Thursday, April 22, 2010

VỀ BÀI TRẢ LỜI của ĐỖ NGỌC BÍCH TRÊN BBC

Trữ tình ngoại đề nhân bài báo tai tiếng trên trang tiếng Việt của đài BBC ngày 17/4/2010

Hoàng Dzung

Đăng bởi boxitvn on 22/04/2010

http://boxitvn.wordpress.com/2010/04/22/tr%e1%bb%af-tinh-ngo%e1%ba%a1i-d%e1%bb%81-nhan-bai-bao-tai-ti%e1%ba%bfng-tren-trang-ti%e1%ba%bfng-vi%e1%bb%87t-c%e1%bb%a7a-dai-bbc-ngay-1742010/#more-4711

Bài viết này xem như là một dư âm còn ngân lại sau những luồng dư luận sôi nổi mà một ký giả trên BBC tiếng Việt đã cố ý – nếu chúng tôi không nhầm – làm dấy lên. Đó là điều dù muốn tránh cũng không thể được, giống như những gợn nước trên mặt ao còn lan mãi không ngừng sau khi một hòn đá lớn do người nào đó ném mạnh xuống ao.

Nhưng không cùng dạng với bài tiếp theo sau bài này của Nguyễn Tuấn Khải vẫn nói trực tiếp đến đối tượng đã gây nên làn sóng công phẫn (mà vì BVN đã hứa chấm dứt cuộc chơi này rồi nên phải có Lời dẫn dành riêng để bạn đọc thông cảm), những lời bàn giải của bạn Hoàng Dzung nói ở đây là một luận bàn theo hướng mở, đúng như tiêu đề là trữ tình ngoại đề, nhằm rút ra những điều cốt thiết cho nhận thức của mọi chúng ta trong tình hình phức tạp của thời đoạn hôm nay, khi cái đúng cái sai có thể khoác lẫn áo của nhau, khi cái chính thống chưa chắc đã đồng nhất với cái đúng, khiến cho mọi tranh luận không phải dễ dàng ngã ngũ. Và cũng vì thế rất cần có một sự cảnh tỉnh nào đấy để lớp trẻ, tức là thế hệ Việt Nam tương lai, nhạy bén, tỉnh táo, và biết cách tự miễn dịch với đủ thứ hàng giả độc hại.

Bauxite Việt Nam

----------------------------------------

.

Câu chuyện về một người đàn bà háo danh, hàm hồ và trơ trẽn một cách khó thương mà công luận lên tiếng mấy ngày nay, đến đây có thể chấm dứt được rồi. Tôi không muốn lại nêu tên người ấy, giống như người Hy Lạp thuở xưa đã không gọi tên mà chỉ gọi là “kẻ đốt đền”, hay “tên đốt đền” đối với một kẻ háo danh ngu ngốc nào đó đã ngỡ rằng đời sau sẽ phải nhắc đến tên mình bên cạnh tên người đã xây dựng ngôi đền trứ danh thờ thần Artemis ở Ephesus.

Chân tướng của người này đã bộc lộ quá rõ. Các nhà khoa học quốc tế, kể cả người Việt lẫn người Mỹ đã cho biết, con người này chưa từng có trong tay, hay đúng hơn là chưa kịp mua xong tấm bằng mà cô ta hằng mơ ước và mạo nhận, nói chi là đang giảng dạy ở đại học Yale của Mỹ. Thật là một cú lừa ngoạn mục của thời đại siêu lừa, ngay cả một thương hiệu danh tiếng lẫy lừng và có lòng tự trọng nghề nghiệp rất cao như đài BBC mà cũng bị lừa. Trước khi đến Mỹ cô ta đã được đào tạo ở nhà trường xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Câu chuyện tiếp theo tới đây là của Đại học Yale và đài BBC cùng với độc giả Việt Nam và độc giả khắp năm châu; chúng ta không cần quan tâm và tốn thêm giấy mực về nó nữa.

Đáng nói chỉ là, toàn thể những người Việt Nam yêu nước qua câu chuyện này cần đề cao cảnh giác về những hậu duệ của Trần Ích Tắc, của Lê Chiêu Thống và kể cả của Trọng Thủy vẫn còn lẩn khuất đâu đây trong xã hội lẫn trong cái giới đang nắm vận mạng quốc gia hiện nay. Chúng là một nguy cơ ở dạng tiềm năng, sẽ tự phát trỗi dậy khi đất nước đứng trước hiểm họa bị láng giềng lấn lướt, quan trọng hơn, khi xã hội công dân của cả nước bị kìm nén, không phát huy được sức mạnh tinh thần cần có để đè bẹp cái mầm phản trắc từ trong trứng nước.

