Ngô Nhân Dụng
Friday,
February 27, 2015 7:11:53 PM
Không
phải chỉ trong hàng ngũ công an mới có người đang đặt câu hỏi trên. Tất cả những
kẻ đang nắm quyền hành và hưởng lợi lộc nhờ chế độ Cộng Sản cũng ôm nỗi băn
khoăn này.
Đảng mất mình đi đâu? Có người đã chọn rồi:
Đi Mỹ! Trên mạng Internet đã thấy hình ngôi nhà một ông phó thủ tướng đương quyền
mua ở Anaheim, California, USA. Cả hình bằng lái xe ở California của con trai
ông ta. Trong đảng họ phá lẫn nhau cho nên mới tiết lộ cho bà con biết, còn
hàng ngàn căn nhà khác vẫn được giữ kín “bảo vệ đảng.” Chắc chắn nhiều cán bộ
cao cấp cũng tìm đường chạy từ lâu rồi. Và họ cũng biết một quy tắc của nghề đầu
tư là “Không để trứng tất cả vào chung một cái giỏ.” Nếu rớt, trứng bể hết. Cho
nên, những kẻ quyền cao nhất, thế mạnh nhất, “đông tiền” nhất, họ đều biết phải
“phân tản” (diversify) các món đầu tư cho tương lai. Một căn nhà ở Mỹ, một cái
khác ở Đức, vài ba địa chỉ ở Úc, gửi tiền của đi chỗ nào xa xa nước Việt Nam đều
tốt cả. Mà phải chọn những nơi an toàn. An toàn nhất là những nước dân chủ tự
do. Chọn nơi nào có hệ thống tư pháp công bằng, trong sạch, tài sản của mình được
luật pháp bảo vệ, không sợ có đứa nó ỷ quyền chiếm mất - như ở nước Việt Nam.
Đem tiền sang các nước đó không những khỏi lo bị cướp mà dùng làm vốn sẽ sinh lợi
cao hơn. Những nước có truyền thống dân chủ lâu đời cũng là những nước kinh tế
lên cao nhất, nhờ tinh thần trọng pháp và luật lệ bảo vệ quyền tư hữu. Cho nên,
các đồng chí chưa chắc đã mua nhà ở Quảng Châu, Côn Minh, Bắc Kinh, mà còn đem
tiền sang các nước tư bản chính hiệu. Đó là tín hiệu con tàu sắp chìm, đàn chuột
bỏ chạy trước.
Đảng mất mình đi đâu? Không phải ai cũng
có tiền và có địa vị để chuẩn bị đường rút lai sang Tàu, sang Úc, Canada, Pháp,
Đức, hay sang Mỹ.
Cho
nên, đang lo lắng nhất bây giờ chắc là những người công an. Khẩu hiệu “Đảng còn
thì mình còn” đã được nêu lên từ thời Trần Quốc Hoàn, Mai Chí Thọ. Công an tự
nhận họ đóng vai “chó săn;” nhưng hãnh diện rằng họ “làm chó săn cho cách mạng!”
Bộ máy tuyên truyền của Đảng Cộng Sản tài tình đã dựng hai chữ “cách mạng” như
một vị thần hoàng để họ chui vào cung đình chia nhau ăn thủ lợn. Cái gì phục vụ“cách
mạng” thì tốt, thì cao quý. Gán cho ai nhãn hiệu “phản cách mạng” thì xúi giục
đám “quần chúng” côn đồ chửi bới, chém giết (Cải Cách Ruộng Đất), ám sát (Coi
gương Khái Hưng, Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm) ném phân vô cửa nhà người ta (Coi
Hoàng Minh Chính, Trần Khải Thanh Thủy), hoặc đem vùi xuống đất đen (Coi Phan
Khôi, Nguyễn Hữu Đang, Trần Dần). Núp dưới bóng thần “cách mạng” đó, công an
“phục vụ cách mạng” là công an an tốt, đáng tự hào. Họ có thể hãnh diện nhìn nhận
công an an gắn bó keo sơn với đảng; họ hô to khẩu hiệu “Đảng còn thì mình còn”
mà không thấy xấu hổ về cái vai trò ăn bám như loài ký sinh trùng.
