Biên
dịch: Lê Xuân Hùng
Posted
on 02/12/2014
by The
Observer
1.
Thưa quý đồng bào, tối nay tôi muốn nói với các bạn
về vấn đề nhập cư.
2.
Suốt hơn 200 năm, truyền thống chào đón người nhập
cư từ khắp thế giới đã cho chúng ta một lợi thế to
lớn trước các quốc gia khác. Điều đó đã giữ cho
chúng ta luôn trẻ trung, năng động và tràn đầy tinh
thần kinh doanh. Điều đó đã nhào nặn bản sắc của
chúng ta như một dân tộc với những tiềm năng vô hạn
– một dân tộc không bị níu giữ bởi quá khứ, mà
luôn có khả năng tái tạo chính mình theo sự lựa chọn
của chúng ta.
4.
Những gia đình nhập cư vào đất nước chúng ta một
cách hợp pháp và hành xử theo luật lệ nhìn kẻ khác
xúc phạm những luật lệ đó. Những chủ doanh nghiệp
trả lương và trợ cấp tốt cho nhân công của mình thấy
đối thủ cạnh tranh bóc lột những người nhập cư
không có giấy tờ bằng cách trả lương thấp hơn nhiều
cho họ. Tất cả chúng ta đều cảm thấy bị xúc phạm
bởi bất kỳ kẻ nào đang thu vén những lợi ích từ
việc sống ở nước Mỹ mà không chịu thực thi những
trách nhiệm của việc sống ở nước Mỹ. Và những
người nhập cư không có giấy tờ đang mong chờ trong vô
vọng để được thực thi những trách nhiệm đó lại
không có nhiều lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục
ở trong bóng tối, hoặc phải đối mặt với nguy cơ gia
đình họ bị chia ly.
5.
Tình trạng này đã kéo dài hàng thập kỷ. Và trong hàng
thập kỷ, chúng ta vẫn chưa làm được gì nhiều để
giải quyết nó.
6.
Khi nhậm chức, tôi đã cam kết sẽ sửa lại hệ thống
nhập cư đã hư hỏng của chúng ta. Và tôi đã bắt đầu
bằng việc làm tất cả những gì tôi có thể để bảo
vệ đường biên giới của chúng ta. Ngày nay, chúng ta có
nhiều nhân viên và công nghệ được triển khai để bảo
vệ đường biên giới phía Nam của chúng ta hơn bất kỳ
thời điểm nào trong lịch sử đất nước. Và trong vòng
sáu năm vừa qua, nạn vượt biên trái phép đã giảm hơn
một nửa. Mặc dù vào mùa hè năm nay, đã có thời điểm
ngắn ngủi khi số trẻ em không có người lớn đi kèm
bị bắt giữ tại biên giới của chúng ta tăng đột
biến, số lượng những trẻ em như thế trên thực tế
thấp hơn số lượng trong khoảng hai năm qua. Nhìn
chung, số người tìm cách vượt biên vào nước ta một
cách trái phép đang ở mức thấp nhấp từ những năm
1970. Đó là những thực tế.
7.
Cùng lúc đó, tôi đã làm việc với Quốc hội để có
một giải pháp toàn diện, và năm ngoái, 68 nghị sĩ Dân
chủ, Cộng hòa và độc lập đã sát cánh với nhau để
phê chuẩn một dự luật lưỡng đảng tại Thượng
viện. Dự luật đó chưa hoàn hảo. Nó là một sự thỏa
hiệp. Nhưng nó đã phản ánh lý lẽ thông thường. Nó
đã có thể giúp tăng gấp đôi số lượng nhân viên
tuần tra biên giới, cùng lúc đó trao cho những người
nhập cư không có giấy tờ một con đường để có được
quyền công dân, nếu họ chịu nộp phạt, bắt đầu
đóng thuế, và trở lại xếp hàng (chịu tuân thủ luật
lệ – ND). Và các chuyên gia độc lập nói rằng điều
đó sẽ giúp nền kinh tế của chúng ta tăng trưởng và
giảm các khoản thâm hụt ngân sách của chúng ta.
