05:56:pm
18/11/14
Thưa
anh,
Lại
một lần nữa, tôi xin gửi lời ngưỡng mộ trước tinh
thần kiên quyết chống Cộng Sản mà anh hằng theo đuổi,
vì theo “Bản Lên Tiếng của Tịnh Ngọc, Trưởng Khối
Kỹ Thuật của UBTTTACSVN, về nhân vật Điếu Cầy” ký
ngày 15 tháng 11 năm 2014 tại Orange County, Bản văn số:
20141115 đã xác định lại một lần nữa Ủy Ban Truy Tố
Tội Ác Cộng Sản Việt Nam do anh là “cánh chim đầu
đàn” đã xác định “hoàn toàn không thỏa hiệp với
Cộng Sản”. Đó là điều đáng mừng cho Dân tộc, nếu
cộng đồng hải ngoại đều đồng tâm nhất trí với
anh. Tuy nhiên, vì Bản Lên Tiếng này đã được gửi công
khai trên diễn đàn “ảo”, và cũng có đề cập đến
tên tôi, nên tôi cũng xin mạn phép mà chia xẻ với anh
vài điều như sau:
1)
Cấp bậc và chức vụ của quá khứ không chắc là của
hiện tại. Tất cả những sĩ quan, viên chức phục vụ
cho chế độ Cộng Hòa đã phải để lại phía sau các
chức vụ, cấp bậc từ năm 1975. Các bằng cấp kỹ
thuật, chuyên môn cũng thế. Thí dụ như Bác Sĩ, Dược
Sĩ, Luật Sư, Giáo Sư…. trước 1975, sau khi sang Mỹ,
không học lại thì không nên tự xưng mình bằng những
danh hiệu trước. Các vị Sĩ Quan, Công Chức Cao cấp cũ
không nên đề những danh hiệu cũ trước tên mình mà
không để chữ “Cựu”, (nghĩa là đã qua rồi). Chẳng
hạn như anh, tôi gọi anh là “Cựu” Thiếu Tá,
chứ không gọi anh là Thiếu Tá. Vì thế, khi anh gọi anh
Điếu Cầy bằng “Cán Binh Sư Đoàn Sao Vàng (Công Trường
5) Cộng Sản Bắc Việt, tôi thấy có điều không ổn.
Như thế là không công bằng, có thể nói đó là sự áp
đặt cố tình để làm cho người bị gọi như thế mất
tư cách đối thoại với cộng đồng chống Cộng hải
ngoại. Không lẽ anh cứ muốn người ta gọi anh bằng
“Thiếu Tá Liên Thành” khi anh không còn hoa mai bạc trên
cổ áo, nhất là sau khi anh đã đi tù Cộng Sản nhiều
năm sao? Tôi không nghĩ anh có tư tưởng lạc hậu như
thế. Điếu Cầy đã bỏ nhiệm vụ cũ từ lâu rồi, và
đã trở thành một nhà báo Tự Do, để bị tù đầy
nhiều năm vì tư cách đó, thì nên gọi anh Điếu Cầy là
“Nhà Báo Tự Do Điếu Cầy” thì mới đúng với
sự thực.
2)
Không phải tất cả những người từng đứng dưới lá
cờ Quốc Gia tuyên thệ trung thành với Tổ Quốc là những
người Quốc Gia thực sự. Thí dụ điển hình là “cựu
Tướng Nguyễn Cao Kỳ” đã từng chào Quốc Kỳ VNCH hàng
vạn lần, rồi kết cuộc cũng là kẻ phản phúc. Ngay đến
Phụ Tá Đặc Biệt của “cựu” Tổng Thống Thiệu cũng
là Việt Cộng nằm vùng. Sau 1975, bao nhiêu kẻ từng phục
vụ dưới “lá cờ vàng ba sọc đỏ” đã viết báo kể
công trạng nằm vùng của Cộng Sản. Một Trung Tá khóa 4
Thủ Đức, sau làm Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ Viện
cũng nằm vùng. Trung Úy Tùy viên của một Tướng chỉ
huy toàn bộ Quân Huấn, thuộc Tổng Tham Mưu cũng nằm
vùng. Tài xế của Đại Tướng Cao Văn Viên cũng là Cộng
Sản. Một Trung Tá thuộc Phủ Đặc Ủy Trung Ương Tình
Báo là Việt Cộng. Và còn biết bao nhiêu nữa.. Khi các
sĩ quan VNCH đi tù tập trung, thiếu gì người đột nhiên
trở thành cháu Lê Duẩn, cháu Lê Đức Thọ, bà con với
Tướng này, tướng nọ của Việt Cộng và được
bảo lãnh ra về sớm. Gần đây, tên chuyên viên quấn cờ
vàng vào mình, sơn cờ vàng trên xe mình, là Ngô Kỷ, đã
hiện thân thành một tên dơ bẩn, chuyên đánh phá những
người chống Cộng. Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc
Lập, hai tên khốn nạn, hèn hạ nhất trong những kẻ hèn
hạ lại từng là Sĩ Quan QL/VNCH! Do đó, nếu chỉ vin vào
sự cầm lá cờ vàng mà cho đó là người Quốc Gia chân
chính thì tôi e rằng vội vã quá đấy.