Đáng nói còn là trước một câu chuyện động trời như thế mà giới truyền thông chính thống trong nước vẫn chưa thấy có một tiếng nói nào, cơ quan và người đứng đầu trong việc quản lý lĩnh vực này vẫn “câm như hến” tựa như “ăn xôi chùa ngọng miệng” vậy. Có lẽ sự im hơi của những người cầm chịch cái công việc mà sự nhạy bén tin tức đòi hỏi phải nắm được cũng như xử lý được trước hơn ai hết, là một tín hiệu báo rằng, giới truyền thông hãy bám lề phải mà đi, rằng phản đối hiện tượng này là sa vào lề trái của luật lệ báo chí? Có thể rằng vì thấy như thế thì “kỳ cục” và lạc lõng quá rồi đây người ta cũng sẽ lên tiếng, nhưng đối với lĩnh vực thông tin mà tính thời sự để trôi đi mất thì thông tin ấy còn ý nghĩa gì? Tuy nhiên muộn vẫn còn hơn không, vì sự vớt vát ít nhiều vẫn còn chứng tỏ rằng lương tri và sự dũng cảm của con người vẫn chưa mất. Hãy cứ hy vọng như vậy.

.

Cảm ơn BVN – một thương hiệu đã thành danh trong nước và trong giới truyền thông quốc tế – đã sớm phát hiện và góp phần đắc lực làm sáng tỏ vụ việc.

Ngẫm nghĩ xa hơn, ta bỗng thấy băn khoăn về nền giáo dục đầy dẫy bạo lực từ bậc mẫu giáo đến cấp phổ thông trung học đã sản sinh ra một thế hệ con người mang mầm mống bạo lực ngay từ trên ghế nhà trường. Nữ sinh đánh nhau trên hè phố. Nữ sinh thản nhiên đánh “hội đồng” bè bạn và còn chuyền tay nhau tung hình ảnh này lên mạng để mọi người cùng thưởng lãm. Thầy cô giáo đánh học trò. Học trò đánh thấy cô giáo v.v., tiêu cực học đường nhan nhản không sao kể xiết! Một xã hội đầy bất công và tiêu cực mà người đứng đầu nhà nước lại tuyên bố rằng trong suốt các nhiệm kỳ tại vị, người ấy chưa từng kỷ luật bất cứ một ai. Có lời tự thú nào thành thực hơn! Bầy dê con quên lời mẹ dặn đã mở cửa cho sói vào nhà trong một truyện cổ tích mà gần như trẻ em nào cũng biết, thế mà người ta lại mở cửa biên giới ở những vùng xung yếu, nhạy cảm cho kẻ đã và đang xâm lược lãnh thổ của nước ta được thuê đất trồng rừng dài hạn, trong khi Chính phủ vẫn không hay biết, chỉ đến khi báo chí và dư luận trong nước đánh động thì mới cho người đi xác minh. Có bức tranh tự họa nào mô tả chính xác hơn hiện trạng tê liệt cảnh giác và thiếu tinh thần trách nhiệm của giới lãnh đạo qua hoạt cảnh này? Chính cái nền giáo dục ấy và “giới thủ lĩnh bầy đàn” ấy đã minh họa hùng hồn cho câu phương ngôn “Rau nào sâu ấy” và đó cũng là lời giải thích cho hiện tượng bắt chước vụng về kịch bản “kẻ đốt đền” made in Việt Nam này.

.

