Monday, August 2, 2010

ĐẠI NHẠC HỘI "CẢM ƠN ANH" Kỳ 4 Ngày 1-8-2010

Đại nhạc hội “Cám ơn anh, người thương binh VNCH kỳ 4” đong đầy tình nghĩa yêu thương

http://www.danchimviet.com/archives/15304

Chiều nay, 1 tháng 8 năm 2010, Đại nhạc hội “Cám Ơn Anh, Người Thương Binh VNCH” do ‘Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh-Quả Phụ VNCH’ tổ chức tại sân vận động trường Trung học Bolsa Grande, Little Saigon, kế bên Garden Grove Park, nơi vẫn có Hội chợ Tết Sinh viên hàng năm. Theo báo chí địa phương cho biết, 100 ca sĩ, 5 ban nhạc và 8 người điều khiển chương trình (MC) đã tình nguyện góp mặt.

Khoảng 5 ngàn đồng hương tham dự chương trình, bắt đầu từ 12 giờ trưa đến 7 giờ tối.

.

8 giờ sáng, ban tổ chức đã hăng hái làm việc. 9 giờ, thấy có hai người đang lúi húi treo cờ ở đầu đường lối vào sân vận động, tôi tranh thủ chụp vài “pô.” Một chiếc Camry xám quẹo vào rồi dừng trước cổng bãi đậu xe, lúc này vẫn còn khóa. Chị Ngọc Hương, người tài xế bước xuống xe. Anh cho hỏi mấy giờ thì họ cho vào coi. Thưa chị, tôi không phải người trong Ban tổ chức, nhưng chắc khoảng 11 giờ. Bây giờ còn sớm quá. Vừa lúc đó hai người treo cờ tiến lại, cho biết buổi văn nghệ tổ chức trong kia (chỉ xa xa vào phía trong) nơi có mấy tấm lều bự, chỗ xe đậu đông đông đó.

Chị Hương cho biết chị từ San Diego, cách Little Saigon tiếng rưỡi, sợ kẹt xe nên chị phải chở bà cụ đi sớm. Chị thắc mắc sao Ban tổ chức không để vé bán tại San Diego, làm chị phải lên tuốt trên này mua. Chị bảo hôm nay freeway bận rộn, 5-6 lanes mà quá trời xe. Chị nhờ tôi chụp mấy tấm hình đứng trước băng rôn quảng cáo buổi văn nghệ. Tôi nói còn sớm, chị nên đi coi sinh hoạt khu Little Sàigòn cho biết. Chị bảo thôi, tui không rành trên này, đi một hồi sợ lạc. Rồi chị cáo từ lên xe lái vào trong.

.

Tại sân vận động, ai ai cũng lăng xăng làm việc. Người lo xếp bàn ghế, người thì đóng cột cờ, trang trí sân khấu. Tiếng gọi nhau ơi ới rộn ràng làm mình cũng vui theo. Bà cụ chị Hương bước xuống xe, hỏi, trước đây con có đi lính không, đóng ở đâu, khai thiệt coi? Thưa “má,” trước 75 con còn nhỏ xíu, vắt mũi chưa sạch, đâu có biết lính tráng gì đâu. Vậy chắc gia đình có người đi lính hả? Dạ, cũng con em “nguỵ quân nguỵ quyền” đó má. Nhà con ở đâu? Má ở Tây Ninh. Dạ con ở tỉnh Long Khánh. Long Khánh? Đường đi Bảo Lộc đó hả? Dạ. Thưa má năm nay tuổi trời được bao nhiêu mà con thấy má còn khỏe quá. Ừa, trời thương, má không bịnh hoạn gì hết. Má 88 rồi con.

“Má con tui” nói chuyện hợp “rơ” dễ sợ. Má ơi, có sự tham dự của má, các thương binh sẽ thêm ấm lòng.

Tôi nói chị Ngọc Hương đem bọc đồ ăn theo, rồi xin ban tổ chức cho vô sớm kiếm chỗ mát mà ngồi. Mấy chú lính canh cửa chưa muốn cho vô vì mọi người còn đang chuẩn bị. Tôi năn nỉ, thôi mấy chú cho… má tui dô đi, vì má tuốt dưới San Diego lên. “Má, bà cô và bà chị” tui thong thả đi vào. Tôi dặn với theo, má vô trỏng ngồi, lát con tìm má sau nhen.