8.
Nếu Hạ viện cho phép một dư luật như thế được
trải qua một cuộc bỏ phiếu tán thành hay không tán
thành đơn giản, nó đã có thể được thông qua với sự
ủng hộ từ cả hai đảng, và ngày hôm nay nó đã có
thể thành luật. Nhưng một năm rưỡi đã qua, các lãnh
đạo phe Cộng hòa trong Hạ viện vẫn từ chối tiến
hành một cuộc bỏ phiếu đơn giản như vậy.
9.Giờ
đây, tôi vẫn tiếp tục tin tưởng rằng biện pháp tốt
nhất để giải quyết vấn đề này là cùng nhau làm
việc để phê chuẩn dự luật hợp với lý lẽ thông
thường đó. Nhưng cho đến khi điều đó xảy ra, có
những biện pháp mà tôi có quyền hành hợp pháp để
tiến hành với tư cách Tổng thống – tương tự như
những biện pháp đã được các Tổng thống đảng Dân
chủ và Cộng hòa trước tôi thực hiện – mà sẽ giúp
làm cho hệ thống nhập cư của chúng ta công bằng và
công chính hơn.
10.
Tối nay, tôi đang tuyên bố về những biện pháp đó.
11.
Đầu tiên, chúng ta sẽ phát huy tiến bộ của chúng ta
tại vùng biên giới, thông qua những nguồn lực bổ sung
cho các nhân viên thi hành pháp luật của chúng ta, để
họ có thể ngăn chặn dòng người vượt biên trái phép,
và đẩy nhanh tiến độ hồi hương của những người
đã vượt biên.
12.
Thứ hai, tôi sẽ khiến việc những người nhập cư có
tay nghề cao, sinh viên đã tốt nghiệp và các doanh nhân
được ở lại và cống hiến cho nền kinh tế của chúng
ta trở nên dễ dàng và nhanh chóng hơn, điều đã được
rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp đề đạt.
13.
Thứ ba, chúng ta sẽ tiến hành các bước để giải
quyết một cách có trách nhiệm hàng triệu người nhập
cư không có giấy tờ đang sống trên đất nước chúng
ta.
14.
Tôi muốn nói kỹ hơn về vấn đề thứ ba này, bới nó
gây ra những cảm xúc mạnh mẽ và nhiều sự tranh cãi
nhất. Dù chúng ta là một quốc gia của những người
nhập cư, chúng ta cũng đồng thời là một quốc gia của
luật pháp. Những người nhập cư không có giấy tờ đã
vi phạm luật về nhập cư của chúng ta, và tôi tin rằng
họ phải chịu trách nhiệm về điều đó – đặc biệt
là những những kẻ có thể trở nên nguy hiểm. Đó là
lý do tại sao trong suốt 6 năm vừa qua, số tội phạm bị
trục xuất đã tăng 80 phần trăm. Và đó là lý do tại
sao chúng ta sẽ tiếp tục tập trung những nguồn lực
chấp pháp vào những nguy cơ thực tế đối với an ninh
của chúng ta. Những kẻ gian, chứ không phải các gia
đình. Những tên tội phạm, chứ không phải những đứa
trẻ. Thành viên các băng đảng, chứ không phải những
người mẹ đang làm lụng chăm chỉ để nuôi nấng con
cái. Chúng ta sẽ có sự ưu tiên, như những gì ngành
chấp pháp đang làm hàng ngày.
15.
Nhưng kể cả khi chúng ta tập trung vào việc trục xuất
những tên tội phạm, thực tế là, hàng triệu người
nhập cư ở mọi bang, từ mọi chủng tộc và quốc tịch
vẫn đang sống ở đây một cách trái phép. Thành thật
mà nói – truy lùng, vây bắt, và trục xuất hàng triệu
người là không thực tế. Bất kỳ ai cho rằng điều đó
là khả dĩ là họ đang không thẳng thắn với các bạn.