Thật đáng mừng là sự phản ứng vô cùng nhanh nhạy của đông đảo giới “Blogger” và các độc giả trẻ tuổi trong và ngoài nước có dòng máu Việt Nam đang chảy trong huyết quản, trước hiện tượng trơ trẽn và vô liêm sỉ của cái “quái thai” kia. Phản ứng của giới trẻ và giới ‘Blogger’ khiến cho những ai tâm huyết với vận mệnh đất nước cảm thấy bớt trăn trở, vì lòng yêu nước chỉ bị cấm đoán và kìm hãm bởi giới cầm quyền chứ không hề ngủ quên, hay bị dập tắt trong bất cứ người Việt Nam chân chính nào, bất kể người đó đang sinh sống ở đâu trên trái đất này. Sự phản ứng tức thì mang tính phản biện của đông đảo độc giả khiến người ta liên tưởng đến những biển người cuồng nhiệt tuần hành gần như đồng loạt và reo hò suốt cả đêm thâu đầy ắp khắp các nẻo đường trên tất cả các thành phố lớn của giải đất hình chữ S thân thương, trên tay họ phất cao lá cờ Tổ quốc, trên ngực áo bên cạnh trái tim là ngôi sao vàng trên nền áo đỏ mỗi khi ăn mừng thắng lợi của bóng đá Việt Nam. Tuy rằng ít nhiều những hành động ấy có tính bộc phát thái quá, nhưng đó là sự phản ánh nỗi khát khao của giới trẻ Việt Nam cầu mong đất nước được một lần “lên ngôi” trong môn thể thao vua trên sân cỏ Đông Nam Á. Đó chính là sự biểu dương của lòng yêu nước. Đó là sự nhắc nhở, rằng nếu động đến đất nước này thì không những chỉ ở những thành phố lớn mà khắp cả nước và khắp cả năm châu, ở đâu có người Việt Nam thì cũng sẽ có những cuộc xuống đường như thế, những cuộc xuống đường mà sự phẫn nộ được tích tụ và bị dồn nén thái quá bấy lâu nay có thể nhấn chìm tất cả bè lũ cướp nước lẫn bè lũ bán nước.

Các bạn, có ai muốn đo đếm cho hết tâm huyết sục sôi của bao nhiêu con người mang trong mình dòng máu Việt Nam ở cả trong và ngoài nước trước sản phẩm có hình dáng quái thai “made in Việt Nam” mà đài BBC đã trình làng qua bài “Một cách nhìn khác về tinh thần dân tộc ”, thì hãy gõ dòng chữ này vào trang Google, qua đó bạn sẽ tận mắt nhìn thấy vô vàn những lời góp ý ngắn dài đủ loại làm mình nức lòng – ấy là lời chứng nghiễm nhiên về thế hệ hôm nay đang thật sự thăng hoa bởi chính lòng yêu nước. Và đó cũng là niềm tin của chúng ta đặt cược vào tiền đồ dân tộc.

HD

HT Mạng Bauxite Việt Nam biên tập

.

.

.

Đôi điều thưa lại với bài trả lời của Đỗ Ngọc Bích

Nguyễn Tuấn Khải

Đăng bởi boxitvn on 22/04/2010

http://boxitvn.wordpress.com/2010/04/22/doi-di%e1%bb%81u-th%c6%b0a-l%e1%ba%a1i-v%e1%bb%9bi-bai-tr%e1%ba%a3-l%e1%bb%9di-c%e1%bb%a7a-d%e1%bb%97-ng%e1%bb%8dc-bich/

Đã thông báo với bạn đọc rằng BVN muốn khép lại đề tài này, thế nhưng vẫn như còn chút duyên nợ. Số là bạn đọc Nguyễn Tuấn Khải gửi bài viết đến chúng tôi, nhưng lại không đến địa chỉ hộp thư giao dịch mà lại đi vào hộp thư của một thành viên Ban biên tập. Không nỡ phụ lòng một cây bút đã nhiệt tâm viết và gửi đi sớm; lẽ khác là bài viết dù có hơi “đắng” – tất nhiên nếu bớt “đắng “ đi thì vẫn hay hơn – nhưng càng nhẩm càng thấy trong vị đắng có cả sự ngọt lành bởi tấm lòng trung hậu của người “bốc thuốc cứu người”, nên BVN quyết định đăng tải, như một chuyến tàu đến muộn.

Bauxite Việt Nam

--------------------------------------------

Đọc qua những gì cô “Đỗ Ngọc Bích trả lời độc giả”, tôi cảm thấy thất vọng. Cô vẫn sử dụng một văn phong hách dịch và trịch thượng, mỉa mai những người phê bình cô. Cô cố tình ngụy biện hòng đưa độc giả lạc hướng về những sai lầm rất cơ bản của cô, để lấp liếm những khoảng trống về sự hiểu biết rất tai hại của cô. Nếu “văn là người” thì bài trả lời của cô là một thể hiện rõ ràng nhất cho thấy cô đúng là một kẻ ngụy học thuật. Bài này chỉ nhằm trao đổi với cô Bích một vài điểm chung quanh văn hóa bàn luận mà thôi, chứ không bàn đến nội dung học thuật của cô. Tôi sẽ tập trung vào những điểm mà cô trả lời.