3)
Ngược lại, đã có bao người từng cầm cờ đỏ, mà
sau này biến thành người Quốc Gia đích thực! Cá nhân
tôi không phải là Tình báo viên, nên không thể kể hết
những người này, nhưng tôi biết có một vị Bộ Trưởng
chính phủ VNCH từng là Việt Cộng. Vị Trung Tá chỉ huy
Chiến Tranh Chính Trị Trường Bộ Binh Thủ đức cũng
từng là Vẹm. Nhà văn Xuân Vũ với bao tác phẩm rung động
lòng người miền Nam là Viêt Cộng chính cống. Một ca sĩ
nổi danh với giọng Opera cũng là hồi chính viên…Còn
biết bao người đã hồi chánh lập nên bao công trạng
cho chính quyền miền Nam, giúp hạn chế biết bao xương
máu của quân đội Cộng Hòa. Vì thế, khi có người cắc
cớ đặt câu hỏi với Điếu Cầy cũng như với những
người phản tỉnh khác là “Hồi trước anh cầm cờ
đỏ, bây giờ anh cầm cờ gì?”, chúng tôi thấy ái
ngại cho người đặt câu hỏi ấy, vì họ chẳng có một
chút kiến thức nào về việc “thêm bạn, bớt thù”
rất cần thiết cho đại cuộc. Khi xem tin đón Điếu Cầy,
có một vị thức giả nói với tôi rằng: “Tại sao khi
môt nhân vật phản tỉnh mới sang Mỹ mà mang cờ vàng đi
đón? Họ đâu có phải chiến sĩ VNCH mới ra tù đâu? Lá
cờ linh thiêng của dân tộc, không phải là đồ chơi mà
mỗi khi làm việc gì lạ, lại đem ra phất!” Tôi
thấy vị này cũng có lý, mà không dám phát biểu, sợ bị
chụp mũ thì không còn đường sống! (Bây giờ thì mới
dám nói, vì sự việc đã qua khá lâu.)
4)
Đức tính Trung Thực là cần thiết trong cuộc chiến
chống Cộng, vì nếu chúng ta cũng nói sai, thì chả khác
gì Việt Cộng là Vua nói láo. Xem cái Youtube quay cảnh
Điếu Cầy đang được bà con chen lấn, xô đẩy để đến
gần, chúng tôi thấy Điếu Cầy lúc đó quay măt sang phía
trái, mặt anh rất xa cánh tay phải dang rộng vì sự chen
lấn, cho nên, không thể nói anh nhận thức được rằng
tay mình đang bị dúi vào một lá cờ! Ở dây Có thể anh
chẳng biết tay mình ở đâu nữa! Ngay khi đó, có một
người chen vào lấy lá cờ ra khỏi tay anh! Cho nên, nói
rằng anh giật tay hai lần ra khỏi lá cờ là một sự
tưởng tượng, nếu không nói là bịa đặt! Người Việt
Nam hơn hẳn Việt Cộng ở chỗ Trung Thực, không nói láo.
Chúng ta nên gìn giữ đức tính này thì mới được sự
kính trọng của cộng đồng. Bằng không, thì giá trị
của chúng ta tiêu tan hết vì sự “nói dối như Vẹm!”
Có người còn hô hoán lên là “Điếu Cầy mong làm lãnh
tụ cộng đồng!” “Điếu Cầy tuyên bố chê cờ vàng!”
Không biết lấy tư tưởng ấy ở đâu ra mà phát hoảng
lên như thế ?
