Thursday, December 29, 2011

KHI BÀ TIẾN SĨ HỘI PHỤ NỮ VIỆT NAM CA BÀI CA LUÂN LÝ (Người cùng khổ, danlambao)



Posted on

“Ở bất cứ xã hội nào, phụ nữ làm nghề mại dâm đều bị coi là loại người xấu xa, mạt hạngbị xã hội, gia đình, người thân coi khinh, dư luận xã hội lên án... Gái bán dâm sẽ không biết xấu hổ khi cần tiền... - đồng chí tiến sĩ chủ tịch Hội Phụ nữ Nguyễn Thị Mai Hoa.

*

Mới đây báo chí đưa tin tại Hội nghị tập huấn về công tác phòng chống tệ nạn mại dâm được tổ chức tại Hà Nội, bà tiến sĩ Nguyễn Thị Mai Hoa, phó trưởng Ban Tuyên giáo thuộc Hội Liên hiệp phụ nữ Việt Nam đã phát biểu trước báo giới nêu rõ quan điểm của mình về tệ nạn mại dâm.


“Tinh thần chung trong bài phát biểu của bà tiến sĩ Hoa là cực lực lên án các cô gái bán dâm, xem đó là hình ảnh mang lại nỗi nhục quốc thể, là nguyên nhân dẫn đến đất nước suy nhược:

Mại dâm là nguyên nhân trực tiếp làm suy thoái đạo đức truyền thống tốt đẹp của dân tộc, làm xấu đi hình ảnh đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Mại dâm vẫn là rào cản đối với sự phát triển kinh tế - xã hội, là nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp gây bất ổn về trật tự chính trị - xã hội.

Đi xa hơn nữa bà Phó ban tuyên giáo của Hội đã nâng quan điểm và mạt sát những phụ nữ bán dâm thật thậm tệ.

Ở bất cứ xã hội nào, phụ nữ làm nghề mại dâm đều bị coi là loại người xấu xa, mạt hạngbị xã hội, gia đình, người thân coi khinh, dư luận xã hội lên án.

Và cuối cùng bà đã có câu kết luận thật chua chát và cay nghiệt:

Gái bán dâm sẽ không biết xấu hổ khi cần tiền.

Thưa bà.

Tôi không hiểu bà ở trong tổ chức cao nhất của Hội phụ nữ để làm gì khi mà bà không hề có một lời chia sẻ, cảm thông với những cô gái bán dâm, thay vào đó bao nhiêu tội lỗi, bao nhiêu lời cay độc bà đều đổ lên đầu họ. Bà có biết hầu hết các cô gái bán dâm đều từng mơ ước được học hành lên đến học vị tiến sĩ như bà, được ngồi vào cái ghế phó ban tuyên giáo của hội phụ nữ quốc gia (và sẽ còn tiến xa hơn nữa) như bà hay không? Và có biết bao cô gái muốn thoát ra con đường đó mà nào có được. Tại sao cùng phận nữ nhi má hồng mà bà lại không hề có chút chạnh lòng, thương cảm cho hoàn cảnh của họ.

Tôi nghĩ họ đâu đủ tầm và đủ sức để có thể là suy thoái đạo đức của dân tộc, làm mất đi hình ảnh đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Và họ cũng không có đủ thâm độc, nguy hiểm như các thế lực thù địch để có thể làm rào cản đối với sự phát triển kinh tế - xã hội, gây bất ổn về trật tự chính trị - xã hội. Nếu như nói theo khẩu khí của bà thì chính gái mại dâm đã làm cho đất nước này kiệt quệ, đạo dức xã hội xuống cấp, gây nên bất ổn chính trị - xã hội
Sao đất nước tươi đẹp và giàu mạnh của chúng ta có Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý và nhân dân làm chủ lại có thể mong manh dễ vở đến như vậy. Sao những con điếm xấu xa, mạt hạng như bà nói lại có thể làm được cái chuyện còn ghê gớm hơn đế quốc phản động!

Gái bán dâm không phải ai cũng thích ăn diện, lười lao động như bà nói mà phần đông trong số họ là do hoàn cảnh đưa đẩy, số phận không sắp đặt cho họ có một cuộc sống bình lặng, êm ấm. Bà nghĩ họ sung sướng lắm hay sao khi phải từ bỏ ước mơ được học hành, được vui chơi, có người yêu thương mình và có một mái ấm gia đình. Phần đông các cô gái bước chân vào cái nghề này không phải vì bản thân họ mà vì hoàn cảnh gia đình. Bà có biết những đồng tiền mà họ kiếm được sẽ giúp cha mẹ già đau ốm ở quê nghèo sống qua ngày, cho các em ăn học để nuôi niềm mơ ước sẽ không đi lại theo con đường của họ. Chắc bà chưa bao giờ phải chạnh lòng khi thấy các cô gái bán hoa khi ra bưu điện gửi tiền về cho gia đình mà không biết viết. Có cô gái bị bắt vào trại phục hồi nhân phẩm còn nhắn lại với bảo kê, tú bà hàng tháng cứ gửi dùm tiền về cho cha mẹ rồi mai mốt ra trại làm lại trả nợ Rồi có những phụ nữ đã bước sang tuổi 40 50 vẫn phải đi bán dâm hàng đêm, họ đâu còn đủ sức để mà đua đòi ăn diện chẳng qua là vì đói nghèo.

