Friday, December 25, 2009

TỪ ĐIỀU 88 ĐẾN ĐIỀU 79 - AI LÀ TỘI PHẠM ?

Từ điều 88 đến điều 79 - Ai là tội phạm?
Trọng Nghĩa
Gửi cho BBC Việt ngữ từ Pháp
Cập nhật: 12:12 GMT - thứ sáu, 25 tháng 12, 2009
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2009/12/091225_trong_nghia_art88_79.shtml
Sau gần sáu tháng giam giữ, Viện Kiểm sát nhân dân tối cao đã quyết định truy tố Trần Anh Kim, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung từ tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo điều 88 thành tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 Bộ Luật Hình sự.
Trước phiên tòa sắp diễn ra, dư luận đang nghĩ gì về vấn đền tội phạm trong vụ việc này?

Khoản 1 điều 79 Bộ luật hình sự ghi rõ: “Người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân thì bị phạt như sau: Người tổ chức, người xúi giục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả ngiêm trọng, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình”.
Về nhân thân và hoạt động của những người bị bắt giam cho thấy họ chưa bao giờ chống phá chính quyền, mà ngược lại đã chứng tỏ mình là những công dân giàu lòng yêu nước.
Những gì họ đã làm đều chứng tỏ đã ấp ủ niềm tin lâu dài và tinh thần tự nguyện vì dân tộc.

Trần Anh Kim cống hiến gần cả cuộc đời vào sinh ra tử trong chiến tranh và tích cực chống tham nhũng vì lợi ích nhân dân thời bình.
Lê Công Định là một luật sư từng bào chữa cho Việt Nam trong các vụ kiện tụng quốc tế nổi tiếng, khát khao cống hiến sức mình để xây dựng nền tư pháp lành mạnh và công bằng.
Trần Huỳnh Duy Thức là giám đốc của một trong những công ty Việt Nam hiếm hoi trên thị trường thế giới, vươn lên từ khó khăn gây dựng sự nghiệp, là tấm gương cho tuổi trẻ đang mơ ước thành đạt và làm rạng danh dân tộc, đồng thời cũng tham gia cổ vũ cho dân chủ tiến bộ thông qua các bài viết dưới bút danh blogger Trần Đông Chấn, cộng sự trong “Nhóm nghiên cứu Chấn”.
Nguyễn Tiến Trung sau khi tốt nghiệp thạc sĩ công nghệ thông tin ở Pháp đã quyết định trở về đóng góp vào sự phát triển của đất nước, dù cơ hội làm việc và gây dựng gia đình ở nước ngoài trong tầm tay.
Những gì họ đã làm đều chứng tỏ đã ấp ủ niềm tin lâu dài và tinh thần tự nguyện vì dân tộc. Phát biểu hay bài viết của họ đều chỉ ra yếu kém trong xã hội và nêu biện pháp khắc phục.

'Chẳng ai có tội'
Tất cả đều bàn thảo, trao đổi rất ôn hòa. Bằng cách đó, làm sao họ có thể phạm tội lật đổ chính quyền?
Lật đổ chính quyền là bạo động như có người từng bắt cóc thủ tiêu hay đặt bom ám sát các nhân vật cao cấp, khởi nghĩa vũ trang, xóa bỏ chính phủ hợp hiến, quyết tử gây đổ máu…
Đằng này, họ đều rất ý thức, biết tôn trọng và dừng lại trước giới hạn cho phép của pháp luật về quyền tự do ngôn luận và thành lập các hội nhóm. Việc cáo buộc hay kết tội của Viện kiểm sát thiên về chủ quan định tính mà chưa đạt đến một định lượng cần và đủ. Cho nên, trong vụ việc này chẳng có ai là tội phạm “lật đổ chính quyền”.
Miễn cưỡng chấp nhận thì có thể gọi đó là “chính quyền bán nhân dân”, chứ không phải là “chính quyền nhân dân.”
Chúng ta cũng cần hiểu đúng về “chính quyền nhân dân”. Ở Việt Nam ai cũng biết các cuộc bầu cử đều theo hình thức “Đảng cử dân bầu”, mà quan trọng nhất nhân sự do Đảng chọn, lá phiếu của người dân chỉ là hợp thức hóa quyền lực cho nhân sự đó.
Miễn cưỡng chấp nhận thì có thể gọi đó là “chính quyền bán nhân dân” (một nửa), chứ không phải là “chính quyền nhân dân”. Do vậy, đúng ra nên dừng lại phiên tòa, xác định lại nội dung cùa “chính quyền nhân dân”và giải thích một cách trung thực, công bằng, khoa học trước khi đưa ra áp dụng.
Việc giải thích này không chỉ lấy ý kiến từ đảng viên Đảng cộng sản mà còn rộng rãi ở các đảng, trong giới luật sư, trí thức và các tầng lớp xã hội.