Điều đó cũng không giống với tính cách của chúng ta,
những người dân Mỹ. Dù sao, đa số những người nhập
cư này đã sống ở đây trong thời gian dài. Họ
làm việc chăm chỉ, và thường làm các công việc vất
vả, lương thấp. Họ nuôi gia đình của mình. Họ thờ
cúng trong các nhà thờ của chúng ta. Nhiều đứa con của
họ được sinh ra ở Mỹ và sống phần lớn cuộc đời
của chúng tại đây, và những niềm hy vọng, những giấc
mơ và lòng yêu nước của chúng cũng giống như con cái
chúng ta. Như người tiền nhiệm của tôi, Tổng thống
Bush, đã từng nói: “Họ là một phần của đời sống
Mỹ”.
16.
Vấn đề là thế này: chúng ta mong muốn người dân sống
trong đất nước này tuân theo các luật lệ. Chúng ta
mong rằng những người đã phá luật sẽ không được
tưởng thưởng một cách bất công. Vậy nên chúng ta sẽ
đưa ra một thỏa thuận như sau: nếu các bạn đã sống
ở Mỹ hơn 5 năm; nếu các bạn có con em là công dân Mỹ
hoặc là cư dân hợp pháp; nếu các bạn đăng ký và
vượt qua được kỳ kiểm trả tiền án tiền sự, và
nếu các bạn sẵn sàng chi trả khoản tiền thuế công
bằng của các bạn – các bạn sẽ được đăng ký tạm
trú tại đất nước này mà không phải lo sợ trục
xuất. Các bạn có thể ra khỏi bóng tối và sửa sai
trước pháp luật. Đó chính là nội dung của thỏa thuận
này.
17.
Bây giờ, hãy làm rõ những gì không nằm trong thỏa
thuận này. Thỏa thuận này không có hiệu lực với bất
kỳ ai mới đến đất nước này trong thời gian gần
đây. Nó không có hiệu lực đối với bất kỳ ai sẽ
đến nước Mỹ một cách trái phép trong tương lai. Nó
không trao quyền công dân hay quyền định cư vĩnh viễn,
hay trao những lợi ích mà các công dân được hưởng –
chỉ có Quốc hội mới có quyền hạn này. Tất cả
những gì chúng tôi đang nói là chúng tôi sẽ không trục
xuất các bạn.
18.
Tôi biết những người phê phán biện pháp này gọi đây
là một sự ân xá. Không, nó không phải là như vây. Ân
xá chính là hệ thống nhập cư mà chúng ta đang có ngày
hôm nay – hàng triệu người sống tại đây mà không
đóng thuế hay tuân thủ các luật lệ, trong khi các chính
trị gia đang dùng vấn đề này để hăm dọa người dân
và lùa phiếu bầu về cho mình trong thời kỳ tuyển cử.
19.
Đó mới chính là ân xá – bỏ mặc hệ thống hư hỏng
này trong tình trạng hiện tại của nó. Ân xá quy mô lớn
sẽ là bất công. Trục xuất quy mô lớn vừa bất khả
thi, vừa trái ngược với tính cách của chúng ta. Điều
tôi đang miêu tả là trách nhiệm giải trình – một
cách tiếp cận trung dung, hợp với lý lẽ thông thường:
Nếu các bạn đạt được các tiêu chuẩn, các bạn có
thể ra khỏi bóng tối và sửa sai trước pháp luật. Nếu
các vị là tội phạm, các vị sẽ bị trục xuất. Nếu
các vị tính vào Hoa Kỳ một cách trái phép, khả năng
bị bắt giữ và phải hồi hương của các vị đã tăng
lên.
20.
Những biện pháp mà tôi đang tiến hành không chỉ hợp
pháp, đó là các loại biện pháp đã được mọi Tổng
thống của Đảng Cộng hòa và mọi Tổng thống của
Đảng Dân chủ tiến hành trong nửa thế kỷ vừa qua. Và
đối với những thành viên Quốc hội đang đặt câu hỏi
về quyền hành của tôi trong việc giúp cho hệ thống
nhập cư của chúng ta hoạt động tốt hơn, hay đặt câu
hỏi về tính hợp lý của việc tôi hành động trong vấn
đề mà Quốc hội đã thất bại, tôi có một câu trả
lời: Hãy phê chuẩn một dự luật.