6)
Lấy những sự kiện gián điệp của thời xưa để áp
dụng vào việc triệt hạ Điếu Cầy là môt việc làm có
tính “khiên cưỡng”. Đồng ý là đề phòng thì bao giờ
cũng là cần thiết, nhưng đề phòng quá đến nỗi trông
thấy cái gì động đậy cũng tưởng là ma quỷ thì quá
nhát sợ! Hơn nữa, nếu chỉ chú trọng việc đánh
con dế đá trước mặt mà quên con cọp sau lưng thì
thật là hết thuốc chữa! Phạm Xuân Ẩn là tấm gương
điển hình của việc thận trọng của các nhân viên tình
báo đồng nghiệp với “cựu” Thiếu Tá Liên Thành đấy.
Hiện nay, chưa có bằng chứng gì chứng minh Điếu Cầy
là gián điệp mà có người đã vội nói “Điếu Cầy
áp dụng khổ nhục kế!” Trời đất! Khổ nhục kế gì
ác liệt và lâu dài thế! Mất mạng như chơi! Chỉ xin
hỏi người đặt ra vấn đề đó, hãy tự vấn lương
tâm, và tự hỏi chính mình, từng là một chiến sĩ gan
dạ, từng vào sinh ra tử, xem có dám làm Khổ Nhục Kế
như thế không? Nói thì dễ, làm thì khó. (Người Mỹ
nói: It’s easy to talk than to do!”)
6)
Tào Tháo có một câu nói bất hủ: “Thà phụ người còn
hơn để người phụ ta”. Vì thế, ông ta đã chém đầu
không biết bao nhiêu nhân tài, tướng tài của mình. Còn
chúng ta, luôn tự hào là đứng dưới Công Lý, sao lại
có thể áp dụng câu nói đó vào tất cả các trường
hợp “những nhận vật chống đối Cộng Sản” khi họ
được ra nước ngoài hưởng không khí Tự Do mà Thượng
Đế đã ban cho mỗi con người? Đã biết mấy người
từng là “nạn nhân Cộng Sản” nay lại là “nạn
nhân Cộng Hòa”? Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt,
Võ Đại Tôn, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, nay là
Điếu Cầy, và mai mốt là những nhân vật khác…. Theo
trình tự này thì tất cả những ai dám bạo gan chống
đối cộng sản độc ác, dã man, bán nước, những ai
chống Trung cộng xâm lăng, nếu đi sang Mỹ là sẽ gặp
xui xẻo vô cùng, vì họ thoát Độc Tài Đỏ lại
gặp Độc Tài Vàng, không chết cũng bị thương!
Để
kết luận thư này, thay mặt cho một số chiến hữu của
tôi có cùng lập trường mà đề nghị quý anh như sau:
-
Xin nghĩ đến tiền đồ Tổ Quốc, nhìn xa trông rộng, để
thấy rằng việc đánh phá những nhà Dân Chủ, những đứa
con yêu của đất nước, những niềm hy vọng của lịch
sử, là một việc làm quá cẩu thả, làm hại đến công
cuộc đòi Tự do, Dân Chủ cho quê nhà, vì những người
đang chiến đấu sẽ nản chí, buông xuôi, vì không muốn
bị chụp mũ là Cộng Sản trong khi họ đang chống Cộng
Sản bằng cả bản thân mình.
Xin
hãy tạo cơ hội cho những người này được tiếp tục
chiến đấu bằng mọi khả năng của họ. Đừng trói tay
họ bằng những nghi vấn vớ vẩn, cực đoan. Có thể
theo dõi họ, và nếu thấy có điều gì chứng thực họ
làm tay sai cho Cộng sản thì hãy triệt họ cũng không
muộn, vì thật ra công đồng mình có doanh trại, quân
lính gì đâu mà sợ họ làm gián điệp? Có tổ chức nào
có thực quyền làm nguy hiểm cho tương lai Cộng Sản đâu
mà sợ bị trà trộn, đầu độc, hay phá hoại? Còn việc
theo dõi những nhân vật chống Cộng đích thực thì Cộng
Sản đã làm từ khuya rồi, không cần dùng Khổ Nhục Kế
nhiều năm mới đưa qua Mỹ! Cộng Sản thứ thiệt
nằm vùng đầy Bolsa, ngồi đầy trong các quán cà phê tại
Little Saigon, mở biết bao nhiêu dịch vụ để chuyển
hàng, chuyển tiền về Viêt Nam hàng chục triệu đô một
ngày, cần gì vài nhân vật nổi tiếng này!
