Wednesday, March 31, 2010

CHỦ TRƯƠNG CỦA ĐẢNG

Chủ trương của Đảng

Blogger Thiên Sầu (Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do)
Wednesday, March 17, 2010

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=109976&z=244

Đã từ lâu lắm rồi, những từ ngữ như: 'Thiên Triều,' 'anh hai Cộng Sản,' đã quen dần trong lòng những người cộng sản Việt Nam, như thứ thuật ngữ thiêng liêng và cao quý. Người cộng sản nói, và tin, rằng những thuật ngữ ấy 'thể hiện cho sự quyết tâm, mong ngóng được một ngày quay trở về 'đất mẹ,' được sáp nhập với 'mẫu quốc,' cùng nhau hướng về một Xã Hội Chủ Nghĩa, đại đồng tốt tươi và đẹp đẽ.'

Họ lý luận, rằng trong quá trình tiến tới một thế giới đại đồng, vô sản thế giới cần đoàn kết lại. Nhưng đoàn kết về tinh thần, qua lời nói thì chưa đủ, mà còn phải qua hành động. Trong bộ máy chuyên chính của Cộng Sản nói chung và Cộng Sản Việt Nam nói riêng, Công An và Tuyên Truyền là hai lĩnh vực được chú trọng bậc nhất. Một bộ phận chuyên đàn áp, bắt bớ những người chống lại chủ nghĩa Cộng Sản, chống lại “đỉnh cao trí tuệ” đưa con người tiến đến một xã hội tân tiến mà chỉ... nằm mơ mới thấy được. Bộ phận còn lại thì nhằm tuyên truyền các chính sách, thông tin một chiều nhằm làm cho đầu óc người dân trở nên mụ mị, thấm nhuần những 'chủ trương đúng đắn' của đảng mà bớt đi sự xuyên tạc có thể dẫn đến bạo loạn mất đi sự cai trị độc đoán của đảng.

Ta còn nhớ vào những ngày cuối Tháng Mười Hai, 2007, sinh viên, học sinh và nhân dân hai thành phố lớn Sài Gòn, Hà Nội biểu tình chống lại sự bành trướng của Bắc Kinh trong việc tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa bao trọn cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Để không làm mất lòng người anh cộng sản, và để làm đúng với lời '16 chữ vàng' cùng 'tinh thần 4 tốt,' Đảng 'ta' đã dùng lưỡi kiếm của mình, là Công An, ra tay đàn áp, bắt bớ, sách nhiễu, cản trở những người biểu tình để làm vui lòng 'bên kia biên giới là nhà' (*). Và, một trong những nạn nhân làm vật hiến sinh dâng lên Thiên Triều nhằm mong hiểu được tấm lòng thành của Cộng Sản Việt Nam, là Điếu Cày.

Có thể là thiên triều không được thỏa mãn cho lắm nên liên tiếp sau đó là những vụ bắt bớ các blogger, rút thẻ hành nghề vài nhà báo, cách chức vài ông tổng biên tập, phó tổng biên tập của một số tờ báo lớn ở Việt Nam, chỉ mong sao 'anh hai' vui lòng. Tại sao có hình thức kỷ luật này? Lý do là vì các báo, cùng một số blogger, dám đăng tải những bài viết có vài từ ngữ 'nhạy cảm,' đụng đến chỗ 'tế nhị,' làm phương hại tình hữu nghị keo sơn giữa băng bọn đồng đảng, là Việt Cộng và Trung Cộng.

Nhưng, nguy hiểm hơn chính là đám bloggers, nhà báo đang từng ngày tuyên truyền cái sự chủ quyền lãnh thổ quốc gia, kêu gọi bảo vệ lãnh hải, lãnh thổ chống lại sự xâm lược của phương Bắc mà đi ngược lại chủ trương sớm ngày được hợp nhất cùng mẫu quốc.

Giới thạo tin thì kháo, rằng Việt Nam mạnh tay với người chống đối vì Việt-Trung đang trong quá trình hàn gắn lại vết thương lòng giữa hai băng đảng, vốn bị sứt mẻ do 'hiểu lầm' mà gây nên cuộc chiến 1979, khiến 'Thiên Triều' phải ra lệnh 'dạy cho Việt Nam một bài học.' Để xoa dịu lòng dân, 'Đảng ta' cho xuất bản cuốn Ma Chiến Hữu của một văn nhân thiên triều có tên là Mạc Ngôn, viết để ca ngợi những người 'anh hùng Trung Hoa' hy sinh anh dũng vì công cuộc giải phóng An Nam, đưa người dân trở về với đất mẹ, với 'lý tưởng Mao Chủ Tịch sáng ngời như mặt trời Phương Đông.'

Không những thế, đảng ta còn sử dụng một số đặc tình có khả năng viết lách, như Trương Thái Du, mượn cốt truyện Ma Chiến Hữu để tố cáo tội ác của quân dân Việt Nam trong cuộc chiến biên giới, và, ông ta còn mong muốn được gọi lại tên cuộc chiến làm sao cho chính xác hơn so với cái tên hiện nay vẫn đang được sử dụng (**).