21.
Tôi muốn làm việc với cả hai đảng để thông qua một
giải pháp luật bền vững. Và cái ngày mà tôi ký cho dự
luật đó thành luật, những biện pháp tôi đang tiến
hành sẽ không còn cần thiết. Trong khi đó, xin đừng để
bất đồng trong một vấn đề phá hoại thương lượng
trong các vấn đề khác. Đó không phải cách nền dân
chủ của chúng ta hoạt động, và Quốc hội không nên
đóng cửa chính phủ (tức không thông qua ngân sách –
NBT) của chúng ta một lần nữa chỉ vì chúng ta bất
đồng về vấn đề này. Người dân Mỹ đã mệt mỏi
với sự bế tắc. Điều đất nước chúng ta cần từ
chúng ta ngay lúc này là một mục tiêu chung – một mục
tiêu cao cả.
22.
Đa số người Mỹ ủng hộ những hình thức cải cách
mà tôi đã nói đến tối nay. Nhưng tôi hiểu được
những ý kiến bất đồng mà nhiều người trong số các
bạn đang giữ tại nhà mình (tức những ý kiến cá nhân
không được bày tỏ công khai – ND). Hàng triệu người
trong số chúng ta, bao gồm chính tôi, có nguồn gốc từ
nhiều thế hệ trước tại đất nước này, với những
người tổ tiên đã phải làm việc cần cù để trở
thành các công dân. Thế nên chúng ta không thích quan niệm
rằng ai cũng có thể lấy được một tấm vé thông hành
miễn phí để trở thành công dân Mỹ.
23.
Tôi biết một số người lo lắng rằng vấn đề nhập
cư sẽ thay đổi chính những nền tảng đang làm nên con
người chúng ta, hay lấy đi công ăn việc làm của chúng
ta, hay ngược đãi các gia đình trung lưu vào thời điểm
mà họ đã cảm thấy phải chịu thiệt thòi trong suốt
cả thập kỷ. Tôi lắng nghe những quan ngại đó. Nhưng
những bước đi này sẽ không làm như vậy. Lịch sử
của chúng ta cũng như các thực tế chỉ ra rằng những
người nhập cư mang lại lợi ích ròng cho nền kinh tế
và xã hội của chúng ta. Và tôi tin rằng việc tất cả
chúng ra bàn thảo về vấn đề này mà không công kích
đặc điểm của nhau là một điều quan trọng
24.
Bởi sau tất cả những lời qua tiếng lại của
Washington, chúng ta cần nhớ rằng cuộc tranh luận này là
về một điều to lớn hơn. Nó là cuộc tranh luận về
việc chúng ta đang là ai với tư cách một đất nước,
và chúng ta muốn trở thành ai cho các thế hệ tương
lai.
25.
Liệu chúng ta có phải là một quốc gia chấp nhận một
hệ thống đạo đức giả, nơi mà những người lao động
đang hái quả và dọn giường cho chúng ta không bao giờ
có cơ hội được sửa sai trước pháp luật? Hay chúng
ta là một quốc gia biết trao cho họ một cơ hội để
chuộc lại lỗi lầm, nhận trách nhiệm và cho con cái họ
một tương lai tốt đẹp hơn?
26.
Liệu chúng ta có phải là quốc gia chấp nhận sự tàn
ác của việc cướp đoạt con trẻ từ vòng tay cha mẹ
chúng? Hay chúng ta là một quốc gia đề cao các gia đình,
một quốc gia hành động để giữ cho các gia đình luôn
bên nhau?