Vào
khu Phúc Lộc Thọ, đến tiệm vàng, hột xoàn, nghe đầy
giọng Bắc Kỳ Hà Lội! Tại các trường Đại Học, hàng
trăm Việt Cộng con đi đứng thoải mái trong các giảng
đướng! Sao không thấy ai tố cáo chúng, mà lại chỉ tố
cáo những người công khai chiến đấu chống Cộng?
Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập và cái đài Tivi
Việt Cộng: phố bolsa Tivi, chường mặt ra đó, sao
không đập nát chúng đi? Những cơ sở chuyển tiền,
chuyển hàng cho Việt Cộng đầy đường, sao không tố
cáo? Thât là chỉ lo đánh con dế đá trước mặt
mà quên con cọp sau lưng! Hơn nữa, việc đánh con dế
đó là theo đúng dự định của con cọp Cộng Sản. Chúng
không thể giết được thể xác của các nhà Dân Chủ
thì mượn tay cộng đồng giết giùm tinh thần của họ.
Vài
hàng chia xẻ, nếu có điều chi không vừa ý, xin anh vì
tình chiến hữu mà bỏ qua cho để chúng ta cùng nắm tay
nhau mà chống Cộng trên diễn đàn cũng như bằng hành
động thực sự nào đó, mong một ngày nhìn thấy đất
nước rợp bóng cờ vàng trước khi chúng ta “ra đi không
mang vali”
Kính
bút,
©
Chu Tất Tiến: Người lính VNCH không bao giờ giải ngũ
©
Đàn Chim Việt
------------------------------------
Thư gửi anh Liên Thành
Chu
Tất Tiến
Thưa
anh Liên Thành.
Từ
khi gặp anh ở đài VNA đến nay, tôi chưa có cơ hội gặp
lại anh, nhưng trong lòng tôi vẫn quý mến anh vì sự
chống Cộng Sản không mệt mỏi của anh. Tuy nhiên, khi
đọc lá thư anh gửi cho anh Điếu Cầy, thì tôi có hơi
choáng váng, vì tôi không ngờ đó lại là văn phong của
anh.
Trong
suốt thời gian qua, từ khi anh Điếu Cầy đến Mỹ, tôi
đã giữ im lặng không lên tiếng, chỉ vì tôi luôn sợ
nhất một điều: Phe ta đánh phe mình, sự đoàn kết
chống Cộng tan tành, thì Cộng Sản vui mừng!
Nhưng
hôm nay, với lá thư mời đối thoại của anh, tôi thấy
cần phải lên tiếng ngay, vì tên tuổi của anh có một
vị trí nhất định, nên dễ được sự hưởng ứng của
nhiều người, mà nếu có nhiều người tin theo anh, thì
đại cuộc chống Cộng - công việc chống Cộng của
chính anh và của tất cả chúng ta gặp một cơ nguy không
thể lường được.
Thứ
nhất: Như anh đã biết, mục tiêu chống Cộng của chúng
ta sẽ chỉ là những ao ước khát khao mãi mãi không bao
giờ thành sự thật cho đến khi chúng ta ra đi, nếu không
có sự vùng lên của quốc nội, không có những nhà tranh
đấu cho Dân Chủ gào thét lên tiếng nói uất ức của
họ cho thế giới nghe. Không có họ kể cho thế giới
nghe về những sự đàn áp, bất công của chế độ thì
sẽ không có sự yểm trợ nào của thế giới, mà nếu
không có sự yểm trợ của quốc tế, thì chắc chắn là
Việt Nam sẽ thành môt Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương một
ngày không xa. Nói thế thì anh sẽ hỏi: "Còn lực
lượng và sức mạnh của chúng ta, những người Việt di
tản ở đâu?" (Có thể còn có người chụp cho tôi
cái mũ là "coi thường sức mạnh cộng đồng"
nữa!) Xin thưa với anh, theo nhận định cá nhân của tôi,
sức mạnh của chúng ta ở chỗ làm cái loa cho người
quốc nội, nói thay cho người Dân Oan, là gạch nối giữa
cộng đồng Việt và thế giới, là sức đẩy, sự thúc
ép các chính trị gia quốc tế để họ can thiệp vào
Việt Nam, là sự nhắc nhở thế hệ kế tiếp đi nốt
con đường mà chúng ta đang đi, là chứng nhân của lịch
sử để bất cứ khi nào có ai hỏi đến, chúng ta sẽ
trả lời ngay, và cuối cùng là những người viết sử
cho con cháu . Còn sức mạnh chính của cuộc thay đổi chế
độ, nếu có, vẫn là người trong nước. Lịch sử quốc
tế chưa bao giờ cho thấy có môt tổ chức lưu vong nào
khơi khơi trở về, chiến đấu tại quê hương cũ mà
thành công! Đó là khi có sự đoàn kết rất mạnh như
người Cuba, người Mông Cổ, người Tân Cương, người
Tây Tạng lúc nào cũng sẵn sàng có người tự thiêu
trước dư luận quốc tế, mà còn không có hy vọng có
ngày giải phóng được quê hương. Còn chúng ta, chia năm
xẻ bẩy, đánh nhau tàn nhẫn còn hơn đánh Cộng Sản,
giành dật chức trưởng, ngay cả trong các hội Ái Hữu
chỉ sinh hoạt văn nghệ mà thôi, cũng có việc chia tách,
phân ly, và chiến đấu với nhau cực kỳ hung hãn.