'Nếu đủ dũng cảm'
Nếu Đảng cộng sản đủ dũng cảm, minh bạch và trung thực khách quan, hãy nên tiến hành việc này. Đây mới là thử thách cho thấy một Đảng vì dân, vì sự phát triển của xã hội, biết lắng nghe những tiếng nói phản biện.
Đây càng là dịp Đảng cộng sản tự minh chứng không phải là tổ chức chính trị duy nhất, không triệt thoái những đảng viên của Đảng khác, đồng thời Việt Nam không giam giữ tù nhân chính trị.
Xét ở điểm này, vì không có một “chính quyền nhân dân” đích thực nên càng chẳng có ai là tội phạm “lật đổ chính quyền nhân dân”.
Trong thời gian dài, cùng với điều 88 hay 79 nói trên là hàng loạt chỉ thị của Đảng ban hành cảnh giác và chống lại “Diễn biến hòa bình”.
Thật ra, đây là một quá trình diễn biến tự nhiên theo quy luật, xóa bỏ những rào cản trên con đường loài người đi đến tự do văn minh.
Sự cản trở ấy chính là một vài thể chế, mô hình lạc hậu còn sót lại trên cả thế giới, hay thậm chí chỉ một phe phái bảo thủ làm ì cả một thể chế.

'Diễn biến hòa bình?'
“Diễn biến hòa bình”là phương pháp mà cả thế giới đều chấp nhận trong quá trình chuyển biến xã hội. Chính những người cộng sản từng thay thế “Diễn biến hòa bình” bằng “bạo lực cách mạng”, “khởi nghĩa vũ trang”, “lật đổ chính quyền”… và gây ra cho nhân loại không biết bao nhiêu cuộc đổ máu.
Hãy nhìn lại các quốc gia sau khi xảy ra “Diễn biến hòa bình”, tình hình mọi mặt đều tích cực hơn so với trước đó bị kìm kẹp. Đảng cộng sản Việt Nam luôn sợ “Diễn biến hòa bình” và tìm cách ngăn chặn, chứng tỏ Đảng đã trở thành vật cản, sức ì của tiến trình lịch sử.
Từ đó, nhóm từ “peace process”xuất hiện ở Việt Nam đã được giải thích bằng một ngữ nghĩa phát sinh méo mó.
Theo từ điển Bách khoa Việt Nam, “phương thức và thủ đoạn” của diễn biến hòa bình “chủ yếu là tạo dựng và thúc đẩy những nhân tố phản động, chống đối từ bên trong, đẩy đối phương vào khủng hoảng toàn diện, từng bước chuyển hoá chế độ chính trị theo con đường phát triển tư bản chủ nghĩa hoặc bị chính các thế lực chống đối dùng bạo lực lật đổ.”
Đây là giải thích chỉ có ở Đảng cộng sản, làm cho một số cốt cán của Đảng tin theo, cảnh giác, quay lưng và thậm chí phản đối “Diễn biến hòa bình.”
Đây là giải thích chỉ có ở Đảng cộng sản, làm cho một số cốt cán của Đảng tin theo, cảnh giác, quay lưng và thậm chí phản đối “Diễn biến hòa bình”.
Kết cuộc là sự tụt hậu và thua thiệt nhiều mặt mà toàn dân tộc phải trả giá. Chỉ riêng cách giải thích này cũng tự bộc lộ tính chủ quan chất bất chấp quy luật và thể hiện tâm lý lo sợ của Đảng. Cho nên, các nhà đấu tranh nói trên đã đều trở thành đối tượng thực hiện “Diễn biến hòa bình”. Mà nếu đúng vậy, họ là những người đáng được tôn vinh, chứ sao gọi là tội phạm?
Những cá nhân nói trên là đảng viên của Đảng Dân chủ Việt Nam. Từ khi phục hoạt, toàn Đảng không hề có chủ trương hay hoạt động nào chống phá, lật đổ nhà nước.

