Sunday, April 26, 2015

Đảng cộng sản-thắng hay bại cũng từ một lý do (Song Chi)





Sun, 04/26/2015 - 09:34 — songchi

Sau 40 năm, khi cuộc chiến tranh Việt Nam đã có một khoảng cách đủ dài về thời gian để được soi chiếu lại dưới cái nhìn tỉnh táo, khách quan hơn từ nhiều phía và khi hiện tại của đất nước, dân tộc dưới sự cầm quyền độc nhất của đảng cộng sản càng làm rõ thêm cái quá khứ ấy, có lẽ phải còn mơ ngủ lắm mới nhầm lẫn về lý do dẫn đến “chiến thắng” của đảng cộng sản.

Trong những năm qua, nhiều nhà báo, nhà bình luận chính trị, sử học trong và ngoài nước đã phân tích về những nguyên nhân, lý do đó. Từ nguyên nhân khách quan, tình hình thế giới thay đổi cộng với sự phản đối cuộc chiến của người dân Mỹ và thế giới nói chung khiến Hoa Kỳ phải quyết định rút khỏi VN, cho đến nguyên nhân chủ quan, sự quyết tâm tiến chiếm miền Nam cho bằng được của đảng cộng sản, ngay từ đầu khi hai miền vừa mới bị chia cắt cho đến khi Mỹ đã rút khỏi VN, Hiệp định Paris đã ký kết; việc Mỹ bỏ rơi đồng minh khiến quân lực VNCH không có đủ tài chính, vũ khí…tiếp tục chiến đấu trong khi miền Bắc vẫn nhận được sự hỗ trợ tối đa từ Liên Xô, Trung Cộng và phe XHCN…Và có cả những lý do thuộc về sự sai lầm trong chiến thuật của cố Tổng thống Thiệu khi cho rút quân quá sớm, sau khi Buôn Mê Thuộc bị mất vào tay cộng sản, tinh thần mệt mỏi chỉ muốn kết thúc chiến tranh của người dân hai miền lẫn một số binh lính miền Nam…

Nhưng nhìn chung có thể gói gọn trong một câu, sở dĩ cộng sản đã thắng bởi vì họ bất chấp tất cả, họ không và chưa bao giờ thực sự vì quyền lợi của đất nước, dân tộc. Họ tiến hành cuộc chiến với sự mù quáng về ý thức hệ, về lý tưởng, tự nguyện biến VN thành bãi chiến trường cho hai phe cộng sản-tự do “nắn gân” nhau trên xương máu của người Việt.

Nếu thực sự biết nghĩ đến đất nước, nhân dân, đến hậu quả và cái giá phải trả, họ đã tìm cách tránh cho đất nước một cuộc chiến khủng khiếp và chọn một con đường thống nhất khác, bởi vì trong mấy quốc gia bị chia cắt trong lịch sử thế giới cận đại như Việt Nam, Đức hay Hàn Quốc, có quốc gia nào quyết chọn con đường thống nhất bằng bạo lực, bằng chiến tranh như đảng cộng sản VN đâu. Cùng lắm đến khi Hoa Kỳ đã rút, đảng cộng sản phải dừng lại, không tiếp tục tiến hành chiến tranh bất chấp ý nguyện của người dân miền Nam.

Có bao giờ đảng cộng sản có một cuộc trưng cầu dân ý chính thức trên toàn quốc rằng người dân có thực sự muốn đi theo con đường do đảng cộng sản lãnh đạo hay không. Hay là ngay từ đầu, trên một triệu người từ miền Bắc ồ ạt di dư vào miền Nam mà rất ít có chiều ngược lại, cho tới những ngày cuối cùng của cuộc chiến, quân đội Bắc Việt đi đến đâu người dân miền Nam bỏ chạy từ trước đó. Và câu trả lời rõ ràng nhất là hàng triệu người bỏ nước liều mạng ra đi sau ngày thống nhất chưa bao lâu, chiến tranh khốc liệt nhưng không mấy ai bỏ đi mà khi đất nước hòa bình người dân lại phải chạy trốn chế độ cộng sản. Cuộc di dân đó cho đến nay vẫn chưa hể chấm dứt, chỉ có điều thành phần ra đi đa dạng hơn, và bằng nhiều con đường khác hơn…

Đảng cộng sản quyết tâm đánh chiếm miền Nam không vì chính nghĩa chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam như họ đã rêu rao mà chỉ vì muốn nắm trọn quyền hành duy nhất. Cái quyết tâm ấy đã thể hiện ngay từ những ngày tháng Tám 1945 sau khi nắm quyền bính trong tay, đảng cộng sản liền tìm cách triệt hạ cho bằng hết các đảng phải và những lãnh tụ, chính khách đối lập khác. Đến khi thống nhất đất nước, họ cũng ngay lập tức gạt luôn Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam qua một bên, tống giam hàng triệu dân quân cán chính VNCH vào tù để ngăn chặn mọi nguy cơ ảnh hưởng đến quyền lực, nếu có.

