Việt Nam, đón tân niên bằng bốn tin buồn
Vương Tỷ/Người Việt
Thursday, February 25, 2010
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=108996&z=1
“Tháng Giêng là tháng ăn chơi/Tháng Hai trồng đậu, Tháng Ba trồng cà/Tháng Tư cày vỡ ruộng ra/Tháng Năm làm mạ, mưa sa đầy đồng...” Gì thì gì, hồi xưa, dân mình ăn Tết đến hết Tháng Giêng, ít nhất cũng phải hết ngày rằm Tháng Giêng là ngày “hạ nêu.” Bây giờ, người ta hay nói, “Ăn Tết hết mùng hết mền mới thôi.” Không biết tục lệ “chọn ngày tốt khai trương” sau Tết Nguyên Ðán có từ khi nào, nhưng năm nào người Việt cũng lựa ngày chẵn để khai trương công việc làm ăn. Nhiều người chỉ mở cửa, cúng kiếng một lúc “lấy ngày hên” rồi lại đóng cửa đi chơi tiếp. Nếu không khai trương lấy hên vào các ngày mùng 2, mùng 4, mùng 6 thì phải đợi đến ngày “cửu nhật,” tức mùng 9, đại kỵ ngày mùng 8. Năm nay, người dân Sài Gòn ăn Tết hơi bị dai, phải đến ngày mùng 9 mới đồng loạt mở cửa đông đủ, món gì cũng có.
Sáng mùng 9, cầm tờ báo lên đọc, tôi được “chào đón khai trương” bằng bốn “tin buồn”:
“Tin buồn” thứ nhất là xăng lên giá thêm gần 600đ/lít, tức mỗi lít hiện nay có giá từ 17-18 ngàn đồng, tương tự lúc thời điểm xăng lên giá 19.000đ/lít khi giá dầu thế giới là 147 USD/thùng, còn bây giờ giá dầu thế giới là 74 USD/thùng. Tôi chỉ có một chiếc xe máy đi đây đi đó, nên tôi buồn vì giá xăng tăng thì ít mà buồn vì cảm giác bị lừa dối thì nhiều, bởi lẽ mấy câu so sánh giá xăng trong nước và giá thế giới trong từng thời điểm đăng trên báo giấy Tuổi Trẻ ngày 22 tháng 2, 2010 thì có, mà trên Tuổi Trẻ Online thì đã bị giật xuống mất rồi. Bản tin tiếng Việt trên trang BBC cùng ngày ghi nhận, “Giá dầu thô tuần trước đã giảm xuống dưới 75 đô la Mỹ/thùng trên thị trường thế giới.” Tôi chỉ bảng tin có so sánh giá dầu trong và ngoài nước này cho một người quen hành nghề xe ôm xem, anh ta chỉ biết kêu lên, “Trời ơi, chết tôi rồi!” và ngao ngán lắc đầu. Tôi hỏi đùa cô chủ quán cà phê, “Xăng lên giá rồi, cà phê hẻm có lên giá hông?” Cô chủ quán toét miệng cười, “Em không lên giá nếu mua được cà phê giá cũ. Xăng lên giá thì vài bữa nữa thế nào cái gì cũng lên giá. Người ta chở đồ đi bằng xe chớ đâu có ai cõng đồ đi bộ ra chợ bán.”
“Tin buồn” thứ hai là lô-cốt tái lập trên tất cả mọi nẻo đường thành phố, thôi rồi mấy ngày Tết dung dăng dung dẻ thong dong chạy ngời ngời ngoài đường nay còn đâu. Tiếp tục những ngày ngộp thở giữa kẹt xe và khói bụi mịt mù.
“Tin buồn” thứ ba (cái này chẳng những “buồn” mà còn “đau” nữa) là “Nhiều phụ nữ Việt
“Tin buồn” thứ tư là giá điện mới sẽ tăng gần 5% và áp dụng vào ngày 1 tháng 3, 2010. Ngành điện cứ nói là, “sau việc thực hiện chủ trương điều hành giá xăng, dầu theo cơ chế thị trường, việc đưa giá điện sát hơn với cơ chế thị trường lần này là bước tiếp theo một cách hợp lý xét trên cả ý nghĩa kinh tế và tâm lý xã hội.” Dân đen hoàn toàn hổng hiểu “cơ chế thị trường” ở Việt Nam nó khác với “cơ chế thị trường” các nước tư bản thế nào, chỉ biết rằng ở nước người ta “Nước lên thuyền lên, nước xuống thuyền xuống,” giá thế giới thế nào thì trong nước thế đó; còn xứ mình thì “khi thăng khi giáng” theo kiểu “tùy hứng lý qua cầu,” ở ngoài người ta giảm mà trong nước mình lại tăng, tăng thì như sóng thần, mà giảm thì nhỏ giọt như nước thủy cục.