.

Trong tập sách Ban Tổ chức phát ra, có in bài diễn văn khai mạc do bà Hạnh Nhơn, chủ tịch Hội phát biểu rằng: “…Đến nay là lần thứ tư chúng tôi tổ chức Đại Nhạc Hội “Cám Ơn Anh, Người Thương Binh VNCH.” Mỗi lần tổ chức Đại Nhạc Hội là mỗi lần chúng tôi đón nhận biết bao nhiêu ân tình của quý vị đã nồng nhiệt gởi tiền đóng góp cho anh em Thương Binh và Quả Phụ VNCH, thể hiện tấm lòng rộng mở trước những cảnh đời oan trái đầy tủi nhục với những thương tật mà anh em đang phải gánh chịu cho đến cuối đời. Hành động đó chứng tỏ rằng chúng ta không quên ơn các anh em Thương Binh và Tử Sĩ đã hy sinh cho chúng ta được sống an lành cho đến ngày hôm nay.

Từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, anh em phải sống trong địa ngục Cộng Sản, cô đơn và tuyệt vọng. Cho đến những năm về sau này, khi có những chương trình cứu trợ TPB&QP/VNCH nở rộ khắp nơi ở hải ngoại, như có luồng gió mát thổi về quê hương, từ thành thị đến làng quê xa xôi hẻo lánh, đến những anh em thân tàn kiệt quệ, thì anh em mới có những bữa ăn no, mua cho vợ con vài tấm áo lành lặn, nhất là có được niềm an ủi tinh thần để các anh lấy lại được niềm tin mà vui sống.

Đó là nhờ nhiệt tình đóng góp của quý ân nhân khắp nơi ở hải ngoại, các Tiểu Bang HK và Canada, cũng có vài vị xa hơn như Pháp, Đức, Na Uy… nên riêng Hội chúng tôi đã gởi về giúp được hàng chục ngàn gia đình Thương Binh và Quả Phụ.

Nhờ sự tin cậy và ưu ái của quý vị khắp nơi, đủ mọi lứa tuổi, cho đến nay đã có thành phần trẻ tuổi cũng hưởng ứng công tác thiện nguyện này, nên Hội chúng tôi mới được tồn tại cho đến ngày hôm nay.

Chúng tôi xin thay mặt anh em Thương Binh và Quả Phụ Tử Sĩ ở quê nhà gởi đến quý vị đồng hương, quý ân nhân đã khích lệ và tiếp tay với chúng tôi, xin nhận nơi đây tấm lòng tri ân chân thành nhất…”

.

Hội được chính thức thành lập năm 1993. Chủ tịch của hội từ năm 2006 là bà Hạnh Nhơn, người đã tham gia từ 1996. Qua 17 năm hoạt động, Hội đã giúp đỡ cho khoảng 17 ngàn thương phế binh và quả phụ VNCH, những người kém may mắn và bị phân biệt đối xử bởi biến cố 30 tháng 4, 1975 tại VN.

Bà Hạnh Nhơn, năm nay đã bước sang tuổi 83, và những thành viên ‘Hội HO Cứu Trợ Thương Phế Binh-Quả Phụ VNCH’ vẫn âm thầm và hăng say làm việc cho Đại nhạc hội kỳ 4 năm nay. Theo Ban tổ chức, ba kỳ đại nhạc hội trước đều đã thành công vượt mức mong đợi.

.

Những lá thư của các Thương Binh cũng đong đầy tình nghĩa yêu thương.

Ông Nguyễn V. L. từ Huế viết: “…hoàn cảnh cụt hai chân không làm ăn được, bản thân bò đi lết lại, đời sống vất vả gặp nhiều khó khăn. Vừa qua lại bị mưa gió bão lụt, cơn bão số 9 đã tràn vào quê hương tàn phá, nhà cửa, hoa màu cuốn trôi, đời sống càng nhiều khó khăn hơn. Hôm nay tôi đang ngồi dưới túp lều tranh bé nhỏ, tôi lại nhận được $200 của hội HO/ĐNH3 và quý ân nhân gởi cho tôi. Tôi rất vui mừng và giọt lệ tuôn rơi…”