27.Liệu
chúng ta có phải là một quốc gia giáo dục được những
người thông minh và giỏi giang nhât thế giới, chỉ để
gửi họ về nhà để gây dựng những doanh nghiệp tại
các nước cạnh tranh với chúng ta? Hay chúng ta là một
quốc gia biết động viên họ ở lại và tạo ra các
việc làm ở đây, gây dựng các doanh nghiệp ở đây,
tạo ra các ngành sản xuất công nghiệp trên chính nước
Mỹ này?
28.
Đó mới chính là mục đích của cuộc tranh luận này.
Chúng ta cần nhiều hơn là chính trị như bình thường
khi mà nó có liên quan đến vấn đề nhập cư. Chúng ta
cần một cuộc tranh luận kỹ càng, thận trọng và bao
dung, tập trung vào những niềm hy vọng chứ không phải
vào nỗi sợ hãi của chúng ta. Tôi biết rằng chính trị
trong vấn đề này rất khó khăn. Nhưng hãy để tôi nói
với các bạn lý do tại sao tôi trở nên quan tâm mạnh
mẽ đến vấn đề này như vậy.
29.
Trong vài năm vừa qua, tôi đã thấy lòng quả quyết của
những người cha nhập cư đã phải làm hai, ba công việc
mà không lấy một hào nào từ chính phủ, và chịu nguy
cơ mất tất cả các công việc này bất cứ lúc nào,
chỉ để gây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho
con cái của mình. Tôi đã thấy trái tim tim tan vỡ và
mối lo âu của những đứa trẻ mà mẹ chúng có thể bị
bắt đi chỉ vì họ không có giấy tờ hợp lệ. Tôi đã
thấy lòng dũng cảm của những sinh viên mà, ngoại trừ
hoàn cảnh sinh thành của họ, cũng là những người
Mỹ như là Malia và Sasha vậy (hai con gái của ông Obama –
ND); những sinh viên đã dũng cảm xuất hiện như những
người không có giấy tờ với niềm hy vọng họ sẽ tạo
ra một sự thay đổi tại quốc gia mà họ yêu quý.
30.
Những người này – những người hàng xóm, bạn học,
bạn bè của chúng ta – họ không đến đây để tìm
kiếm một chuyến xe miễn phí (hưởng thụ quyền lợi
mà không phải lo trách nhiệm – ND) hay một cuộc sống
dễ dàng. Họ đến đây để lao động, và học tập, và
phục vụ trong quân đội của chúng ta, và trên tất cả,
để cống hiến cho sự thành công của nước Mỹ.
31.
Ngày mai, tôi sẽ du hành đến Las Vegas và gặp gỡ với
một số trong các sinh viên đó, trong đó có một người
phụ nữ trẻ tên là Astrid Silva. Astrid đã được mang
đến nước Mỹ khi cô mới bốn tuổi. Tài sản duy nhất
của cô khi đó là một thập giá, con búp bê của cô, và
bộ váy xếp tầng cô mặc trên người. Khi cô bắt đầu
đi học, cô không nói được bất cứ từ tiếng Anh nào.
Cô đã theo kịp những đứa trẻ khác bằng việc đọc
báo và xem đài PBS, và cô đã trở thành một học sinh
giỏi. Bố cô làm vườn. Mẹ cô dọn dẹp nhà cửa cho
người khác. Họ không muốn để Astrid nộp hồ sơ vào
trường công chuyên về công nghệ, không phải vì họ
không yêu quý cô, mà bởi vì họ sợ rằng việc làm
giấy tờ nhập học sẽ khiến việc cô là người nhập
cư không có giấy phép bị lộ – thế nên cô đã nộp
hồ sơ sau lưng bố mẹ mình và đã được nhận.
Tuy vậy, cô vẫn sống chủ yếu trong bóng tối – cho
đến khi bà cô, người hàng năm luôn đến thăm cô từ
Mexico, qua đời, và cô đã không thể dự tang lễ mà
không phải chịu nguy cơ bị phát hiện và trục xuất.
Khoảng thời gian đó là lúc cô quyết định bắt đầu
vận động cho bản thân và cho những người khác giống
như mình, và hôm nay, Astrid Silva đã là một sinh viên đại
học đang hoàn thành văn bằng thứ ba của mình.
