Tuesday, May 5, 2009

THƯ NGỎ KÍNH GỬI CÁC CẤP QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT NAM

Thư Ngỏ Kính Gửi Các Cấp Quân Đội Nhân Dân Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam

GS Trần Đình Ngọc

29-4-2009

http://4vietnam.org/vne/2009/BanDocViet/VanHoc/TranDinhNgoc/ThuNgoGoiCacCapQDND.htm

Hoa Kỳ ngày 29-4-2009

Kính gửi quý vị Tướng, Tá, Uý

Hạ sĩ quan, Binh sĩ Quân Đội Nhân Dân

nước CHXHCN Việt Nam

Thưa các bạn,

Tôi là Trần Đình Ngọc, một người Việt cao niên tại Hoa Kỳ, khi cuộc Tổng khởi nghĩa ngày 19-8-1945 nổ ra thì lúc đó tôi mới hơn chục tuổi đầu. Tôi nhớ có xin phép thầy mẹ tôi cho tôi gia nhập một đoàn thể cứu quốc nào đó để cùng toàn dân giành lại Độc lập cho nước nhà từ tay thực dân Pháp. Vì tuổi nhỏ, tôi xin vào Bộ đội thoát ly gia đình thì không được chấp thuận, tôi được xung vào một đội Văn công đi khắp mọi vùng quê diễn kịch, ca hát để nâng cao tinh thần chiến đấu của các anh bộ đội và toàn dân lên, hướng về Độc lập, Tự do, Hạnh phúc của dân tộc. Thời gian đi Văn Công của tôi khoảng chừng hơn một năm.

Sau đó tôi xin đi huấn luyện về quân sự tại địa phương (thao diễn, bắn súng, ném lựu đạn, bò trườn ban đêm để công đồn v.v...) tại phủ Xuân Trường, tỉnh Nam Định. Sau 4 tuần học tập, chúng tôi phải qua một cuộc thi, lý thuyết và thực hành. Tôi nhớ đã được sắp hạng trong 10 người đậu đầu trong tổng số được thụ huấn là trên 700 người.

Lễ mãn khoá và phát bằng được tổ chức rất long trọng. Tôi được một phần thưởng là một áo trấn thủ, một nón cói, hai cuốn sách mỏng về chủ nghĩa Cộng sản và về Karl Marx, Engels, Lenin, Stalin, hai cuốn sổ để ghi chép và 1 cây bút chì.

Tôi đem về đọc và sau khi đọc xong hai cuốn sách ấy, tôi nhận ra rằng những gì tôi muốn theo đây không phải là cho dân tộc mà cho một thế giới đại đồng, tức Cộng sản quốc tế, đứng đầu là Liên Xô lúc đó. Tôi nhớ lại lời thầy tôi (lúc đó đang ở Hải Phòng). Khi ông Hồ chí Minh từ Hà Nội xuống Cảng (vài ngày sau 19-8-1945) để hiệu triệu dân Hải Phòng tham gia cuộc Tổng khởi Nghĩa. Thầy tôi bảo tôi sau buổi mít tinh đó rằng, ông Hồ chí Minh là một người gian hùng quỷ quyệt, ông chính là tay sai cho Quốc tế Cộng sản; ông ta đã giết nhiều chiến sĩ Văn hoá và Quốc gia chỉ vì họ không cùng chính kiến với ông ta. Thầy tôi cũng nói sau này có thể ông Hồ bán nước cho ngoại bang và bây giờ (8-1945) hoan hô khắp lượt đó nhưng sau này sẽ đả đảo nhiều. Thầy tôi cũng khuyên tôi không nên đi theo ông Hồ mà hối không kịp và phản lại dân tộc.

Chính vì có lời khuyên sáng suốt của thầy tôi mà tôi đã không gia nhập đoàn thể nào nữa sau khi rời đoàn Văn Công trở về với gia đình. Và cũng chính từ những lời khuyên đó, tôi đã mạnh dạn vô Nam tháng 9-1954, xây dựng cuộc đời tại đó. Sau nhiều năm vừa đi làm nuôi gia đình vừa đi học những lớp tối, tôi đã tốt nghiệp trường Đại học Văn Khoa Sàigòn mùa hè năm 1965; tôi đã có một nghề nghiệp thích hợp và vững chắc là Giáo sư Triết và Việt văn các lớp 11 và 12, trước đó tôi đã đi dạy Toán-Lý-Hoá từ 1959 sau khi tôi đậu xong bằng Tú Tài II Toán. Những điều này với tôi là một sự thoát xác, một bước tiến vượt bậc vì năm 1945, tôi chỉ mới học xong chương trình tiểu học Pháp-Việt từ những lớp học được tổ chức do Nha Học chính tỉnh Nam định.