Với cái khát vọng sâu xa “bao nhiêu quyền lợi ắt qua tay mình”, không chia sẻ quyền lực cho ai, không đếm xỉa gì đến nguyện vọng của nhân dân. Còn cái giá phải trả là hàng triệu nhân mạng đã ngã xuống, là đất nước tan hoang sau cuộc chiền…chả nhằm nhò gì với họ.
Bây giờ, sau 40 năm, đảng cộng sản đã chứng tỏ không ai đánh mà đại bại trong hòa bình. Thất bại từ việc tự động phản bội lại toàn bộ lý thuyết cho đến mô hình xây dựng đất nước theo con đường xã hội chủ nghĩa, cộng sản chủ nghĩa; phản bội toàn bộ lý tưởng mà một thời họ ra rả tuyên truyền sẽ xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ nghìn lần hơn xã hội tư bản, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu, không có khoảng cách người giàu người nghèo, y tế giáo dục miễn phí…

Tất cả những lý thuyết, lý tưởng ấy đã bị chính những người cộng sản vứt vào sọt rác ngay cả trước khi toàn bộ hệ thống xã hội chủ nghĩa cũ đứng đầu là Liên Xô sụp đổ, trước khi kinh tế kiệt quệ, cả dân tộc đứng bên bờ vực chết đói và họ buộc phải “mở cửa”, “đổi mới”, thực chất là sửa sai lại những cái họ đã tàn phá, đã phủ nhận trước kia như kinh tế thị trường, tư bản, tư hữu…Họ đã vứt bỏ từ khi đặt chân vào các đô thị của miền Nam và hoàn toàn thay đổi cách sống, lối nghĩ.

Thất bại trong việc xóa bỏ hận thù, hòa hợp hòa giải dân tộc, chinh phục nhân tâm từ mấy chục triệu người dân miền Nam cho tới cả nước. Thất bại từ lĩnh vực văn hóa, nghệ thuật. Khi vừa mới thắng trận, cộng sản đã cho thu hồi, đốt, xé sạch sách báo của chế độ miền Nam mà họ cho là “rác rưởi, độc hại”…Nhưng rồi nhiều năm sau, một số lượng lớn sách báo miền Nam được in lại công khai, một số khác dù không phổ biến, không được thừa nhận nhưng lại được lưu giữ trong đầu những ai có quan tâm tìm đọc; phần lớn âm nhạc thơ ca miền Nam được yêu thích cho đến bây giờ trong khi mấy ai còn muốn đọc lại những tác phẩm thơ ca, văn học, âm nhạc sặc mùi tuyên truyền một thời ở miền Bắc, ngoại trừ học sinh phải học trong trường?

Thất bại khi tất cả những gì họ lên án trước kia bây giờ chính họ lại đang thực hiện. Điều mỉa mai nhất, bây giờ thì chế độ nào mới thực là tham nhũng, phá hoại đất nước, kìm kẹp người dân, mới thực là bán nước, để mất dần lãnh thổ lãnh hải?

Thất bại, sai lầm trong việc chọn bạn, chọn đồng minh, chính Trung Cộng, đồng minh anh em “môi hở răng lạnh” của Hà Nội lại kẻ thù nguy hiểm nhất, thâm độc nhất, còn kẻ thù một thời là Hoa Kỳ thì bây giờ Hà Nội vẫn phải mong chờ sự giúp đỡ một tay từ kinh tế cho đến giúp ngăn ngừa âm mưu bành trướng của Trung Nam Hải…

Thất bại trong việc đưa đất nước trở thành một quốc gia giàu có, độc lập, tự do, người dân được sống trong no ấm, xã hội cộng bằng, tôn trọng pháp luật…

Nói tóm lại, thất bại toàn diện. Những ai vẫn còn cố bênh vực những “thành tích” của đảng cộng sản, ví dụ cuộc sống hôm nay dù sao vẫn tốt đẹp hơn hồi xưa trong chiến tranh hay thời bao cấp, nói như thế là lại tự so sánh với chính mình mà không so sánh với các nước xung quanh, và thử ngẫm xem trong 40 năm các nước khác đã đi được bao xa.