Thứ nhất, cô tự mâu thuẫn và lấp liếm. Cô viết rằng trong bài viết trước, cô chỉ nêu câu hỏi chứ không có câu trả lời. Điều này sai và mâu thuẫn với những gì cô viết. Trong bài trước cô viết một cách khẳng định rằng “Người dân Việt Nam bắt nguồn từ Trung Quốc, Vua của Việt Nam cũng khởi tổ từ người Trung Quốc, coi vua Trung Quốc như anh như cha …” nhưng không trưng ra bất cứ một chứng cứ nào làm cơ sở cho phát biểu đó. Cô còn viết như đinh đóng cột rằng “Việt Nam thực ra cũng là một phần trong da thịt của Trung Quốc”. Đối với một người Việt Nam có lý trí, đó là một sự xúc phạm quốc thể nặng nề khó có thể tha thứ được. Nếu cô là người Trung Hoa thì chẳng ai chấp nhất, nhưng cô lại tự xưng là người Việt Nam thì thú thật với cô, một người Việt Nam có lương tri có lẽ không ai hành xử như vậy.

Thứ hai, cô chẳng những mâu thuẫn mà còn trịch thượng lên lớp dạy đời. Cô trích câu nói của “các Giáo sư ở Mỹ” rằng “Chỉ có câu trả lời ngu xuẩn, không có câu hỏi ngu xuẩn”. Có lẽ cô muốn nói những ai góp ý và chỉ ra những sai lầm của cô là ngu xuẩn? Kiểu trích dẫn “Các Giáo sư ở Mỹ” là một thói ngụy biện dựa vào đám đông. Xin hỏi cô: “Các Giáo sư ở Mỹ” là ai, và lý do gì để tôi và độc giả phải tin vào họ? Vậy thì cô đừng lên lớp dạy đời bằng cách trích dẫn câu nói vô duyên của “Các Giáo sư ở Mỹ” nhé.

Tôi nghĩ khi trích dẫn câu này, có lẽ cô không chịu khó đầu tư suy nghĩ đến nơi đến chốn. Cô học ở Mỹ, chắc cô cũng từng tham dự các hội thảo khoa học. Trong những cuộc hội họp như thế, có khi nào cô nghe người ta nói đến “good question” (câu hỏi hay) và “stupid question” (câu hỏi ngu xuẩn) không? Cô có biết rằng trong lớp học, người ta cho điểm dựa vào câu hỏi hay và câu hỏi ngu xuẩn không? Những câu hỏi ngu xuẩn thể hiện người hỏi thiếu tri thức mà cố tình làm dáng trí thức, làm dáng chuyên gia. Nếu mượn kiểu nói “There are no stupid questions, only stupid answers” của cô, thì tôi cũng có thể nói “There are no stupid questions, only stupid people” (không có câu hỏi ngu xuẩn, chỉ có người ngu xuẩn).

Thứ ba, cô vẫn quen thói khoe khoang để lấp liếm hiểu biết của cô. Cũng cần nhắc lại rằng trước đây danh xưng là “Tiến sỹ về Quan hệ Quốc tế và Hoa Kỳ học, hiện đang giảng dạy Việt học và tham gia dịch thuật các công trình sử học cổ, trung đại của VN tại Đại học Yale, Hoa Kỳ”, đến khi bị nhiều người chỉ ra rằng cô chưa học xong Tiến sĩ và cũng chẳng giảng dạy gì ở Đại học Yale thì cô quay sang tuyên bố rằng chuyên môn của cô là “Hoa Kỳ học”, và cũng không giải trình cho độc giả biết học vị Tiến sĩ đó là ở đâu ra, do cô xưng hay do BBC phong cho cô. Nhưng tôi e rằng cô hiểu chữ “chuyên môn” ở đây hơi phóng khoáng. Trong giới học thuật nghiêm chỉnh, nhất là xã hội học, khi ai đó nói đến “chuyên môn của tôi” thì phía sau người đó là một lý lịch dày với những công trình nghiên cứu đã được công bố trên các tạp chí chuyên ngành có tiếng. Còn ở đây, cô chưa có một công trình nào trình làng, thậm chí học hành chưa xong, mà đã dám tự xưng mình là chuyên gia. Nếu đó là một sự hiểu lầm của người mới vào nghề thì còn châm chước được, nhưng một nghiên cứu sinh Tiến sĩ mà nói như thế thì quả là hợm hĩnh. Cái thói hợm hĩnh này ông bà ta nói “ếch ngồi đáy giếng, thấy trời bằng vung”.