Thế
thì ta trông đợi gì ở sức mạnh cộng đồng, ngoài các
nỗ lực của một số nhỏ các đoàn thể đấu tranh, các
mạnh lưới chú trọng về Nhân Quyền, đặc biệt là các
đoàn thể trẻ, và các cá nhân (như anh) vẫn chiến đấu
với một hy vọng mong manh? Mặc dù chúng ta đã có nhiều
người thành công trong lãnh vực chính trị, nhưng những
người ấy, đã bị trói tay bởi quy luật chính trị,
không thể cứ muốn giúp Việt Nam điều gì là thực hiện
được điều ấy.
Vậy,
tóm lại, sức mạnh chính, hy vọng chính của người yêu
nước Việt vẫn là thuốc nổ của quốc nội châm
ngòi bằng những người can đảm dám đứng lên dõng dạc
chửi thẳng vào mặt Đảng Cộng Sản bằng những hành
động chống đối của họ.
Và,
sau một thời gian giam giữ, vì áp lực quốc tế, vì nhu
cầu phải có sự viện trợ của nước ngoài, đảng cầm
quyền đã bất đắc dĩ phải thả họ ra, mà vì không
muốn để những con người can đảm này ở lại để
"quậy", thi đảng cầm quyền phải tống xuất họ
ra nước ngoài, đổi lấy chút tiếng tăm là không hoàn
toàn độc ác như thế giới nghĩ. Và, họ đã tống
xuất nhiều người ra nước ngoài như Nguyễn chí Thiện,
Đoàn viết Hoạt, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ,
gần đây là Điếu Cầy!
Môt
âm mưu nữa của Cộng Sản là "mượn đao, giết
người", nghĩa là nhờ người khác giết giùm kẻ họ
thù ghét. Mà người giết giùm đó, không ai ngoài .. cộng
đồng hải ngoại. Nếu Cộng Sản không giết được
Nguyễn Chí Thiện, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ,
Điếu Cầy ở trong nước, thì họ nhờ đến những người
chống Cộng kịch liệt, không khoan nhượng "thà giết
lầm còn hơn bỏ sót" ở hải ngoại qua môt lần bắn
tiếng là "những kẻ sang Mỹ đó là làm gián điệp
đó!". Thế là xong một mạng người, vì những
người chống Cộng quá cương quyết (như anh) sẽ làm nổi
lên một chiến dịch đánh phá người bị tống xuất đó,
làm cho những người này mất tiếng nói, nghĩa là VÔ
HIỆU HÓA mọi hoạt động chống Cộng của những người
Dân Oan này, ngược lại, còn biến họ thành kẻ thù của
dân tộc, chỉ vì họ ngoan cường, can đảm đã dám dõng
dạc chống lại đảng Cộng Sản bằng hình thức này hay
hình thức nọ.
Một
điều xin anh nhớ cho là những người này đều bị đưa
thẳng từ hỏa lò đến phi trường, hoàn toàn không chuẩn
bị trước, còn những người khác, khi được Việt
Cộng hỏi là "có muốn đi Mỹ không?" thì tất
cả trả lời KHÔNG, vì họ đã biết rằng sang Mỹ họ
sẽ bị Cộng đồng Việt VÔ HIỆU HÓA CUỘC CHIẾN ĐẤU
CHỐNG CỘNG của họ!