Nhưng
bây giờ, bức mặt nạ “cách mạng” đã rớt xuống. Đảng lệ thuộc ngoại bang đến mức
không dám gọi tên những con tàu ăn cướp dân mình là Tàu Trung Quốc mà bắt các
báo đài phải gọi là “tàu lạ.” Dân bèn chế nhạo: Coi chừng Người Lạ, Hàng Lạ! Chế
độ gọi là “cách mạng” đã từng “học tập Mao Chủ Tịch” chia rẽ dân tộc, gây đấu
tranh giai cấp, gây chiến tranh Nam Bắc, người Việt giết người Việt cho Trung Cộng
thừa cơ chiếm quần đảo Hoàng Sa. Những công an dẫn đám côn đồ đàn áp các cuộc
biểu tình đòi Hoàng Sa, Trường Sa của dân Sài Gòn, dân Hà Nội, phải tự nhìn thấy
họ đang bị Đảng Cộng Sản xua đi phục vụ đế quốc đỏ Trung Hoa. “Mình còn” nhưng
“Nước mất” thì ai sẽ trả lời cho con cháu đây?
Chính
công an cũng thấy rõ chế độ bây giờ chỉ còn là một bộ máy cường quyền liên kết
với tư bản đỏ tham nhũng, trục lợi. Đó là hậu quả không thể tránh được ở bất cứ
nước nào do một chế độ độc tài đảng trị cầm quyền. Đảng còn ăn cướp được thì
mình còn được ăn cướp. Nhưng họ cũng thấy hình ảnh những ngôi biệt thự xa hoa của
những bí thư tỉnh ủy to lớn sang trọng hơn nhà mình trăm lần, ngàn lần. Họ đã
thấy hình phòng khách trong nhà cựu Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu toàn bảo vật quốc
gia. Gần đây là hình trong nhà Nông Đức Mạnh, tường cũng dát vàng với hai cái
ngai vàng chạm hình rồng, bắt chước vua chúa đời xưa. Người có học nhìn cảnh đó
phải cảm thấy thương hại đám cựu tổng bí thư đua đòi “trưởng giả học làm sang”
bày trò khoe khoang nhơ nhuốc! Ngoài những “của nổi” này, các vua chúa đỏ còn
bao nhiêu “của chìm” cất giấu trong các ngân hàng, trong thị trường chứng khoán
và bao nhiêu ngôi biệt thự đã mua ở ngoại quốc? Công
an vẫn phải đóng vai “chó săn,” nhưng bây giờ họ đang làm chó săn cho loài vua
chúa nhố nhăng đó chứ chẳng có thứ cách mạng nào cả.
“Đảng còn thì
mình còn nhưng đảng mất mình đi đâu?” Đó là câu hỏi đang ám ảnh những người công
an biết suy nghĩ. Ở Việt Nam, Bắc Hàn và Trung Quốc.
Một
mối lo ám ảnh nặng nề nhất là “ngàn năm bia miệng.”
Nhà văn Bùi Ngọc Tấn không phải là người
nhỏ mọn. Nhưng trước khi qua đời ông không thể không nhắc đến tên một tay chỉ
huy công an ở Hải Phòng, mà nhờ cuốn sách “Hậu Chuyện Kể Năm Hai Ngàn” của ông
bây giờ cả nước biết họ biết tên. Họ và tên ông này là Trần Đông, thường vụ thành ủy, giám đốc sở công an Hải Phòng. Trần
Đông đã vu cáo, đầy đọa nhiều nhà văn, chỉ để chứng tỏ mình tích cực tham dự
chiến dịch vu cáo “nhóm xét lại chống đảng.” Bỏ tù mấy nhà văn làm lễ dâng công
với Lê Đức Thọ, nhờ thế Trần Đông được thăng quan, lên làm tới chức thứ trưởng.
Con cháu ông Trần Đông có cảm thấy nhục nhã khi biết cha, ông mình đã làm những
việc thất đức đó hay không?
Bùi
Ngọc Tấn không muốn thanh toán mối thù riêng. Ông phải viết ra vì món nợ chung
với bao nhiêu bạn tù bị guồng máy độc tài hãm hại. Không kể hết thì những mối
oan khiên không bao giờ được cởi. Nhà thơ Hoàng Hưng viết lá thư mở đầu cuốn
sách đã thông cảm nỗi lòng Bùi Ngọc Tấn. Cho nên ông đã viết những lời hứa, những
lời nguyền: “Còn một ngày cũng sống sao cho ra sống! Vì thế chúng ta phải viết!
Họ không muốn ta viết, ta phải viết! Họ sợ ta viết, ta phải viết! Họ cấm ta viết,
ta phải viết!...”