32.
Liệu chúng ta có phải là một quốc gia đánh đuổi một
người nhập cư biết nỗ lực và tràn đầy hy vọng như
Astrid, hay chúng ta là một quốc gia biết tìm một cách
để chào đón cô vào? Kinh thánh nói với chúng ta rằng
chúng ta sẽ không áp bức một người ngoại bang, bởi
chúng ta biết được tâm tư của người ngoại bang –
chúng ta cũng đã có lúc từng là những người ngoại
bang. (nguyên văn trong Kinh thánh: Ngươi chớ hiếp đáp
người ngoại bang, vì các ngươi đã kiều ngụ tại xứ
Ê-díp-tô, chính các ngươi hiểu biết lòng khách ngoại
bang là thế nào – Xuất Ê-díp-tô 23:9 – ND)
33.
Hỡi những đồng bào Mỹ của tôi, chúng ta đang và sẽ
mãi là một quốc gia của những người nhập cư. Chúng
ta cũng đã có lúc từng là những người ngoại bang. Và
cho dù tổ tiên của chúng ta là những người ngoại bang
đã từng vượt Đại Tây Dương, hay Thái Bình Dương,
hay dòng sông Rio Grande (giữa Mexico và Mỹ – ND), chúng
ta đang có mặt tại đây chỉ bởi vì đất nước này
đã chào đón họ, và đã dạy cho họ biết rằng làm
một người dân Mỹ là một điều quan trọng hơn việc
chúng ta trông như thế nào, hay họ của chúng ta là gì,
hay chúng ta thờ cúng thế nào. Điều khiến cho chúng ta
là những người dân Mỹ là cam kết chung của chúng ta
với một lý tưởng – đó là tất cả chúng ta đều
sinh ra bình đẳng, và tất cả chúng ta có cơ hội để
được sống theo ý mình.
34.
Đó là đất nước cha mẹ và ông bà ta và các thế hệ
trước đó đã gây dựng cho chúng ta. Đó là truyền
thống chúng ta cần giữ gìn. Đó là di sản mà chúng ta
phải truyền lại cho những thế hệ sau này.
35.
Cảm ơn các bạn. Xin Thượng đế phù hộ cho các bạn.
Và xin Thượng đế phù hộ cho đất nước mà chúng ta
yêu quý này.
.
.
.
- My fellow Americans, tonight, I’d like to talk with you about immigration.
- For more than 200 years, our tradition of welcoming immigrants from around the world has given us a tremendous advantage over other nations. It’s kept us youthful, dynamic, and entrepreneurial. It has shaped our character as a people with limitless possibilities –- people not trapped by our past, but able to remake ourselves as we choose.
- But today, our immigration system is broken — and everybody knows it.
- Families who enter our country the right way and play by the rules watch others flout the rules. Business owners who offer their workers good wages and benefits see the competition exploit undocumented immigrants by paying them far less. All of us take offense to anyone who reaps the rewards of living in America without taking on the responsibilities of living in America. And undocumented immigrants who desperately want to embrace those responsibilities see little option but to remain in the shadows, or risk their families being torn apart.
- It’s been this way for decades. And for decades, we haven’t done much about it.
- When I took office, I committed to fixing this broken immigration system. And I began by doing what I could to secure our borders. Today, we have more agents and technology deployed to secure our southern border than at any time in our history. And over the past six years, illegal border crossings have been cut by more than half. Although this summer, there was a brief spike in unaccompanied children being apprehended at our border, the number of such children is now actually lower than it’s been in nearly two years. Overall, the number of people trying to cross our border illegally is at its lowest level since the 1970s. Those are the facts.
- Meanwhile, I worked with Congress on a comprehensive fix, and last year, 68 Democrats, Republicans, and independents came together to pass a bipartisan bill in the Senate. It wasn’t perfect. It was a compromise. But it reflected common sense. It would have doubled the number of border patrol agents while giving undocumented immigrants a pathway to citizenship if they paid a fine, started paying their taxes, and went to the back of the line. And independent experts said that it would help grow our economy and shrink our deficits.