Tất cả những thất bại ấy cũng có cùng một nguyên nhân, lý do như khi đảng cộng sản giành được chiến thắng. Đó là không thực sự vì dân vì nước, không đặt quyền lợi của đất nước dân tộc lên trên hết. Họ chỉ biết vì quyền lợi và sự tồn tại của đảng cộng sản, và của bản thân.
Nếu thực sự biết vì dân vì nước, sau chiến thắng, họ đã ứng xử với bên thua trận nhân văn hơn, bỏ qua quá khứ, cùng nhau bắt tay xây dựng đất nước. Như vậy họ đã không lãng phí hàng trăm ngàn, hàng triệu nhân sĩ trí thức có học có tài ở miền Nam vào các trại cải tạo lao động, tù đày dài ngày, cùng hàng chục triệu lao động khác bị đẩy lên khu kinh tế mới hoặc gạt qua một bên vì chủ nghĩa lý lịch, rồi sau đó bỏ nước ra đi. Thù hận chia rẽ tiếp tục kéo dài.

Nếu thực sự vì dân vì nước họ nên học tập và làm theo mô hình kinh tế khá hơn hẳn của miền Nam thay vì phá nát miền Nam theo mô hình kinh tế quốc doanh bao cấp của miền Bắc, không tiến hành cải tạo tư bản, cải tạo công thương nghiệp, đổi tiền vài lần khiến kinh tế miền Nam nhanh chóng bị phá sản, cả nước lâm vào đói nghèo….Nếu thực sự vì dân vì nước họ đã khôn ngoan bắt tay với cựu thù Mỹ từ sớm, mở cửa làm ăn hội nhập với thế giới sớm hơn. Họ phải tìm cách tránh cuộc chiến với với Khơ Me Đỏ, và mạnh mẽ, cương quyết hơn nhiều để giữ gìn từng tất đất, biển, đảo không lọt vào tay Trung Cộng.

Thậm chí nếu vì ít học, ngu dốt, có tầm nhìn hạn hẹp không nhìn ra vấn đề sớm thì lẽ ra khi Liên Xô và cả khối XHCN cũ sụp đổ, họ nên chọn con đường tự thay đổi theo chiều hướng dân chủ thay vì quay lại bám lấy Trung Cộng để giữ vững chế độ.

Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, khi đứng trước những biến chuyển của thế giới và những lựa chọn có tính quyết định đối với tương lai vận mệnh đất nước, dân tộc, đảng cộng sản đã luôn luôn có những quyết định sai lầm chỉ nhằm bảo vệ sự tồn tại độc tôn của đảng cộng sản bằng mọi giá, chứ không phải vì dân vì nước.

Chính vì thế mà suốt 40 năm qua, VN đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để giàu mạnh hơn, để hội nhập vào thế giới tự do dân chủ và thoát khỏi vòng ảnh hưởng của Bắc Kinh.

Thời gian càng trôi qua, sự chậm trễ ấy càng có tác hại nặng nề hơn, chỉ cần so sánh mức độ phụ thuộc ngày càng tăng của VN vào Trung Quốc hay sự bành trướng ngày càng rõ ràng, quyết liệt của Trung Quốc trên biển Đông thì rõ.

Ngay cả đến bây giở đảng cộng sản VN vẫn chưa chịu thừa nhận những thất bại, sai lầm, thậm chí tội ác của mình đối với đất nước, dân tộc. Cho đến bây giờ họ vẫn chưa từng một lần nhìn ra cục diện thế giới, nhìn vào mối quan hệ Việt-Trung và cái thế nguy của VN, lắng nghe tâm tư nguyện vọng của nhân dân bằng một con mắt khác, tấm lòng khác. Họ vẫn tiếp tục “còn đảng còn mình”.

Và sự thua cuộc lần này của dân tộc VN có khi sẽ là cái giá khủng khiếp của sự trở lại ngàn năm nô lệ phương Bắc, nếu người Việt không nhìn ra bản chất của đảng cộng sản, của nhà cầm quyền và tự giành lấy quyền quyết định vận mệnh đất nước.







No comments:

Post a Comment