'Không thể quy kết'
Nguyễn Tiến Trung được gọi nhập ngũ khi đã là đảng viên công khai của Đảng Dân chủ. Hồ sơ nhập ngũ công nhận Trung có phẩm chất đạo đức tốt, có thể phục vụ trong quân đội. Như vậy, việc Trung tham gia Đảng Dân chủ đã không bị xem là tội phạm theo điều 79.
Trần Anh Kim chủ yếu viết bài, thể hiện quan điểm chống tham nhũng và đã công khai nhiều năm nay trên các phương tiện truyền thông. Việc làm ấy không nằm trong tiêu chí nào quy kết cụ thể vào điều 79.
Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Công Định đặc biệt hơn, vì họ tham gia giúp phục hoạt Đảng Xã hội và Đảng Lao động. Tuy nhiên, hoạt động này không thể bị gọi là gây hại đến an ninh quốc gia hay “xâm phạm chế độ chính trị” Việt Nam.
Thứ nhất, Đảng Xã hội và Đảng Dân chủ trước đây từng hoạt động song song với Đảng cộng sản, cùng phục vụ đất nước. Phục hoạt các đảng không thể gọi là việc làm chống phá hay lật đổ chế độ.
Đảng Xã hội và Đảng Dân chủ trước đây từng hoạt động song song với Đảng cộng sản, cùng phục vụ đất nước. Phục hoạt các đảng không thể gọi là việc làm chống phá hay lật đổ chế độ.
Thứ hai, quá trình phục hoạt, cả hai Đảng đều nêu cao tôn chỉ phục vụ lợi ích quốc gia, không công bố xâm phạm an ninh hay lật đổ Đảng cộng sản.
Cụ thể về đường lối, Đảng Dân Chủ thượng tôn pháp luật. Ngày 1-9-2008, Đảng Dân Chủ đã ra “Bản Tuyên bố quan điểm” gồm có 6 điểm, trong đó nêu rõ:
“Đảng Dân chủ Việt Nam ủng hộ chính sách đoàn kết dân tộc theo nguyên tắc tự do, dân chủ và bình đẳng”; và“Đảng Dân chủ Việt Nam xem đảng cầm quyền là một đối tác chính trị trong sứ mạng bảo vệ tổ quốc, dân chủ hóa xã hội, phát triển đất nước và bảo đảm quyền tự do, quyền mưu cầu hạnh phúc của toàn dân”.
Như vậy, từ tuyên bố đến việc làm, Đảng Dân Chủ luôn kêu gọi đoàn kết hợp tác, không kích động thù nghịch. Nhưng đoàn kết hợp tác không thể thực hiện trên nguyên tắc chỉ có một đảng, mà phải có các đối tác lấy “tự do, dân chủ và bình đẳng” làm nguyên tắc nền tảng.