Do lệnh gọi nhập ngũ, tôi đã thụ huấn tại Liên trường Võ khoa Thủ Đức năm 1962, ở trong Quân đội gần 6 năm (cấp Uý) và cuối năm 1967 tôi được giải ngũ vì lý do nhu cầu giáo chức cho các trường Trung học.

Thưa quý bạn,

Tôi phải dài dòng những điều trên là muốn chứng minh với quý bạn, tuổi tôi cũng xấp xỉ như quý bạn, hoài bão của chúng ta giống nhau là giành độc lập, tự do cho nước VN thân yêu và hạnh phúc cho đồng bào. Những năm đó, tinh thần của toàn dân rất cao, dù có phải hi sinh tính mạng mình để đề cao chính nghĩa dân tộc.

Nhưng ông Hồ chí Minh, một xung kích quân của đệ tam quốc tế Cộng sản, đã chỉ nghĩ đến “sự nghiệp bác” và đảng Việt Minh, những kẻ tay sai làm nô lệ cho ông ta, không lý tới tương lai dân tộc và những chết chóc, tang tóc, đau khổ, đói nghèo, lầm than của đồng bào do chiến tranh gây ra. Trong khi đó, các lãnh đạo đảng ăn trên ngồi trốc và làm giấu bạc tỉ USD, dăm ba con cán bộ lớn đi chơi một buổi tối cũng chi ra một số tiền bằng lương năm một công nhân. Sự chênh lệch giầu nghèo bắt nguồn từ tham nhũng thối nát, lạm dụng quyền thế và bất công xã hội ngày càng trở nên ghê gớm hơn.

Cựu Đại Tá Bùi Tín, cựu Phó Tổng Biên tập hai nhật báo Quân đội và Nhân dân, một người đã nhanh chân ra khỏi cái hoả lò khổng lồ, sống an bình vui vẻ và tự do tại Pháp từ 20 năm nay. Tôi khâm phục ông Bùi Tín vì đã nhìn ra những phỉnh lừa sai trái của ông Hồ và đảng Việt cộng, ông đã bộc lộ thành thật, lá thư ông viết kèm dưới đây đã nói hấu hết, tôi không muốn nhắc lại những gì ông Bùi Tín đã viết. Tôi chỉ muốn thưa với quý bạn là, cuộc đời mỗi người quá ngắn, nếu quý bạn không tranh thủ suy nghĩ những gì thiết thân với quý bạn, tôi e thời gian không chờ không đợi mỗi người chúng ta. Bà BS Dương quỳnh Hoa, kỹ sư Huỳnh tấn Phát, LS Nguyễn hữu Thọ và hầu hết thành viên trong Mặt trận DTGP miền Nam Việt Nam đến gần cuối đời đã quá hối hận và ăn năn, xé thẻ đảng nhưng kể là trễ tràng bởi vì đã mất trắng cả cuộc đời. Ông Hồ chí Minh và các tay sai đã lừa phỉnh toàn dân ta, họ mang chiêu bài yêu nước, yêu dân tộc, sau đó khi cá đã cắn câu, họ mới bắt buộc:”yêu chủ nghĩa XH là yêu nước”, ai trái ý họ sẽ bị xử như cụ Hoàng minh Chính, Trung tướng Trần Độ và rất nhiều người khác các bạn quá rõ.

Một tay ông Hồ phá hoại trinh tiết đời con gái rất nhiều thiếu nữ còn trong tuổi quàng khăn đỏ, ông đã lấy nhiều vợ, vì muốn giữ tiếng cha già dân tộc suốt đời hi sinh cho đại nghĩa, ông đã ra lệnh cho BT công an Trần quốc Hoàn giết chết người phụ nữ hi sinh cả cuộc đời cho ông là Nông thị Xuân, lại cũng cho ông một người con trai là Nguyễn tất Trung. Tập theo gương đao đức của “bác” Hồ không lẽ dạy trẻ lớn lên phải dối trá, lừa phỉnh, giết người không gớm tay và đưa cả dân tộc vào vòng nô lệ ngoại bang?

