Sunday, May 30, 2010

TỊ NẠN CHÍNH TRỊ LẠI KHÔNG MUỐN LÀM CHÍNH TRỊ

Tỵ Nạn chính trị lại muốn không làm chính trị...

Ngô Duy Tâm

http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2593:2593&catid=37:bandoc&Itemid=56


Xin góp ý với tác giả Đỗ Văn Phúc là nếu có hội Cựu Quân Nhân VN tại hải ngoại nào không có thái độ và lập trường chính trị quốc gia chống Cộng thì nên dẹp đi. Chúng ta, những thành phần cựu tù nhân chính trị sang Mỹ được là vì chúng ta bị VC bỏ tù vì chính trị. Nếu không có tư cách "chính trị" đó và chỉ còn là tù hình sự thôi thì tự hỏi chính phủ Mỹ có bằng lòng đem chúng ta sang Hoa Kỳ định cư không?

Nói tóm lại chỉ có những hội Cựu Quân Nhân muốn làm ăn buôn bán với CSVN, làm công ty gửi tiền cho VC, hàng năm về VN thăm em gái hậu phương tại các hộp đêm, quán bia ôm, và lập phòng nhì, phòng ba mới không dám làm chính trị mà thôi. Như vậy xin quý ông đó hãy lập hội ái hữu và xin đừng mượn tên binh chủng cũ nào của VNCH để làm danh hiệu cho hội ái hữu phi chính trị của mình, hầu bớt ô uế, tủi nhục cho những đồng ngũ, cùng binh chủng đang tham gia làm chính trị chống Cộng Sản.

Không những là người cựu quân nhân đã bị VC bỏ tù, tất cả những người Việt-Nam xin định cư tại Mỹ với tư cách là tỵ nạn "chính trị" cũng phải làm "chính trị", nhất là những người đã trải qua những ngày lênh đênh trên biển cả, một sống 10 chết, trở thành những thuyền nhân; một cụm từ "boat people" mà cả thế giới đều ngưỡng mộ, để ý tới và mở rộng bàn tay cứu giúp.

Hãy nghe lại giòng nhạc của cố nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng...

"Thank you Canada for your open arms,

Grand merci La France pour vos bras ouverts,

Thank you America, Thank you Australia".

Cả thế giới mủi lòng, cảm phục vì "boat people" liều mình ra đi tìm tự do vì lý do... không sống được với Cộng Sản...Vì vậy đã có những nhà thờ,những hội đoàn bác ái, những cá nhân, cộng đoàn người Việt hải ngoại đi trước, đứng ra trợ giúp, hướng dẫn đùm bọc đoàn "thuyền nhân"
trong những bước đầu định cư.

Than ôi! Ngày nay đa số "boat people" chỉ còn cái tên nhưng đã mất cái hồn. Đa số thuyền nhân đã mau quên đi cái tên cúng cơm "tỵ nạn Cộng Sản" của mình để trở về nơi - mà họ đã phải bỏ hết của cải, liều mạng sống để ra đi ngày nào- với áo gấm về làng, khoe mẽ, đem tiền về cống hiến cho đảng CSVN, tạo điều kiện cho chúng nó tồn tại đàn áp dân lành. Một số người Mỹ đã hỏi chúng tôi là họ thấy người Việt tỵ nạn ngày xưa về thăm quê hương Việt-Nam nhiều quá. Họ hỏi là tụi Cộng Sản chết cả rồi hay nước Việt-Nam đã đổi chính thể rồi hay sao? Biết trả lời sao đây để mà giữ tiếng tốt cho các thuyền nhân.

Và rồi đây cũng nhóm VK yêu nước đó sẽ rơi vào bẫy gài "miễn VISA" của CSVN đang chiêu dụ Việt Kiều. Thật đúng như câu ca dao tân thời bất hủ đang lưu turyền tại Việt-Nam :

"Việt Cộng, Việt Kiều, Việt Gian

Cả ba Việt đó làm tan nước nhà."

Và cũng có một số tu sĩ các tôn giáo cũng nói là tôn giáo không làm chính trị là sai, là đi ngược với lời khai xin làm tỵ nạn chính trị.
Phần đông những vị này cũng vượt biên, chạy trốn CS, bỏ lại giáo dân , phật tử, cũng xin tỵ nạn chính trị, nhưng có lẽ vì muốn được dễ dàng về thăm Việt-Nam nên không dám "làm chính trị".

Một vị tu hành cỡ lớn nhất thế giới là cố Giáo Chủ Công Giáo "Jean Paul II, đã thách thức Cộng Sản Balan là ông sẽ cởi bỏ mũ áo Giáo Hoàng để về chiến đấu chống Cộng Sản bên cạnh Công đoàn Đoàn Kết. Giáo Chủ Jean Paul II này đã bí mật liên hệ với cố Tổng Thống Reagan để xin Mỹ Quốc giúp viện trợ cho nhóm tranh đấu đòi dân chủ tự do trong nước của ông. Máy móc in ấn tài liệu, đài phát thanh, radio bỏ túi đã được CIA Mỹ bí mật chuyển vào Balan để phân phối cho dân chúng và đã tạo nên làn sóng phong trào rộng lớn đánh đổ chủ nghiã Cộng Sản trên đất nước Balan.

Nếu các giáo sĩ Công Giáo VN trong nước và hải ngoại hiện nay trách Linh mục Nguyễn Văn Lý, Phan Văn Lợi, và linh mục Nguyễn Hữu Lễ làm chính trị thì xin cố gắng nhìn lại xem vị lãnh tụ lớn nhất Vatican hồi đó là vị Bạch Y Jean Paul II có làm chính trị hay không?

Nhìn lại những hàng giáo sĩ Việt-Nam như HY Trịnh Như Khuê, GM. Lê Hữu Từ, TGM Nguyễn Kim Điền là những anh hùng chống cộng sản sẽ lưu tiếng thơm muôn đời sau này, còn những giáo sĩ như Stanislaw Wielgus của Balan làm gián điệp hay nói sâu xa hơn làm giáo sỹ quốc doanh sẽ chịu sự sỉ nhục ngàn năm.

"Trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ." là vậy đó.

Cộng Sản luôn luôn nói là tôn giáo là thuốc phiện rủ ngủ con người .
Bây giờ có thể là đúng vì ở Việt-Nam hiện nay tôn giáo đã là thuốc phiện ru ngủ rất nhiều người dân tín đồ của các tôn giáo, kể cả trí thức cũng như trí ngủ. Họ cam tâm im lặng trước mọi chuyện đòi hỏi dân chủ nhân quyền, họ ngậm tăm không hé răng một lời cho dân oan khiếu kiện. Họ giữ tình trạng "mũ ni che tai" chỉ biết đến gia đình mình, đạo giáo của mình mà quên hết những người anh em khác đng bị bách hại.
Đúng là tôn giáo là liều thuốc phiện ru ngủ được CSVN bồi thêm câu "tôn giáo không làm chính trị" làm cho phật tử giáo dân Công Giáo Tin Lành án binh bất động rơi đúng vào mưu mô xảo quyệt của CS.

.

.

.

No comments:

Post a Comment