở một thời điểm mà không ai biết được. Có thể là năm 2020. Có thể là trể hơn hoặc sớm hơn. Điều đáng lưu ý là cái nhà nước này đang toa rập với Trung Quốc để sát hại chính dân tộc Việt bằng nhiều hình thức, từ việc bắn tàu cá của ngư dân Việt Nam đến chuyện đưa sản phẩm độc hại vào thị trường Việt Nam; hoặc tìm đủ mọi cách để làm lũng đoạn kinh tế Việt Nam hầu Trung Quốc có cơ hội bắt buộc đảng CSVN càng lệ thuộc vào chủ nhân ông Trung Quốc để thực hiện đúng nghĩa vụ nô lệ cho Trung Quốc.

Những nhà đấu tranh dân chủ cho Việt Nam, những người tuổi trẻ Việt Nam hôm nay, đã đến lúc phải đánh giá lại chế độ chính trị hiện tại của Việt Nam. Chúng ta hãy chấm dứt dùng từ ngữ Chính Quyền mà phải dùng từ ngữ Nhà Cầm Quyền Việt Nam. Đảng CSVN và nhà nước Việt Nam chưa hề có chính danh bởi họ được bầu ra do sự đề nghị của Mặt Trận Tổ Quốc mà Mặt Trận Tổ Quốc là cánh tay nối dài của Đảng CSVN. Người dân chưa hề có quyền lựa chọn ai là người mình bầu vào cơ cấu cầm quyền mà đảng chọn người và bắt người dân bỏ phiếu cho những người đảng chọn. Cho nên chúng ta hãy chấm dứt dùng từ ngữ Chính Quyền tại Việt Nam mà phải dùng từ ngữ Nhà Cầm Quyền. Đây là điều chúng ta có thể làm bắt đầu năm nay, trong tháng 4 này — để xác định rõ với nhà cầm quyền Việt Nam là người dân sẽ giành lại những gì đã mất. Khởi đầu là sẽ sử dụng từ ngữ chính xác cho sự việc trong danh xưng của nhà cầm quyền Việt Nam hiện giờ. Hãy cùng nhau vận động mọi người không sử dụng từ ngữ Chính Quyền Việt Nam. Thay vào đó chúng ta gọi là Nhà Cầm Quyền Việt Nam cho đúng danh xưng của nó.

Vũ Hoàng Nguyên
Tháng 4 năm 2015
Dallas, TX






No comments:

Post a Comment