Trong Cải Cách Ruộng Đất kéo dài 5 năm từ 1950, ông Hồ và đồng bọn đã giết không dưới nửa triệu nông dân, giết cả những người làm ơn cho Việt Minh như bà Cát hanh Long Nguyễn thị Năm ( gia đình thầy mẹ tôi là hàng xóm của bà ở Hải Phòng). Ông Hồ vá các đội cải cách cũng giết cả những chiến sĩ đã từng vào sinh ra tử trong cuộc chiến tranh chống Pháp vì phải kích lên giết thêm cho đủ số mà Liên Xô và Trung cộng đòi hỏi. Tổng cộng trong 30 năm chinh chiến (1945-1975) trên 10 triệu người Việt đã bị ông Hồ thảm sát (gián tiếp hay trực tiếp) trong khi nếu ông đừng phát động cuộc chiến tranh Việt-Pháp ngày 26-12-1946, thì nước Việt Nam cũng sẽ được độc lập vào năm 1949 không tốn một viên đạn, một giọt máu, sau khi Tổng Thống Pháp Vincent Auriole ký Sắc lệnh trao trả độc lập cho các nước Đông Dương (Việt Miên Lào).

Xu thế thời đại này không riêng Pháp mà Anh cũng trao trả Độc lập cho Ấn, Pakistan, Bangladesh, Mỹ trả cho Phi v.v... Ông Hồ muốn gây chiến với Pháp rồi xua quân vào cưỡng chiếm miền Nam Viêt Nam vì ông chủ trương chiến tranh đẻ ra cách mạng, cách mạng đẻ ra đấu tranh giai cấp, đấu tranh giai cấp để tiêu diệt tư sản và địạ chủ, đảng của ông sẽ lên ngôi toàn trị sở hữu tất cả ruộng đất, của cải tại Việt Nam và muốn dâng biển, đất cho quan thầy nào cũng được.

Tới nay, dù đảng bưng bít thông tin, các bạn cũng đã biết Hoàng Sa, Trường Sa, biển Đông và hàng chục ngàn km2 gần biên giới, kể cả Nam Quan, Bản Giốc, núi Lão sơn đảng đã dâng cho Trung cộng, vụ bôxit Tây Nguyên chỉ là cái cớ để Trung cộng nuốt gọn nước Việt Nam ta.

Tôi mong lá thư nhỏ này (dù nói được rất ít) cùng với lá thư của cựu Đại tá Bùi Tín (ở dưới lá thư này) sẽ làm cho quý bạn suy nghĩ và có hành động dứt khoát để cứu nước. Xương máu của các chiến sĩ đã đổ xuống đã thành công dã tràng, hơn nữa, nó còn là những nấc thang để tập đoàn bán nước bán nhanh hơn.

Kính chào quý bạn,

Một người Việt cao niên tại Hoa Kỳ

GS Trần Đình Ngọc

Cựu Dân Biểu Hạ Nghị Viện VNCH

Cựu Sĩ Quan QLVNCH

Sau đây là bài của Cựu Đại Tá QĐND/CHXNVN Bùi Tín:

Cảm nghĩ 30-4 :

Khi người Cộng sản tự thấy ngây, thơ, ngu, dại...

30 tháng 4 lại đến.

Đã 19 năm, tôi là nhà báo tự do trên đất Pháp, đất của Tự do-Bình đẳng-Bác ái, những lẽ đời đẹp đã được vận khá rõ vào cuộc sống, tuy còn phải hoàn thiện mãi.

Dịp này, nhiều người hỏi vui buồn, được mất, tôi trả lời: có vui có buồn, có được có mất. Vui sướng nhất là có tự do nghĩ, viết, nói; mừng nhất là có rất nhiều bạn tốt mới, ở khắp nơi; may nhất là được xã hội chăm sóc, chữa bệnh, nằm bệnh viện, thuốc men, đi lại không mất xu nào (mỗi tháng trung bình tôi dùng 200 Euro = 5 triệu đồng VN thuốc trợ tim; đi métro, bus, xe lửa trong Paris rộng lớn được xã hội bao hết, tính ra chừng 60 Euro = 1 triệu rưỡi đồng/tháng), lại được xã hội trả tiền nhà do chính sách giúp người tỵ nạn chính trị (mỗi tháng 240 Euro = 6 triệu đồng VN nữa).

Bạn bè tôi thường nói : ở đây mới thật là "xã hội chủ nghĩa". Bình đẳng hầu như tuyệt đối. Vào bệnh viện, không ai hỏi cán bộ cấp gì, lương loại nào, anh clochard (kẻ không nhà) với chủ tư bản, thị trưởng, nghị sỹ đều nằm buồng như nhau, thuốc tốt nhất như nhau.

