Thursday, April 28, 2011

TẠI SAO CÓ NGÀY 30-4-1975 ? (Nguyễn Quang Duy)



Sau ngày Cộng sản chiếm miền Nam 30/4/1975, khẩu hiệu “Chủ Nghĩa Mác Lê Bách Chiến Bách Thắng đã được giăng khắp hang cùng ngõ hẻm. Khẩu hiệu trên cũng được các cán bộ cộng sản từ Bắc vào lên lớp giảng dạy cho dân miền Nam. Thực ra khẩu hiệu chỉ nói lên một điều duy nhất: chủ nghĩa Mác Lê do một thiểu số cộng sản cầm quyền lần này đã thắng Dân Tộc Việt Nam. Chúng ta đều biết chủ nghĩa Mác Lê là một chủ nghĩa quốc tế. Tại Việt Nam, chủ nghĩa này kết hợp với tư tưởng và hành động bạo chúa của Stalin và Mao trạch Đông. Chủ nghĩa Mác Lê Stalin và Mao lấy đấu tranh giai cấp, lấy bạo lực cách mạng để cướp và nắm giữ chính quyền.

Giở lại trang sử Việt Nam, những năm đầu 1920, khi Hồ chí Minh vừa gia nhập Quốc Tế Cộng Sản, ông đã gây ra nạn phân hóa trong hàng ngũ những ngừơi đấu tranh giành độc lập dân tộc tại Pháp. Những người Quốc Gia đã nhận ra ngay Cộng sản là một thế lực Quốc Tế. Nếu theo chủ nghĩa này khi đánh đuổi được người Pháp Việt Nam sẽ lại lại lọt vào vòng thuộc địa của đế quốc Liên Xô. Quốc Tế Cộng Sản còn chủ trương tiêu diệt giai cấp, tiêu diệt những thành phần quốc gia dân tộc. Chủ trương này đi ngược với truyền thống: dân tộc con trăm trứng – anh chị em một nhà. Bởi vậy các chiến sỹ quốc gia đã công khai bất đồng chính kiến với Hồ chí Minh và một thiểu số người chạy theo Quốc Tế Cộng Sản.

Ngày nay nhiều nguồn sử liệu cho thấy Hồ chí Minh và đảng Cộng sản Việt Nam đã nhận các khỏan tài chính to lớn từ Liên Xô để thực hiện “Cách Mạng Cộng Sản” tại Đông Dương. Thậm chí có những bức thơ Hồ chí Minh bèo nheo với Quốc Tế Cộng Sản không được Quốc Tế Cộng sản trả tiền tương xứng về công lao “khuyển mã” của mình. Ông lại còn bán Cụ Phan Bội Châu cho Pháp vừa có tiền vừa mượn tay Pháp tiêu diệt được một lãnh đạo Phong trào chống Pháp không theo Cộng sản.

Khi Chủ Nghĩa Mác Lê bắt đầu lan tới Việt Nam những năm 1930-40, đảng Cộng sản thay vì đấu tranh giành độc lập cho đất nước, tự do cho dân tộc, lại lo đấu tranh giai cấp. Đảng Cộng sản lấy chủ trương “trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ”, lấy bạo lực cách mạng làm phương tiện tiêu diệt mọi thành phần không theo cộng sản. Nạn nhân của Xô Viết Nghệ Tĩnh, của Nam Kỳ Khởi Nghĩa không phải là người Pháp mà lại chính là những người Việt Nam không theo Cộng sản và những người nông dân bị Cộng sản lường gạt mang thân mình lót đường xây dựng đế quốc Liên Xô .

Ngày 9/3/1945, khi Nhật đảo chánh Pháp và trao quyền cho Hòang Đế Bảo Đại. Chính phủ Trần trọng Kim được thành lập, vừa lo nạn đói, lo cải cách xã hội và giáo dục, lo soạn thảo hiến pháp, lo xây dựng một chính quyền dân chủ. Việt Minh ngược lại xây dựng bạo lực để nổi dậy cướp chính quyền.