Ông Trần V.T. từ Vũng Tàu tâm sự: “…Vừa rồi ngày 28-10-09, tôi có nhận được của Hội gởi cho $200. Tôi và gia đình vô cùng biết ơn Hội và quý vị ân nhân. Nhờ số tiền của quý vị giúp đỡ mà tôi đã sắm được phương tiện đi lại và có số vốn đi bán vé số kiếm sống…”

Thư ông Nguyễn P. Ch. ngụ tại Sài gòn: “…Chiều ngày 15-1-2010 tôi có nhận được số tiền của quý ông bà trong Hội gởi cho vào dịp Tết, tôi vô cùng cảm động với tấm lòng bác ái của quý vị đã dành cho tôi trong lúc khó khăn túng thiếu ở quê nhà. Bản thân tôi nay tuổi đã lớn lại mang thương tật và căn bệnh đau tim chẳng còn đi bán vé số được nữa. Số tiền giúp đỡ của Qúy hội, tôi cố dành dụm để mua thuốc uống hàng ngày, được sống ngày nào hay ngày ấy. Bản thân tôi vợ con không có, cũng nhờ quý vị ân nhân ở hải ngoại cưu mang giúp đỡ, nay tôi chẳng biết nói gì hơn, vài dòng thành thật cám ơn quý ông, bà đã có lòng giúp đỡ cho tôi. Bản thân tôi thì rất là nghèo, lại bị thương tật, chẳng biết lấy gì để trả ơn ông bà và quý Hội. Thôi thì hàng ngày tôi cầu xin ơn trên và Trời Phật ban cho ông bà luôn mạnh khỏe để làm những việc nhân đạo, giúp đỡ những anh em thương phế binh bất hạnh ở quê nhà…”

.

Trở lại sân vận động lúc một giờ, không còn chỗ đậu xe nên tôi phải đậu cách xa hơn nửa dặm. Trên đường đi vào gặp chị Ngân, ở mãi khu “Six Flags,” cách Little Sàigòn hai tiếng về hướng Bắc. Chị nói bị kẹt xe, các cháu đã coi mấy năm trước, năm nay chúng không muốn đi nên ảnh chở lòng vòng quanh đây. Chị cho biết mới về VN cách đây một tháng. Tôi hỏi, chị có cảm tưởng thế nào? Chị lắc đầu, oải lắm. Người dân thì nghèo đói mà cán bộ rất giầu, đêm nào cũng vô tư ăn chơi. Chị bỗng hỏi, có biết vụ ông Lý Tống xịt hơi cay Đàm Vĩnh Hưng tuần rồi không? Dạ có. Chị thấy sao? Chị trả lời, tôi thấy không đáng, nhưng tôi phục hành động ổng rải truyền đơn.

Vô tới nơi, nghe được đoạn nam ca sĩ nào đó đang hát “uống nước dừa hay nước mắt quê hương.” Khán giả vỗ tay rào rào. Khoảng 5 ngàn thính giả đang chăm chú theo dõi chương trình. Bốn chiếc lều lớn được dựng trước sân khấu mà vẫn không đủ chỗ, khán giả ngồi tràn ra phía sau và một số ở hai bên khán đài.

Nghệ sĩ Việt Dũng trên sân khấu yêu cầu bà con ủng hộ tặng tiền cho thương binh, do các anh chị em nghệ sĩ đem những thùng tiền quyên góp xuống từng hàng ghế sau mỗi lần trình diễn. Anh cho biết “tin không vui,” năm nay số tiền ủng hộ không bằng nửa năm ngoái, trong lúc Ban tổ chức dự trù quyên góp được một triệu đôla. Đi ngang “Lều Trực phone,” các anh chị thiện nguyện viên đang tíu tít nhận điện thoại trực tiếp từ đồng hương khắp nơi gọi đến ủng hộ.

.

Đại Nhạc Hội được truyền hình trực tiếp trên đài SBTN. Nghệ sĩ Nam Lộc cho biết Hội đã giúp đỡ cho 17 ngàn trường hợp, hiện vẫn còn 10 ngàn hồ sơ đang chờ đợi. Tôi hỏi một người trong Ban tổ chức số vé bán ra nhiều không? Anh bảo hy vọng được mười ngàn. Kinh tế yếu kém quá nên không biết sẽ quyên được bao nhiêu tiền. Anh nói năm ngoái khán giả đông hơn nhiều, ngồi kín hai khu bên hông sân khấu. Thỉnh thoảng các MC vẫn cho biết số tiền đóng góp từ đồng hương.