'Kêu gọi dân chủ'
Đảng Dân chủ kêu gọi dân chủ tiến bộ, Đảng Cộng sản Sản Việt Nam cũng kêu gọi dân chủ, đổi mới - cả hai có gì để chống đối nhau? Điều 3 Hiến pháp Việt Nam với mục tiêu “xây dựng xã hội công bằng, dân chủ”,Đảng Dân chủ cũng tôn trọng và cam kết hết sức mình thực hiện mục tiêu này.
Việc phục hoạt hai đảng Xã hội và Lao động kể trên thể hiện mong muốn làm sống lại lý tưởng trong sáng một thời của nhiều đảng viên Đảng cộng sản từng cống hiến nhưng không còn môi trường, hiện đang bất mãn với tình trạng tham nhũng, thoái hóa trong Đảng cộng sản.
Phục hoạt của hai đảng giúp phân biệt trong hàng ngũ Đảng cộng sản đâu là thanh liêm và thoái hóa, đâu là vì dân và chỉ vì cá nhân, đâu là tiến bộ và tụt hậu, đâu là đoàn kết và gây chia rẽ dân tộc, đâu là thành phần tiếp tục ở lại trong một đảng đang mất lòng tin và thành phần trong sạch, quyết định kịp thời trả lại thẻ và ra khỏi Đảng cộng sản…
Có cạnh tranh chính trị sẽ khiến đảng cầm quyền phải làm việc tốt hơn; mà như vậy là có lợi cho chính quyền nhân dân, có lợi cho dân, cho nước.
Vì thế, không có “nguy cơ”nào, mà thay vào đó là thời cơ thuận lợi cho Đảng cộng sản tự đổi mới, đáp ứng nhu cầu dân tộc và thời đại, nếu không muốn thấy các đảng viên kỳ cựu, liêm khiết lần lượt rời bỏ lánh xa. Có cạnh tranh chính trị sẽ khiến đảng cầm quyền phải làm việc tốt hơn; mà như vậy là có lợi cho chính quyền nhân dân, có lợi cho dân, cho nước.
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc làm xuất phát từ lý tưởng cao cả của các nhà dân chủ đang bị giáng một đòn nặng chính vì họ đã“bấm trúng tử huyệt” tham nhũng của đảng cầm quyền. Cho nên, Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội đang hoạt động cũng chẵng phải là tội phạm hình sự.

Ai là tội phạm?
Câu trả lời: Hoặc là tất cả những công dân Việt Nam, hoặc là Đảng cộng sản Việt Nam. Vì sao? Bởi vì ai ở Việt Nam đều cũng có thể trở thành đối tượng bị bắt giam theo điều 88 hay 79 nếu dám nói lên chính kiến của mình, dám bảo vệ cái đúng, bảo vệ tiến bộ và công bằng.
Những ai dám thành lập các hội đoàn bảo vệ quyền lợi chính đáng của giai cấp hay tầng lớp của mình dưới quan điểm của Đảng cộng sản đều là tội phạm.
Thật vậy, nông dân chỉ dám biểu tình riêng lẻ vùng miền, đòi quyền lợi bị mất nhưng không được đáp ứng, nên ngày nay ở Việt Nam hình thành tầng lớp dân oan.
Vì họ không có tổ chức nào chặt chẽ nên dù với số lượng đông nhất, họ vẫn bị thua thiệt nhiều nhất: đói nghèo, học lực thấp, nông thôn và nông nghiệp không được chính sách bảo hộ, bị cướp đất, kéo ra thành thị bán sức lao động…
Công nhân vì không được thành lập các nghiệp đoàn nên cũng bị bóc lột. Những trí thức tâm huyết với dân tộc và nhìn ra căn nguyên vấn đề xã hội, dám nói lên tiếng nói của mình bênh vực cho nhân dân, vì lợi ích dân tộc, đã bị Đảng cộng sản bắt giam.
Những công dân trong các đạo giáo đòi quyền lợi bị tước đoạt cũng bị đàn áp, bắt giam. Giả sử nông dân, công nhân và các tầng lớp khác cũng nói lên tiếng nói tương tự, tất cả sẽ bị công an và quân đội của Đảng đàn áp, bắt giam.