Sau đó đến lượt người Nhật đầu hàng Đồng Minh. Ngày 19/8/1945, Việt Minh cướp được chính quyền, Hòang Đế Bảo Đại phải thóai vị. Khi đã củng cố được quyền hành đảng Cộng sản quay súng tiêu diệt mọi tổ chức hay cá nhân không theo cộng sản. Đức Thầy Hùynh Phú Sổ, Lý Đông A, Trương Tử Anh, Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu và hằng trăm lãnh đạo các Tổ Chức Quốc Gia khác đã bị Cộng sản tiêu diệt. Hàng chục ngàn các chiến sỹ đấu tranh cho độc lập và tự do dân tộc thuộc Cao Đài, Hòa Hảo, Việt Quốc và thuộc hàng trăm các Tổ Chức Chính Trị Quốc Gia khác đã bị đảng Cộng sản xuống tay tiêu diệt. Nhân lực và tiềm lực của Dân Tộc đã bị đảng Cộng sản bán rẻ cho Tổ Quốc Liên Xô trong Thế Giới Đại Đồng.

Tất cả Chương Trình quan trọng của đảng Cộng sản đều đã được Báo cáo cho Quốc Tế Cộng sản. Gần đây hai bức thư của Hồ Chí Minh gởi Stalin, xin được xem xét và cấp chỉ dẫn cho Chương trình Cải cách Ruộng đất của Đảng Lao động Việt Nam đã được phát hiện trong đống hồ sơ của Cục Lưu trữ Quốc gia Nga. Một ngày không xa chúng ta sẽ có được những tài liệu đảng Cộng sản buôn dân bán nước để viết lại một trang sử bi hùng dân tộc.

Người Pháp quay lại Đông Dương và từng bước trao trả độc lập cho cả 3 nước Việt Miên Lào. Nhưng người Pháp cương quyết không trao quyền lực cho Hồ chí Minh vì biết rõ ông ta là một cán bộ Quốc Tế Cộng sản, đảng Cộng sản và Việt Minh chỉ là một tổ chức ngọai vi của đảng Cộng sản Quốc Tế. Người Pháp từng bước chính thức trao trả độc lập cho Cựu hoàng Bảo Đại để thành lập chính quyền Quốc Gia. Những người Quốc Gia với tâm huyết giành độc lập và thống nhất đất nước đã liên kết dưới sự lãnh đạo của Cựu Hòang. Trong khi đó vì muốn đảng Cộng sản nắm được độc quyền chính trị, Hồ Chí Minh cương quyết tiếp tục chiến tranh tiêu diệt chính quyền, quân đội và mọi cá nhân, tổ chức Quốc gia.

Năm 1949, đảng Cộng sản Trung Hoa chiếm được lục địa Trung Hoa, khi ấy Mao Trạch Đông nói rõ ý đồ dùng Đông Dương làm bàn đạp và đảng Cộng sản Việt Nam làm tay sai để bành trướng phong trào Cộng sản xuống các nước Đông Nam Á. Sẵn mang bản chất tay sai từ thể xác lẫn tư tưởng, Hồ và đảng Cộng sản Việt Nam đã sang Tàu rồi sang Nga để chính thức nhận lãnh trách nhiệm Quốc Tế tại Đông Dương. Chính yếu tố này đã làm cho cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất (1945-1954) mở rộng thêm và càng ngày càng khốc liệt hơn.
Chiến tranh Việt Nam còn được gọi là chiến tranh Đông Dương, vì ngòai chiến trường chính là Việt Nam, còn hai chiến trường phụ là Lào và Cam Bốt. Đảng Cộng sản Việt Nam đã được Quốc Tế Cộng Sản phân công nhiệm vụ trên cả ba chiến trường.

Nếu Đông Dương không có đảng Cộng sản Việt Nam thì Đông Dương đã không xảy ra chiến tranh. Thật vậy sau thế chiến thứ hai, tất cả các nước trong khu vực Đông Nam Á có hoàn cảnh địa lý và chính trị tương tự Việt Nam đều đã giành được độc lập, được tự do và đều không bị lâm vào chiến tranh như tại Đông Dương. Người Pháp cũng đã từng bước chính thức trao trả độc lập cho Cựu hoàng Bảo Đại để thành lập chính quyền Quốc Gia.

Khi chiến tranh Đông Dương đến hồi khốc liệt nhất, đảng Cộng sản đã theo lệnh của Liên Xô và Trung Cộng chia đôi đất nước Việt Nam. Thay vì lo cho đời sống của người dân miền Bắc, đảng Cộng sản lại tiếp tục đưa quân đội và khí giới vào miền Nam. Nói một cách khác nếu không có đảng Cộng sản Việt Nam thì cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất đã tránh được, và cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ hai (1954-1975) dĩ nhiên đã chẳng xảy ra.