Qua những lần giao tiếp với những Dân Oan Việt Nam,. cá nhân tôi đã được biết là Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, nhà báo Tạ Phong Tần... và nhiều người nữa, khi được công an thúc giục họ sang Mỹ, họ đều trả lời KHÔNG! Vì họ biết rằng, sang Mỹ, thì sẽ không còn cơ hội chiến đấu nữa, mà như thế thì lý tưởng họ theo đuổi sẽ bị chấm dứt.
Qua những lần giao tiếp với những Dân Oan Việt Nam,. cá nhân tôi đã được biết là Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, nhà báo Tạ Phong Tần... và nhiều người nữa, khi được công an thúc giục họ sang Mỹ, họ đều trả lời KHÔNG! Vì họ biết rằng, sang Mỹ, thì sẽ không còn cơ hội chiến đấu nữa, mà như thế thì lý tưởng họ theo đuổi sẽ bị chấm dứt.
Nguyễn
Chí Thiện, Cù Huy Hà Vũ, Đoàn Viết Hoạt, Võ Đại Tôn,
Trần Khải Thanh Thủy, Bùi kim Thành, và bây giờ là Điếu
Cầu .. đều đã bị phỉ báng, mạ lị, nghi ngờ, và xa
cách vì tất cả đều bị cái mũ là "hoạt động
cho Cộng Sản!" Chiến sĩ Võ Đại Tôn còn bị chửi
rủa nhục nhã, cho rằng chỉ là Trung Sĩ, là một kẻ
gian xảo, lưu manh, đến nỗi bị gọi bằng "Thằng
Võ Đại Tôn!" Nguyễn Chí Thiện thì biến thành "chủ
động điếm Cà Mâu"...
Thưa
anh Liên Thành,
Khi
anh gọi Điếu Cầy là "Cán binh Cộng Sản, Sư đoàn
Sao Vàng (Công Trường 5), với kinh nghiệm là một người
làm tình báo, anh có thể cho biết anh lấy tài liệu ấy
ở đâu ra? Và với kinh nghiệm một người làm chính trị
lâu năm, anh có cho rằng, việc những Dân Oan, là những
người dám hy sinh tài sản, sự giầu sang, sự nghiệp,
tiện nghi, gia đình, vợ con, và ngay cả tính mạng mình
để chống Cộng, lại là những người có thể muối mặt
làm tên gián điệp Cộng Sản hay không? Với kinh nghiệm
của người nhận xét khoa học, anh có cho rằng việc
những Dân Oan bị tống xuất qua Mỹ rồi bị cộng đồng
chống đối, mạ lị, phỉ báng sẽ ảnh hưởng lớn đến
công cuộc chiến đấu chống Cộng ở trong nước không?
Những người còn đang chống Cộng, còn đang ở tù.. sẽ
nghĩ gì về Cộng Đồng hải ngoại? Và chính những người
thầm lặng ở Hải ngoại sẽ nghĩ gì về việc anh gọi
Điếu Cầy là "cán binh Cộng Sản Sư đoàn Sao Vàng,
Công Trường 5"?
Mới
đây, tôi đã đọc một câu nói khá đầy đủ: TRỐN
ĐỘC TÀI ĐỎ, GẶP ĐỘC TÀI VÀNG!
Mong
thư này, được anh coi như môt lá thư chia xẻ chân tình
của một chiến hữu, chứ không phải một kẻ địch mới
xuất hiện, cần được khai trừ. Và trên hết, là mong
rằng chúng ta sẽ được gặp nhau ở Saigon môt ngày gần
đây, dưới bóng cờ vàng Tổ Quốc thân yêu rực rỡ, là
cờ đã thấm máu của hàng triệu chiến sĩ Việt Nam Cộng
Hòa, lá cờ Chính Nghĩa đã tung bay trên khắp Thế Giới,
lá cờ mà tất cả chúng ta đều đã quỳ xuống tuyên
thệ, sẽ trung thành cho đến ngày nhắm mắt.
Chào
anh và thân chúc anh mọi điều tốt đẹp.
Một
chiến hữu mong được bắt tay anh để cùng chiến đấu
chống Cộng (mà không chống Cộng Đồng!)
Chu
Tất Tiến.
---------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
No comments:
Post a Comment