Nói cho công tâm, trong bài phát biểu của mình bà cũng chỉ ra hoàn cảnh đã đưa đẩy họ vào con đường này: Nông dân thiếu ruộng sản xuất do bị thu hồi, công nhân thiếu việc làm do ảnh hưởng suy thoái kinh tế thế giới cộng với tình hình di dân tự do phát triển nên tình hình tệ nạn mại dâm nói riêng diễn biến phức tạp và tiềm ẩn phức tạp. Hì hì đúng là giọng điệu của dân tuyên giáo. Diễn biến phức tạp và tiềm ẩn phức tạp là cái giống gì? Sao bà không nói huỵch toẹt là dạo này ở quê không có đất làm ruộng, ở thành thị thì không có việc làm nên người ta đổ xô đi làm đĩ và số lượng đĩ năm tới sẽ cao hơn cùng k năm nay.

Bà có đau lòng hay không khi báo đưa tin Gần 70 cô gái chen chân dự tuyển lấy chồng Hàn Quốc, “126 cô gái VN bị rao bán như hàng hóa ở Malaysia”… Bà có biết khi bước chân vào nghề này họ đã chấp nhận mọi đắng cay, bị hành hạ đánh đập, bóc lột như nô lệ. Rồi hàng ngàn cô gái bị bán sang nước ngoài làm điếm chịu bao đọa đày tủi nhục. Rồi hàng vạn cô dâu Việt bán thân sang xứ người với chuỗi ngày đầy nước mắt, trong đó có người bị chồng đánh đập cho đến chết, có người không chịu nỗi cảnh sống địa ngục đã phải nhảy lầu tự tử.

Sao lúc đó chẳng thấy Hội phụ nữ của bà đâu cả, sao không thấy bà hiệu triệu chị em phụ nữ xuống đường vạch mặt bọn đầu gấu, tú bà, bọn buôn người bất nhân. Chắc lúc đó bà đang bận đăng đàn chưởi gái mại dâm.

Về câu nói gái mại dâm Làm xấu đi hình ảnh đẹp của người phụ nữ Việt Nam tôi thấy bà đã hơi quá lời rồi đó. Người nước ngoài, nhất là báo chí nước ngoài khi nhìn nhận, đánh giá về nạn mãi dâm ở VN họ không hề đổ lỗi hoặc coi thường người phụ nữ mà thay vào đó là sự cảm thông, chia sẻ. Họ không lên án gái bán dâm mà mổ xẻ tìm ra nguyên nhân nào đã đưa đẩy người phụ nữ vào con đường này và tìm ra lối thoát cho họ. Đó chính là cách nhìn biện chứng và nhân văn chứ không quy chụp, miệt thị như bà. Ở bất cứ đất nước văn minh nào trên thế giới đều có phố đèn đỏ nhưng chẳng ai xem thường, có cái nhìn xấu về hình ảnh người phụ nữ ở những đất nước đó cả. Cũng như nghề mại dâm ở VN đã có từ thời xa xưa (có một thời ta đã ngộ nhận là tàn dư của chế độ cũ”) và đến nay nó đã tiếp tục phát triển như một quy luật tất yếu của xã hội loài người. Và chính vì vậy mà hình ảnh người phụ nữ Việt Nam chẳng xấu hoặc tốt hơn lên vì nghề mại dâm cả.

Bà nói “Gái bán dâm sẽ không biết xấu hổ khi cần tiền đúng nhưng chưa đủ. Nếu cần tiền thì không riêng gì gái mại dâm mà hầu hết mọi người đều không biết xấu hổ. Nếu cần tiền để chữa chạy cho con đang nằm viện thì thằng đực rựa vừa xấu vừa già như tôi cũng sẵn sàng bán dâm (nếu có người mua) mà không biết xấu hổ. Chỉ đáng khinh là có người đã có quyền, có tiền mà vẫn làm điều đáng hổ thẹn như chạy chức chạy quyền, chạy bằng cấp, dối trên gạc dưới, vơ vét, tham ô, sống vô cảm với đồng bào, có khi đi lên bằng chính thân xác của mình. Thưa bà chính những người như thế mới làm xấu đi hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam đó.

Tất nhiên trong bất cứ xã hội từ cổ chí kim nào thì không ai cổ súy, ca ngợi cho cái nghề bán dâm, nhưng để mà đánh giá họ là xấu xa, mạt hạng, bị coi khinh, lên án như bà thì thật là kinh quá. Trong khi Quốc Hội đang bàn thảo có nên xem mại dâm là một nghề và mới đây bà Lê Thị Hà, Phó cục trưởng cục tệ nạn xã hội phát biểu rất nhân bản: Vì nhiều hoàn cảnh xô đẩy mà phụ nữ phải bước vào con đường mại dâm nên phải giúp đđể họ tiếp cận các dịch vụ xã hội, giúp họ bớt bị tổn thương thì bà đã lại có những phát ngôn ấn tượng quá.

Viết đến đây tôi lại nhớ đến bài hát Nhăng nhố của nhạc sĩ Trần Tiến. Bài hát mà nếu ai nghe qua dù sắt đá, cay nghiệt lắm cũng phải mềm lòng. “Để mai em lấy được anh chồng hiền. Thì ta sẽ đến tặng em thật nhiều. Nhiều bông hoa trắng triệu bông hoa trắng. Để em lên xe hoa, hoa trắng giăng đầy. Em hết những ngày lang thang.”

Nếu không yêu thương được thì xin bà đừng rẻ rúng làm tổn thương họ.


.
.
.

No comments:

Post a Comment