Sau Hiệp Định Đình Chiến Geneve, tiếp tục vai trò bành trướng được Quốc Tế Cộng Sản giao phó, quân đội và cán bộ cộng sản với trang bị vũ khí của Liên Xô, Trung cộng và các nước Đông Âu, đã ào ạt xâm lấn ba quốc gia Đông Dương. Phản ứng lại Hoa Kỳ và các Quốc Gia Đồng Minh gởi quân sang nhưng chỉ nhằm bảo vệ các quốc gia này không để lọt vào tay quân cộng sản. Phía Cộng sản tăng cường chiến tranh. Cuộc chiến càng ngày càng trở nên khốc liệt hơn. Phía Cộng sản quyết tâm nhuộm đỏ Đông Dương, trong khi đó Hoa Kỳ lại vẫn chạy theo chiến lựơc ven bờ chỉ lo giữ Đông Dương thay vì tấn công Khối Cộng Sản.

Để duy trì chiến lược bảo vệ Đông Dương Hoa Kỳ đã phải trả một giá rất đắt cả về cả nhân lực lẫn tài lực. Trên các Đài truyền hình Hoa Kỳ tin tức chiến trường tạo ra hình ảnh Hoa Kỳ đã thất bại trong cuộc chiến tại Việt Nam. Mỗi tuần hàng ngàn binh sỹ Hoa Kỳ tử trận hay bị thương, cuộc chiến như đang xẩy ra tại chính Hoa Kỳ. Phong trào phản chiến nổi lên gây ảnh hưởng đến chính giới và chính sách Hoa Kỳ.

Mặt khác Hoa Kỳ khi ấy đã bắt tay được với Trung Hoa Cộng Sản. Vì thế họ cũng thay đổi chiến lược và chính sách tại Đông Dương. Hiệp Định Ba Lê được ký kết. Hiệp Định này lại ngầm chấp nhận sự hiện diện quân đội Bắc Việt tại Đông Dương. Hoa Kỳ rút quân đội trong khi đó quân đội Bắc Việt lại gia tăng xâm nhập người và vũ khí vào Nam. Quốc Hội Hoa Kỳ lại quyết định cắt giảm Quân viện cho Việt Nam Cộng Hòa. Thiếu quân trang, quân cụ Việt Nam Cộng Hòa đã lọt vào tay quân cộng sản ngày 30/4/1975.

Trong gần 3 thập niên từ 1949 tới 1975, dân tộc Việt đã kiên cường chống lại Khối Cộng sản Quốc Tế do Nga Tàu lãnh đạo. Bao chiến sỹ Quốc Gia , chiến sỹ quân đội Việt Nam Cộng Hòa và người dân miền Nam đã anh dũng chiến đấu bảo vệ miền đất cha ông để lại và xây dựng một miền Nam tự do. Ở cuối cuộc chiến Trung cộng lộ rõ bản chất xâm lược mang quân xâm chiếm Hòang Sa. Ngặt nỗi quần đảo này đã đựơc HCM và đảng Cộng sản Việt Nam chuyển giao cho Trung cộng từ những năm 1958 (Có thể là vô tình, kém hiểu biết, qua việc ký kết công hàm năm 1958- BBT ĐCV chú thích).

Ba mươi sáu năm qua, thiểu số cầm quyền cộng sản đã thiết lập một thể chế tòan trị tại Việt Nam. Thiểu số cầm quyền cộng sản lại xuất thân từ những kẻ chuyên lấy đấu tranh giai cấp, lấy bạo lực cách mạng làm phương tiện tiến thân. Như Hồ chí Minh, họ đã hiến dâng thể xác và tinh thần cho tư tưởng ngọai lai Mác Lê Stalin Mao. Ngay sau 1975, Đảng Cộng sản lại đưa Việt Nam vào hai cuộc chiến tranh ở biên giới Tây Nam (1975-1989) và biên giới phía Bắc (1979-1989), hai cuộc chiến này lại do những mâu thuẫn nội bộ giữa các đảng Cộng sản Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam và Cam Bốt tạo ra. Đảng Cộng sản Việt Nam khi ấy luôn mồm hãnh diện làm “nhiệm vụ quốc tế” cho Liên Xô để chống lại “chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc”.