Cho nên thương bà con ta trong nước bị đánh lừa về tính ưu việt của CNXH, thương 15 nghìn anh chị em đồng nghiệp bị mất tự do, thông cảm với những nhà báo XHCN (!) Tuổi Trẻ, Đại đoàn kết, Thanh niên, Du lịch, Pháp luật, Du lịch ... không được tự do nói và viết, còn bị mất việc, đi tù; xót xa cùng các nhà văn, tác phẩm in ra bị thu hồi, bị cấm đoán, treo bút một cách phi lý và phi pháp.

Tôi đặc biệt thương cảm hơn 2 triệu đảng viên CS là đồng chí cũ của tôi, đang sống cảnh "cá chậu chim lồng", ở lại trong đảng không yên vui, thoát ra không dễ, nhạt nhẽo về lý tưởng, không còn quãng đời lãng mạn cách mạng khi xưa, phơi phới niềm tin, mê say lý tưởng, tự hào về danh nghĩa đảng viên. May cho tôi là quãng đường ảo tưởng ấy đã sớm kết thúc từ gần 20 năm, sớm hơn các bạn, đang còn nặng nợ hôm nay.

Cuộc sống luôn đổi thay, theo lẽ thường tình của muôn loài. Huống gì là những sự vật đã rữa nát từ bên trong do bất công và tội ác. Phe XHCN xưa kia tưởng như sắp bao trùm toàn thế giới, thì bỗng nhiên đổ sập, với bức tường Berlin vỡ nát ngày 9-11-1989, được Liên Minh Châu Âu đánh dấu là Ngày lịch sử của Thế kỷ, ngày mở đầu cuộc Giải phóng Đông Âu khỏi hiểm họa Công sản, ngày lịch sử kết thúc cuộc Chiến tranh Lạnh, ngày mở đầu kỷ nguyên trên trái đất quét sạch chủ nghĩa công sản hiện thực như một lầm lỡ, một quái thai của lịch sử.

Từ ngày lịch sử ấy, đã có bao nhiêu cuộc nghiên cứu khoa học mới mẻ, nhìn lại và đánh giá thấu đáo cuộc Cách mạng tháng Mười Nga, đánh giá thấu đáo các nhân vật Marx, Lénine, Staline, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, uốn nắn những lệch lạc, đính chính những ngộ nhận, xác minh các sự kiện, định vị các nhân vật lịch sử, xác lập hồ sơ công - tội phân minh của mỗi nhân vật.

Bộ chính trị Hànội chúa sợ những ánh sáng chứa sự thật trên đây, ngăn cản lọt vào Việt nam, nhưng thời đại của thông tin quốc tế nhanh nhậy đã chọc thủng màn che cổ lỗ. Cả một mảng trí thức, tuổi trẻ Việt nam biết rõ rằng CNXH hiện thực đang sống những giờ phút hấp hối, dù là CNXH ở Cuba, Bắc Hàn hay là CNXH ở Trung quốc, Việt nam.

Ở trong nước, những đánh giá lại các nhân vật Phan Thanh Giản (yêu nước, không bán nước), Vũ Trọng Phụng (phê phán xã hội chứ không sa đoạ đồi truỵ), Phạm Quỳnh (tiến bộ, dân tộc, hoàn toàn không Việt gian), Nguyễn Văn Vĩnh (canh tân văn hoá chứ không tay sai thực dân Pháp), Phan Chu Trinh (cách mạng dân chủ tiền phong, không phải là kẻ cải lương lạc hậu) .... là những bước đi vững chãi trên con đường trong sáng, minh bạch, công khai và công bằng. Các uỷ viên bộ chính trị cứ việc lườm nguýt, nhưng không ngăn chặn được trào lưu do các trí thức dân tộc (có cả đảng viên vượt rào) dẫn đầu với tinh thần dân tộc và yêu nước, những người đã tỏ ra vượt xa tất cả 15 nhân vật lãnh đạo chóp bu.

Ngay cả ông Hồ Chí Minh cùng những "đồng chí cộng sản" trước và sau ông cũng đang và sẽ được trí thức dân tộc cùng toàn dân thời này đánh giá lại một cách minh bạch, công bằng, chuẩn xác, sau một thời gian lắng đọng, chiêm nghiệm.