Những
người không viết, họ có thể quay phim, có thể chụp hình. Vì vậy những bức ảnh
ngai vàng trong nhà Nông Đức Mạnh mới được đưa lên mạng. Người phóng viên cầm
máy ảnh trong tay chứng kiến cảnh vàng son lố bịch đó tự cảm thấy mình phải
giúp tất cả đồng bào trông thấy cuộc sống xa hoa nhố nhăng của các vua chúa đỏ!
Người biên tập trong tòa báo cũng đồng ý. Dòng họ
Nông sẽ đi vào lịch sử không phải vì ông Nông Đức Mạnh làm lãnh tụ Đảng Cộng Sản
một thời. Cả cuộc đời làm tổng bí thư của ông ta không ai nhớ Nông Đức Mạnh đã
làm gì, đã nói được câu nào cho ra hồn. Nhưng từ nay ai cũng nhớ hình ảnh hai
cái ngai vàng chạm đầu rồng trong nhà Nông Đức Mạnh!
“Đảng còn thì mình
còn nhưng đảng mất mình biết trốn đi đâu?”
Không
ai trốn được ngàn năm bia miệng!
Những
người công an bây giờ biết nhiều hơn, nhìn lại các thủ lãnh đời trước cũng phải
thấy nhục, phải xấu hổ: Cả ngành công an đã thối nát ngay từ thủa ban đầu,
không phải chỉ vì những tên như Trần Đông. Trần Quốc Hoàn,
trùm công an toàn quốc cũng “phục vụ cách mạng” bằng việc “dẫn gái” và giết người
bịt miệng. Hoàn đã đưa cô gái từ miền thượng du về cho Hồ Chí Minh, hai bác cháu dùng xong rồi đem thủ tiêu người phụ nữ xấu
số bằng tai nạn ô tô. Vũ Thư Hiên đã kể rõ chuyện trong Đêm Giữa Ban Ngày. Ngàn
năm bia miệng, biết trốn đi đâu?
Tất
cả các chế độ độc tài thối nát đều sẽ tan rã. Những người công an phải đọc được
các tín hiệu báo trước chế độ đang tan rã. Một gia đình nông dân ở huyện Thạnh
Hóa, tỉnh Long An đứng giữa chợ đả đảo chế độ Cộng Sản. Cậu con trai đã không
ngần ngại hô khẩu hiệu “Tiêu diệt Đảng Cộng Sản!” “Tiêu diệt! Tiêu diệt!” Người
mẹ còn hô to: “Việt Nam Cộng Hòa Muôn Năm!” Mà họ không chỉ hô một, hai lần!
Lòng người dân phải chứa chất nỗi phẫn uất đến mức nào họ mới dám liều mạng hô
to những tiếng “chết người” như vậy!
Chế
độ độc tài chuyên chế nào cũng phải tan rã. Dân Việt Nam không ngu, không hèn
hơn dân các nước Đông Âu. Công an mật vụ ở các nước này đã ngửi thấy mùi chế độ
tan rã trước tháng 11 năm 1989. Cho nên khi chứng kiến cơn thủy triều dân chủ tự
do dâng lên chính họ bỏ rơi Đảng Cộng Sản. Cuộc cách mạng ở Đông Đức không thể
thành công nếu các công an Stassi đang gườm súng quyết định bắn vào đám biểu
tình ngay trong ngày đầu ở thành phố Dresden. Dân thủ đô Praha nước Tiệp không
thể tiến chiếm “Lâu Đài” nếu chính các công an không buông súng để ủng hộ. Đảng
Cộng Sản Liên Xô tan hàng khi chính các sĩ quan KGB ngoảnh mặt đi, không cứu,
dù chỉ bắn một phát súng. Trong cả ba nước đó, không một ai cất một ngón tay
lên cứu Đảng Cộng Sản! Không một người nào nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương! Tất
cả cũng từng thuộc lòng câu: “Đảng còn thì mình còn!” Nhưng chính họ cũng nhiều
đêm nằm vắt tay lên trán tự hỏi: “Đảng mất mình biết trốn đi đâu?” Và họ đã lựa
chọn: Mình đứng về phía những người dân oan ức! Dân còn thì mình còn!
(Đoạn
video biểu tình chống chế độ ở huyện Thạnh Hóa, tỉnh Long An ngày 10 tháng Hai
năm 2015 có nối kết trên mạng là http://youtu.be/uRW1SBR0zZ4
, nhưng có thể đoạn phim này đã bị tiêu hủy rồi. Chúng tôi mới mở ra và chỉ thấy
một hình mở đầu, chúc quý vị may mắn hơn).
No comments:
Post a Comment