Hôm nay, tất cả các cửa hàng, công ty đều mở cửa. Tất nhiên, ngoài sự nhộn nhịp thường nhật được lập lại sau những ngày dài vắng lặng do nghỉ Tết thì ở đâu cũng có thêm cái bàn bày mâm cỗ cúng với khói hương nghi ngút, mùi vàng mã đốt khét lẹt bay trong gió. Phố chuyên bán linh kiện vi tính, tin học Bùi Thị Xuân, Lê Thị Riêng (quận 1) vắng người mua, có mấy ai mới đầu năm đã chạy ra hàng mua máy tính bao giờ. Bánh trái, hàng quán càng vắng đậm, bánh ở nhà ăn không hết mà, ra quán làm chi. Một người quen của tôi, ai lại nhà chơi chị cũng năn nỉ ăn giùm bánh chưng. Chị vốn gốc Bắc, lại theo đạo Phật, nên cúng kiếng theo phong tục miền Bắc. Suốt từ ngày 30 đến ngày mùng 4 Tết, ngày nào chị cũng cúng ông bà. Mà mâm cơm cúng phải đủ năm món mặn, món xôi gấc, bánh chưng, không đủ món thì không được. Bánh chưng cúng phải bóc vỏ, xắt miếng để ra dĩa. Cúng xong, bê vào tủ lạnh cất. Hôm sau, chị dọn mâm cỗ mới cúng tiếp. Bọn nhóc nhà chị mãi đi chơi Tết với bạn bè, không thèm ăn cơm nhà. Hết Tết, tủ lạnh nhà chị đầy nhóc đồ ăn đã cúng mà không ai ăn.
Hôm nay cũng là ngày trẻ con trở lại trường, phụ huynh đưa rước nườm nượp. Xe cộ bắt đầu ào ào chen lấn nhau, tranh nhau nhích từng bước ngoài đường. Người lao động nhập cư cũng cùng nhau đổ về thành phố, các ngả đường Sài Gòn đều đông nghẹt xe cộ các loại, kẹt nặng nhất là ngay chân cầu Bình Triệu 2, nơi giáp với bến xe miền Ðông là điểm tập trung nhận các chuyến xe từ miền Trung, miền Bắc quay vào Sài Gòn. Tôi gọi điện cho mấy người quen, hỏi sao giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả. Họ trả lời, “Ðang bị kẹt xe ở bến phà.” Từ miền Tây lên Sài Gòn mấy trăm cây số, chưa kịp vui mừng vì mới có đoạn đường cao tốc Trung Lương 39km mà báo chí tâng bốc ầm ĩ đến trời thì lại lo xe chạy vào đó nổ vỏ đùng đùng liên tục, chạy nhanh thành ra chạy chậm, đường ngắn lại hóa đường dài. Nghe quý bác ở trên Bộ Giao Thông Vận Tải nói nguyên nhân lật xe, nổ bánh xe hàng loạt ở đường cao tốc Trung Lương là do xe của dân ta kém chất lượng, kiểm định đủ tiêu chuẩn rõ ràng mà vẫn không đủ tiêu chuẩn lưu thông trên đường cao tốc nên lật xe, nổ bánh là phải. Ngành Giao Thông Vận Tải hổng có chịu trách niệm gì hết. Tôi nghe mấy bác đó giải thích mà cứ nghĩ hoài không ra một chuyện: Quái thiệt! Sao cái đường cao tốc mới ngon như thế, đủ tiêu chuẩn quốc tế như thế mà mấy cái xe đời mới bạc tỷ nhập về Việt Nam ầm ầm (báo chí nói ra rả) hổng chịu đi vào đó, để mấy cái xe cũ mèm “kiểm định đủ tiêu chuẩn mà không đủ tiêu chuẩn” tranh nhau chạy vô đó làm chi cho tai nạn dài dài?
Nắng Sài Gòn vẫn gay gắt và nóng rát da. Di chuyển ngoài đường ban ngày, nếu không ngồi xế hộp thì ai cũng khoác vào người cái áo dài tay thật dày để chống nắng, kèm theo khẩu trang trùm kín cổ và ngực, găng tay màu sáng, đi tất dầy, đi giày kín mít, nhìn ai cũng như Ninja. Người quen gặp nhau ngoài đường chả biết ai là ai, thấy xung quanh mình toàn là “những đôi mắt mang hình lựu đạn” đang trừng trừng, sẵn sàng xông vào nhau để “giải tỏa sì-trét” cho khỏi cái bức bối trong người vì tắc đường, khỏi chào hỏi nhau, khỏi mỉm cười xã giao chi ráo. Những con đường trước đó lưu thông hai chiều, sau khi ngành Giao Thông đã điều chỉnh thành một chiều và cắm bảng cấm màu đỏ to đùng ở mỗi đầu đường đàng hoàng, vậy mà vắng bóng cảnh sát giao thông là người ta lại ào ào phóng hai chiều như chẳng có chuyện gì xảy ra. Buồn cười nhất là ở đường Nguyễn Xí (quận Bình Thạnh), một đám hơn chục chiếc xe máy đi ngược chiều mà còn “nghiêm chỉnh” dừng đèn đỏ chờ qua đường nữa chứ.
Thoáng thấy bóng cảnh sát áo vàng, áo xanh ở các đoạn đường, ngã ba, ngã tư quen thuộc. Chỗ nào các chú cũng cầm quyển biên lai lom khom trên yên chiếc xe bồ câu trắng ghi ghi, xé xé, “đính kèm” theo là mấy cô mấy cậu khác mặc áo dân sự đứng bên cạnh gãi tai, gãi đầu, mặt người thì nhăn nhó, người thì cười nịnh. Xem ra, ngày khai trương hôm nay “mấy chú” nhà mình “làm ăn” được nhất.
.
.
.
No comments:
Post a Comment