- Had the House of Representatives allowed that kind of bill a simple yes-or-no vote, it would have passed with support from both parties, and today it would be the law. But for a year and a half now, Republican leaders in the House have refused to allow that simple vote.
- Now, I continue to believe that the best way to solve this problem is by working together to pass that kind of common sense law. But until that happens, there are actions I have the legal authority to take as President –- the same kinds of actions taken by Democratic and Republican presidents before me -– that will help make our immigration system more fair and more just.
- Tonight, I am announcing those actions.
- First, we’ll build on our progress at the border with additional resources for our law enforcement personnel so that they can stem the flow of illegal crossings, and speed the return of those who do cross over.
- Second, I’ll make it easier and faster for high-skilled immigrants, graduates, and entrepreneurs to stay and contribute to our economy, as so many business leaders have proposed.
- Third, we’ll take steps to deal responsibly with the millions of undocumented immigrants who already live in our country.
- I want to say more about this third issue, because it generates the most passion and controversy. Even as we are a nation of immigrants, we’re also a nation of laws. Undocumented workers broke our immigration laws, and I believe that they must be held accountable -– especially those who may be dangerous. That’s why, over the past six years, deportations of criminals are up 80 percent. And that’s why we’re going to keep focusing enforcement resources on actual threats to our security. Felons, not families. Criminals, not children. Gang members, not a mom who’s working hard to provide for her kids. We’ll prioritize, just like law enforcement does every day.
- But even as we focus on deporting criminals, the fact is, millions of immigrants in every state, of every race and nationality still live here illegally. And let’s be honest -– tracking down, rounding up, and deporting millions of people isn’t realistic. Anyone who suggests otherwise isn’t being straight with you. It’s also not who we are as Americans. After all, most of these immigrants have been here a long time. They work hard, often in tough, low-paying jobs. They support their families. They worship at our churches. Many of their kids are American-born or spent most of their lives here, and their hopes, dreams, and patriotism are just like ours. As my predecessor, President Bush, once put it: “They are a part of American life.”
- Now here’s the thing: We expect people who live in this country to play by the rules. We expect that those who cut the line will not be unfairly rewarded. So we’re going to offer the following deal: If you’ve been in America for more than five years; if you have children who are American citizens or legal residents; if you register, pass a criminal background check, and you’re willing to pay your fair share of taxes — you’ll be able to apply to stay in this country temporarily without fear of deportation. You can come out of the shadows and get right with the law. That’s what this deal is.
- Now, let’s be clear about what it isn’t. This deal does not apply to anyone who has come to this country recently. It does not apply to anyone who might come to America illegally in the future. It does not grant citizenship, or the right to stay here permanently, or offer the same benefits that citizens receive -– only Congress can do that. All we’re saying is we’re not going to deport you.
- I know some of the critics of this action call it amnesty. Well, it’s not. Amnesty is the immigration system we have today -– millions of people who live here without paying their taxes or playing by the rules while politicians use the issue to scare people and whip up votes at election time.
- That’s the real amnesty –- leaving this broken system the way it is. Mass amnesty would be unfair. Mass deportation would be both impossible and contrary to our character. What I’m describing is accountability –- a common-sense, middle-ground approach: If you meet the criteria, you can come out of the shadows and get right with the law. If you’re a criminal, you’ll be deported. If you plan to enter the U.S. illegally, your chances of getting caught and sent back just went up.
- The actions I’m taking are not only lawful, they’re the kinds of actions taken by every single Republican President and every single Democratic President for the past half century. And to those members of Congress who question my authority to make our immigration system work better, or question the wisdom of me acting where Congress has failed, I have one answer: Pass a bill.
- I want to work with both parties to pass a more permanent legislative solution. And the day I sign that bill into law, the actions I take will no longer be necessary. Meanwhile, don’t let a disagreement over a single issue be a dealbreaker on every issue. That’s not how our democracy works, and Congress certainly shouldn’t shut down our government again just because we disagree on this. Americans are tired of gridlock. What our country needs from us right now is a common purpose –- a higher purpose.