Trong những tội ác mà họ Trương nêu ra, một chi tiết làm độc giả rùng mình là việc quân dân Việt Nam đếm xác quân lính thiên triều như đếm xác súc vật. Những ai đã từng đọc cuốn Ma Chiến Hữu thì dù có tìm mỏi con mắt cũng không thấy được tình tiết này trong truyện. Họ Trương thêm mắm thêm muối vào để cho thấy sự phi nhân của quân dân Việt Nam đối với quân của thiên triều. Và, trong những ngày kỷ niệm 30 năm quân của Thiên Triều tràn xuống phương Nam 'dạy cho đám phiên bang một bài học,' tất cả các báo đều im bặt thông tin. Cuộc chiến chỉ mới xảy ra cách đây có 30 năm!

Chủ trương của đảng trong việc này là cấm các báo nhắc về cuộc chiến. Những người đã chết, bị thương trong những lần giao tranh với phương Bắc đều vô nghĩa, bọn họ đáng phải chết vì sự ngu dốt, khinh suất coi thường quân đội của Thiên triều.

Mới đây, lại có việc cư dân mạng nổi xung thiên xung quanh một bài viết 'tai nạn nghề nghiệp” của ông phó giáo sư - tiến sĩ, tổng biên tập Tạp Chí Cộng Sản, Đào Duy Quát, về việc Đảng Cộng Sản Việt Nam thừa nhận quyền sở hữu của Trung Cộng đối với quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Việc người dân nổi giận là đúng; tấc đất, tấc vàng mà cha ông đã bỏ biết bao xương máu mới có và gìn giữ được cho tới ngày nay. Nhưng, với những người cộng sản, thì tổ quốc, tổ tiên có là gì. Họ chỉ sống cho ngày hiện tại, chỉ mong sớm ngày được sáp nhập về với thiên triều. Công việc sáp nhập này đòi hỏi phải theo đúng chu trình từng bước và thật bí mật để làm sao không gây phẫn uất trong lòng dân.

Chuyện bắt đầu từ lâu rồi, cách đây nửa thế kỷ, ông Thủ Tướng Phạm Văn Đồng với công hàm ngày 14 Tháng Chín, 1958 gởi Đổng Lý Chu Ân Lai của nhà nước Trung Cộng đã thừa nhận hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa là của Trung Quốc. Trong một thời gian dài, đảng ta cấm tiệt việc nhắc lại chuyện cũ, chuyện biển cũng như chuyện đất liền. Tiếp sau đó là hiệp ước biên giới mà nguyên Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu đã hữu hảo ký với Trung Cộng vào năm 1999-2000. Và, mới đây nhất là PGS-TS Đào Duy Quát hợp thức hóa hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa cho Trung Cộng với một bài đăng trên tờ Tạp Chí Cộng Sản.

Trong công cuộc sớm trở về với 'đất mẹ,' để chống lại những thế lực 'phản động,' không chịu tuân phục chủ trương chính sách 'đúng đắn' của đảng, nhà nước, 'chúng' phải dùng đến bày tay sắt mà chỉ có Hồng Vệ Binh của 'thiên triều' mới có khả năng làm được. Và thế là, miền cao nguyên Trung phần Việt Nam được khoán thầu cho phương Bắc, nhằm khai thác Bauxite, mà thực chất là xây dựng căn cứ quân sự trên đó.

Vào thời Bát Quốc, vì nhà Thanh nhu nhược mà thiên triều phải gả Hong Kong cho Anh Quốc trong vòng 100 năm. Nhưng, để đẩy nhanh quá trình về với đất mẹ, Đảng ta thì khác: khoán thầu hẳn cho thiên triều vùng Tây Nguyên trong vòng... 115 năm. Đấy chính là một trong những chủ trương 'đúng đắn' nhất từ trước đến giờ: Phải dùng lực lượng quân đội của Thiên triều mới mong trấn giữ được yết hầu của vùng đất Việt Nam, với dân Việt Nam.

'Đảng ta' đã bắt bớ hàng loạt blogger, từ Người Buôn Gió, mẹ Nấm, đến Đoan Trang... chỉ vì họ dám khẳng khái phản đối chủ trương khai thác Bauxite, dám gồng mình chống Thiên triều, coi thường '16 chữ vàng và tinh thần 4 tốt.'


Nói tóm lại, cái nhìn của giới blogger trong nước là thế này: chính sách, chủ trương của 'Đảng ta' bao giờ cũng đúng với... Thiên Triều. Tại sao? Vì: chính sách ấy dựa trên lý tưởng của họ Hồ, mà lý tưởng này thì phù hợp hoàn toàn với tinh thần của họ... Mao.


(*) Lời của một bài thơ: Bên kia biên giới là nhà - Bên này biên giới cũng là anh em.
(**)
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2009/02/090211_truongthaidu_vnchinawar.shtml
.

.

.

No comments:

Post a Comment