Chiến tranh từ 1945 đến 1989 đã làm cho hàng triệu binh lính và thường dân vô tội Việt Nam bị chết và bị thương tổn cả tinh thần lẫn thể xác. Chiến tranh cũng làm phân hóa dân tộc chỉ mang lợi cho đảng Cộng sản tiếp tục cầm quyền và Trung cộng từng bước thực hiện chiến lược xâm chiếm Việt Nam . Trung Cộng đã đánh chiếm Hòang Sa, Trường sa và nhiều phần lãnh thổ Việt Nam. Thế mà đảng cộng sản lại bắt bớ, đàn áp mọi tiếng nói yêu nước đòi bảo vệ chủ quyền lãnh thổ. Gần đây chúng ta lại biết thêm Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam đã bán sống Tây Nguyên cho Trung Cộng khai thác bauxite, bán rừng để Trung cộng tòan quyền khai thác hay xây dựng căn cứ để xâm thực Việt Nam.

Sau chiến tranh đảng Cộng sản đưa tòan dân tộc Việt vào nhà tù cộng sản, mọi tiếng nói bất đồng đều bị đảng Cộng sản xuống tay đàn áp dã man. Mất tự do, mất dần độc lập quốc gia, ngày 30/4/1975, miền Nam lọt vào tay quân cộng sản, nhưng cũng là ngày khởi đầu cho một cuộc đấu tranh mới: đấu tranh để giành lại tự do, dân chủ và vẹn tòan lãnh thổ.

Ba mươi sáu năm qua, cứ đến 30/4 hằng ngàn bà con khắp các tiểu bang tại Úc châu lại hướng về Canberra biểu tình trước tòa Đại sứ Việt cộng. Những người biểu tình nhắc nhở nhau Úc châu là vùng cấm Việt cộng và phải góp một bàn tay mang dân chủ tự do đến cho Việt Nam .

Ba mươi sáu năm qua, Úc Châu luôn luôn nêu cao tinh thần quyết tâm giải thể cộng sản mang tự do dân chủ đến cho Việt Nam . 30/4 năm nay Cộng Đồng Ngừơi Việt Tự Do tại Úc châu sẽ vận động đồng bào khắp nơi trên Thế giới đồng ký tên Thỉnh Nguyện Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam. Thỉnh nguyện thơ này sẽ được đồng bào tất cả các tiểu bang ký tên, cũng như sẽ đưa lên trên mạng để đồng bào khắp nơi trên thế giới cùng ký.

Đặc biệt vào ngày 12/6/2011 sắp tới Cộng Đồng Người Việt Tự Do tại Victoria sẽ tổ chức một cuộc biểu tình tuần hành với tiêu đề là “Vinh Danh Cờ Vàng – Giải Thể Cộng Sản Việt Nam”. Đòan biểu tình sẽ phát xuất từ Federation Square, tuần hành vào giữa trung tâm thành phố Melbourne để tiến về Quốc Hội Victoria trao Thỉnh Nguyện Thư. Cuộc biểu tình nhằm nói lên nguyện vọng của người Việt tại Victoria luôn luôn ước mong và đấu tranh để tự do dân chủ sớm đến với dân tộc Việt Nam. Mong Cách Mạng Hoa Nhài sớm đến Việt Nam . Các Tiểu Bang khác tại Úc châu cũng đang thảo luận với các hội đòan để hoặc sẽ tổ chức biểu tình cùng ngày hoặc sẽ tổ chức trao Thỉnh Nguyện Thư đến chính giới địa phương.

Cộng đồng Úc châu cũng như Cộng đồng Người Việt Tự Do Hải Ngọai luôn hướng về quê cha đất tổ để Việt Nam sớm có Tự Do. 30/4 khi ấy sẽ chỉ còn là một ngày trong lịch sử. Lịch sử một Dân Tộc đã kiên cường chống lại chủ nghĩa Mác Lê, Quốc Tế Cộng Sản và thiểu số tay sai “cõng rắn cắn gà nhà” cộng sản Việt Nam.

Melbourne, Úc Đại Lợi
27/4/2011
© Nguyễn Quang Duy
© Đàn Chim Việt
.
.
.

No comments:

Post a Comment