- Most Americans support the types of reforms I’ve talked about tonight. But I understand the disagreements held by many of you at home. Millions of us, myself included, go back generations in this country, with ancestors who put in the painstaking work to become citizens. So we don’t like the notion that anyone might get a free pass to American citizenship.
- I know some worry immigration will change the very fabric of who we are, or take our jobs, or stick it to middle-class families at a time when they already feel like they’ve gotten the raw deal for over a decade. I hear these concerns. But that’s not what these steps would do. Our history and the facts show that immigrants are a net plus for our economy and our society. And I believe it’s important that all of us have this debate without impugning each other’s character.
- Because for all the back and forth of Washington, we have to remember that this debate is about something bigger. It’s about who we are as a country, and who we want to be for future generations.
- Are we a nation that tolerates the hypocrisy of a system where workers who pick our fruit and make our beds never have a chance to get right with the law? Or are we a nation that gives them a chance to make amends, take responsibility, and give their kids a better future?
- Are we a nation that accepts the cruelty of ripping children from their parents’ arms? Or are we a nation that values families, and works together to keep them together?
- Are we a nation that educates the world’s best and brightest in our universities, only to send them home to create businesses in countries that compete against us? Or are we a nation that encourages them to stay and create jobs here, create businesses here, create industries right here in America?
- That’s what this debate is all about. We need more than politics as usual when it comes to immigration. We need reasoned, thoughtful, compassionate debate that focuses on our hopes, not our fears. I know the politics of this issue are tough. But let me tell you why I have come to feel so strongly about it.
- Over the past few years, I have seen the determination of immigrant fathers who worked two or three jobs without taking a dime from the government, and at risk any moment of losing it all, just to build a better life for their kids. I’ve seen the heartbreak and anxiety of children whose mothers might be taken away from them just because they didn’t have the right papers. I’ve seen the courage of students who, except for the circumstances of their birth, are as American as Malia or Sasha; students who bravely come out as undocumented in hopes they could make a difference in the country they love.
- These people –- our neighbors, our classmates, our friends –- they did not come here in search of a free ride or an easy life. They came to work, and study, and serve in our military, and above all, contribute to America’s success.
- Tomorrow, I’ll travel to Las Vegas and meet with some of these students, including a young woman named Astrid Silva. Astrid was brought to America when she was four years old. Her only possessions were a cross, her doll, and the frilly dress she had on. When she started school, she didn’t speak any English. She caught up to other kids by reading newspapers and watching PBS, and she became a good student. Her father worked in landscaping. Her mom cleaned other people’s homes. They wouldn’t let Astrid apply to a technology magnet school, not because they didn’t love her, but because they were afraid the paperwork would out her as an undocumented immigrant –- so she applied behind their back and got in. Still, she mostly lived in the shadows –- until her grandmother, who visited every year from Mexico, passed away, and she couldn’t travel to the funeral without risk of being found out and deported. It was around that time she decided to begin advocating for herself and others like her, and today, Astrid Silva is a college student working on her third degree.
- Are we a nation that kicks out a striving, hopeful immigrant like Astrid, or are we a nation that finds a way to welcome her in? Scripture tells us that we shall not oppress a stranger, for we know the heart of a stranger –- we were strangers once, too.
- My fellow Americans, we are and always will be a nation of immigrants. We were strangers once, too. And whether our forebears were strangers who crossed the Atlantic, or the Pacific, or the Rio Grande, we are here only because this country welcomed them in, and taught them that to be an American is about something more than what we look like, or what our last names are, or how we worship. What makes us Americans is our shared commitment to an ideal -– that all of us are created equal, and all of us have the chance to make of our lives what we will.
- That’s the country our parents and grandparents and generations before them built for us. That’s the tradition we must uphold. That’s the legacy we must leave for those who are yet to come.
- Thank you. God bless you. And God bless this country we love.
.
.
.
.
No comments:
Post a Comment