Tôi chưa biết cô Bích đã có phát kiến gì để xứng với danh nghĩa của một chuyên gia “Hoa Kỳ học” chưa, nhưng hình như những gì cô thể hiện là… chuyên gia đọc và dịch nhật báo tiếng Anh thì phải. Cái chuyên môn “Hoa Kỳ học” của cô thể hiện qua câu chuyện của… cựu Tổng thống Clinton và Lewinsky, và những tấn công của Đảng Cộng hòa!

Trình độ học thuật của cô Bích cũng rất đáng nghi ngờ. Cô suy luận rằng trong kỳ bầu cử Tổng thống Mỹ năm 2004, vì ứng cử viên John Kerry chỉ trích ứng cử viên George W. Bush nhiều quá nên mất phiếu. Ôi, suy luận dễ dãi như thế này mà tự xưng là chuyên gia Hoa Kỳ học! Cô Bích phải biết rằng một hiện tượng thường có nhiều giải thích, và người ta chỉ chọn giải thích nào phù hợp nhất. Ở đây, cô chưa đưa ra được những giải thích khác, mà chỉ cố nhét chữ vào mắt người khác, rằng John Kerry mất phiếu là do chỉ trích George W. Bush. Nếu là một lời giải thích, nếu cô thuộc loại chịu khó đọc thì chắc cô cũng biết rằng cũng đã có các “nghiên cứu” chỉ ra rằng xu hướng mốt mặc váy ngắn hay dài của phụ nữ Mỹ trước kỳ bầu cử cũng quyết định được xem đảng nào thắng trong nhiệm kỳ đó, cô Bích ạ! Cho nên, cách suy luận của cô cho thấy cô quả thật chưa đủ chín chắn ngay cả trong một vấn đề đơn giản, thì nói gì đến những vấn đề phức tạp hơn.

Thật ra, đến trình độ tiếng Anh của cô cũng là một dấu hỏi. Cô có tính hay khoe. Xen kẽ trong bài viết là trích dẫn câu này, chuyện kia, và thậm chí chú thích cả tiếng Anh! Cô viết “Tôi e rằng đó có thể là cách suy nghĩ theo kiểu ‘bộ lạc’ (tribal)”, như sợ người đọc không hiểu bộ lạc là gì. Nhưng rất tiếc là cô viết sai, tribal là tính từ cô ạ; tribe mới là danh từ. Tiếng Việt chúng ta có từ bộ lạc mà ai cũng hiểu, độc giả không muốn thấy một kiểu viết lai căng, một hành xử văn hóa hợm hĩnh của cô đâu.

Ở đời vẫn có những “ngựa non háu đá”, những người mới ra nước ngoài vài năm và học lõm bõm đôi ba chữ tiếng ngoại quốc rồi quay sang mạt sát dân tộc mình, như là một biện minh cho sự lưu vong của mình. Tuy nhiên, những con ngựa non háu đá đó thường có bản lĩnh văn hóa thấp và học vấn chưa đến nơi đến chốn, khi được góp ý thì tự điều chỉnh và trở thành khiêm tốn và có ích cho xã hội hơn. Nhưng cô Đỗ Ngọc Bích thì xem chừng còn phải rèn nhiều mới đạt được tính cầu thị đó. Cô đã từng phát biểu linh tinh trong hội thảo về Việt Nam ở Đại học Yale vào hôm 18/11 vừa qua, rồi đến nay cô lặp lại những quan điểm sai lầm trên trên một diễn đàn rộng lớn hơn. Đến khi người ta góp ý thì cô còn chửi xỏ và lên lớp họ. Sao cô nỡ bôi lem mình bằng những kiểu phách lối, trịch thượng và lai căng thế hở cô? Viết đến đây tôi chợt nhớ đến ca từ của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: Gia tài của mẹ một bọn lai căng / Gia tài của mẹ một lũ bội tình. Rất mong khi có dịp trở lại Việt Nam mọi người không còn tìm thấy ở cô hình ảnh “một lũ lai căng và bội tình”.

N.T.K

HT – ĐN Bauxite Việt Nam biên tập

.

.

.

No comments:

Post a Comment