Vào lúc 4 giờ 15, Ban tổ chức cho biết số tiền quyền góp được tại chỗ là gần sáu chục ngàn trong tổng số ba trăm ngàn từ khắp nơi trên thế giới gởi về.

.

Lúc này tôi mới có dịp chăm chú thưởng thức. Nhạc phẩm “Giờ này anh ở đâu” đang được ca sĩ Ngọc Huyền từ xứ cao bồi Texas trình diễn thật thiết tha. Chị cho biết bác sĩ Nguyễn Quang Thái tặng Ban tổ chức một ngàn đô. Khán giả vui mừng vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt. Chị nói, tiền cầm rồi, bây giờ phải ca vọng cổ… trả ơn. Sáu câu vọng cổ của chị thật ngọt, hy vọng sẽ vang về tận quê hương và ru được lòng các thương binh VNCH đang lê lết khốn khổ nơi quê nhà. Nghệ sĩ Nam Lộc cũng “bày đặt” xuống một câu vọng cổ giọng Bắc kỳ ngang ngang, khiến bà con cười lăn cười bò.

.

Ngoài cổng, đồng hương vẫn tấp nập tiến vào.

Trên đường về, một cặp vợ chồng trẻ nói chuyện với nhau. Anh chồng, từ giờ tới 7 giờ chiều chắc được một triệu. Chị vợ, còn có hơn hai tiếng à. Không được đâu. Năm trăm ngàn thì em “mua.” Một triệu? Khó lắm. Tiếng nghệ sĩ nào đó vẫn vang vang, xin quý vị gọi cho thân nhân, bạn bè, kêu gọi mọi người gọi vào Ban tổ chức ủng hộ cho đủ số tiền một triệu. Mới được ba trăm ngàn thôi.

Bước chân tôi như nặng thêm, đường về như dài ra.

.

Cám ơn quý khán thính giả. Cám ơn các anh chị em nghệ sĩ. Cám ơn cô Hạnh Nhơn. Xin tặng toàn thể quý vị mỗi người một bông hồng thắm. Xin tặng các anh chị Thương Binh và Quả Phụ hàng ngàn đoá hồng tình nghĩa từ đồng hương hải ngoại. Hy vọng công việc bé nhỏ của mọi người hôm nay sẽ phần nào làm vơi bớt thương đau của những người đã hy sinh một phần thân thể cho quê Mẹ VN, nơi chúng tôi được sinh ra và lớn lên trong ơn nghĩa đồng bào.

Các anh chị Thương Binh, giờ này các anh chị đang ở đâu? Giấc ngủ các anh chị có ngon không? Bữa cơm có đầy đủ? Mái nhà có còn dột?

Xa quê hương, nhưng lòng chúng tôi vẫn xốn xang và ngổn ngang trăm mối.

.

(Chi phiếu bảo trợ xin đề: ÐNH Cám Ơn Anh kỳ 4

Gởi về địa chỉ Hội H.O. Cứu Trợ TPB-QP: P.O. Box 25554, Santa Ana, CA 92799)

Bài và ảnh: Tạ Dzu

© Tạ Dzu

© Đàn Chim Việt

.

Hình ảnh Đại Nhạc Hội “Cảm Ơn ANh” Người Thương BInh VNCH

http://www.danchimviet.com/archives/15313

.

.

.

‘Cám Ơn Anh’, đại nhạc hội của lòng tri ân (Người Việt)
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=116824&z=1

7:10 tối, 1 tháng 8: quyên được $447,000

Hình ảnh Đại Nhạc Hội ‘Cám Ơn Anh, Người Thương Binh VNCH kỳ 4’

.

Mười ngàn người dự Đại Nhạc Hội Cảm Ơn Anh Kỳ 4 (Take2tango)

http://take2tango.com/thread/2-8-2010/cam-on-anh-nguoi-thuong-binh-ky-4-C2F52A10-10786

.

.

.

No comments:

Post a Comment