'Trở thành nhà tù'
Và như thế, cả Việt Nam sẽ trở thành một nhà tù! Như thế mà không phải cả đầt nước Việt Nam đều trở thành đối tượng điều chỉnh của điều 88 và 79 hay sao? Nhưng toàn dân làm sao trở thành tội phạm?
Vậy chỉ còn Bộ chính trị Đảng cộng sản. Theo đà đổi mới xuất phát từ “xé rào” trong nhân dân vào những năm 1986, nửa đường Đảng dừng lại, đưa đất nước bước theo những bước tính toán riêng để bảo vệ quyền lợi của Đảng, hình thành tầng lớp đảng viên“tư bản đỏ”.
Đổi mới là gì nếu không phải là chấp nhận nguyên tắc kinh tế thị trường “theo con đường phát triển tư bản chủ nghĩa?” Hiện nay, nhà nước ra sức thu hút đầu tư nước ngoài, gia nhập nền kinh tế thế giới, thay đổi khung pháp lý để thuận lợi cho việc phát triển kinh tế.
Nhà nước hi sinh quyền lợi của người nông dân, thu hồi đất bừa bãi để xây sân golf và xây dựng khu công nghiệp; nhà nước hy sinh quyền lợi của người công nhân để thu hút đầu tư nước ngoài, bằng cách chối bỏ quyền thành lập nghiệp đoàn độc lập, giữ lương cơ bản ở giá rẻ mạt và ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh người lao động bị chèn ép bởi chủ tư bản nước ngoài và sống khổ cực.
Không những chỉ là “tư bản chủ nghĩa” mà còn là chủ nghĩa tư bản hoang dã mà các nước phương Tây đã vượt qua từ lâu.
Vậy ai mới đang “từng bước chuyển hóa chế độ chính trị theo con đường phát triển tư bản chủ nghĩa” đây? Không những chỉ là “tư bản chủ nghĩa” mà còn là chủ nghĩa tư bản hoang dã mà các nước phương Tây đã vượt qua từ lâu.
Cho dù ca ngợi thành quả gì chăng nữa, ở nhiều lĩnh vực, Việt Nam vẫn bị xếp ở thứ hạng cuối cùng là một chứng minh thực tế nhất cho thấy cả dân tộc đang bị Đảng cộng sản bỏ rơi trong quá trình củng cố sức mạnh vật chất và địa vị của mình.
Bộ chính trị Đảng cộng sản mới là tội phạm số một, vì đã “gây hậu quả ngiêm trọng” đẩy đất nước vào con đường chủ nghĩa tư bản hoang dã, hằn sâu bất công trong xã hội.
Nhưng lạ thay, pháp luật trong tay của Đảng đã biến trắng thành đen và ngược lại, không hơn không kém là công cụ chỉ nhằm bảo vệ Đảng.

Phiên tòa sắp đến
Các nhà dân chủ sẽ bị xét xử riêng rẽ từng cá nhân một, hay họ sẽ bị xét xử tập thể? Họ đều là đảng viên và cộng tác viên của một đảng phái chính trị, nên có nhiều khả năng sẽ ra tòa cùng một lúc.
Trong trường hợp đó, việc mời đại diện Đảng Dân Chủ Việt Nam, mà người đứng đầu là Trưởng ban Thường vụ, với tư cách là nhân chứng và là tổ chức bảo vệ quyền lợi cho đảng viên của mình, là điều nhất thiết phiên tòa phải thực hiện.
Chỉ như vậy, trách nhiệm của từng cá nhân hay trách nhiệm tập thể mới được xác định rõ ràng. Trong thời đại thượng tôn pháp luật ngày nay, không thể có những phiên tòa công lý nửa vời bằng cách tổ chức xử kín, thiếu các thành phần liên quan, không tìm hiểu hết ngọn nguồn của các hành động và thu thập tất cả những thông tin nhiều phía.
Những quan điểm, chủ trương và hoạt động của Đảng Dân Chủ cần được đăng tải công khai và khách quan trên báo chí trong nước cho dư luận am tường.
Những quan điểm, chủ trương và hoạt động của Đảng Dân Chủ cần được đăng tải công khai và khách quan trên báo chí trong nước cho dư luận am tường. Đó cũng là một cách để nâng cao nhận thức của quần chúng về luận điệu xuyên tạc chụp mũ “lật đổ chính quyền nhân dân”.
Nếu các nhà đấu tranh dân chủ của Đảng Dân Chủ Việt Nam vẫn bị kết tội theo điều 79 thì công lý sẽ bị chà đạp.
Bởi một lẽ đơn giản xét kỹ cả về ý chí tinh thần, hành động vật chất lẫn quá trình học tập, lao động, cống hiến của họ, không có gì có thể chứng minh họ âm mưu hay hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân.
Chúng ta cùng chờ đợi diễn biến pháp lý của vụ việc và hết lòng ủng hộ cho chính nghĩa, cho tương lai Việt Nam “công bằng, dân chủ, văn minh”.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả, là cựu sinh viên ngành công nghệ thông tin tại Pháp.

Về điều 79 Cù Huy Hà Vũ



No comments:

Post a Comment