Chính những ánh sáng thời đại rọi chiếu vào đảng CS chuyên sống nhờ cậy vào bóng tối mà nhiều đảng viên thức tỉnh, nhận ra mình đã từng ngu tối, dại khờ, sai đường lạc lối, phí cả tuôi thanh xuân. Họ cay đắng nhưng thanh thản phản tỉnh, hoặc công khai, hoặc âm thầm. Không ít người tên tuy còn trong đảng mà tâm trí đã ở ngoài xa, làm cho cả ban tổ chức và ban tuyên huấn trung ương đảng phải kêu trời lên rằng ngày càng có nhiều đảng viên "nhạt đảng", "nhạt lý tưởng cộng sản", "từ bỏ sinh hoạt đảng", "nhiều đảng viên vô kỷ luật, phát ngôn bừa bãi, tự do quá trớn trong lập trường chính trị"!

Họ tìm hiểu tấm gương Trần Độ, trung tướng một thời, tự nhận mù quáng mụ mị hằng mấy chục năm, không nhận ra sự lừa dối có hệ thống của đảng, không sớm thấy chế độ này về tự do báo chí còn kém xa thời thuộc địa Pháp, mụ mị lâu nên sùng bái Staline khi ông ta tàn ác hơn cả Hit-le, mụ mị lâu nên sùng bái Mao khi Mao thật ra còn ác hơn Tần Thuỷ hoàng.

Họ biết tấm gương trong sáng của đảng viên CS kỳ cựu Nguyễn Khắc Viện, con cả Cụ Hoàng Giáp Nguyễn Khắc Niêm [tôi từng nghe dân Hà Tĩnh kể trong Cải cách ruộng đất cụ tuy từng được ông Hồ Chí Minh phong làm bộ trưởng không bộ của Chính phủ kháng chiến, vẫn bị đội cải cách coi là địa chủ đầu sỏ, giam vào chuồng nuôi hươu, Cụ mất khi phải nằm trên nền đất ẩm không chiếu không chăn] - anh Viện từng là Chủ tịch Hội Việt kiều ở Pháp, về nước năm 1963, đến năm 1992, vào cuối đời nghĩ kỹ lại mới ngộ ra là mình đã một thời ngây thơ, "thơ" là đã nhẹ dạ non nớt như trẻ thơ, đặt niềm tin vào đảng CS, "ngây" là đã ngây ngô dớ dẩ?n đi tin vào CNXH hiện thực!

Nhân ngày 30-4 năm nay, bản kiến nghị về hiểm hoạ bôxít yêu cầu ngưng ngay dự án nguy hiểm này, do 3 trí thức trong nước đề xướng, được sự hưởng ứng tức thời đông đảo của anh chị em trí thức trong, ngoài nước, của cả mọi tầng lớp nhân dân khác nữa, con số người hưởng ứng mỗi ngày một tăng nhanh; 163 chỉ trong 2 ngày, 1.100 sau 5 ngày, nay đã lên 27 ngàn sau nửa tháng. Số lượng đi cùng chất lượng, gồm những trí thức tiêu biểu, có trí tuệ, tâm huyết, những văn nghệ sỹ tài năng, những nhà văn hoá được mến mộ, những đại biểu quốc hội, không ít là đảng viên CS (đều ít nhiều nhận ra mình đã một thời mê muội, ngu dại, ngây thơ).

Con số còn tăng, đến mức phải mở "Website Bauxite" để dung nạp cho kịp. Thật là một sự kiện lớn của năm 2009. Sức công phá của nó đối với cường quyền quay lưng lại với nhân dân thật không nhỏ.

Đúng dịp này, một cuộc trao đổi lý thú giữa các nhà dân chủ trong nước, tôi theo dõi mà bật cười thú vị. Một bạn làm thơ rằng : "tôi tuyệt vọng là tôi tồn tại", "biết tuyệt vọng là có cơ sống lại "; bạn kia cãi lại : "sao lại tuyệt vọng, trí thức chân chính phải giữ vững niềm tin chứ". Tôi hiểu và quý mến cả 2 bạn. Một cuộc cãi nhau theo lô-gích hoàn toàn hình thức! Hai bạn thật ra chung một chí hướng, chỉ có cách thể hiện khác nhau. Một bạn nghĩ rằng con người đôi lúc cần biết bi quan, tuyệt vọng ở giới trí thức Việt nam ngủ mê quá lâu để mà biết quất roi, thét vào tai cho mà bừng tỉnh. Để mà lòng tin trở lại, vững vàng gấp bội. Thì có gì đâu mà trách bạn ấy. Đừng bao giờ vì thế mà nặng lời, mà "quân ta đánh quân mình", anh em nhà ta cả, hiểu nhau quá mà ! Hôm nay, tôi thật lòng tin yêu trí thức nước ta.

Từ Đàlạt sát Lâm Đồng sặc sụa bụi bôxít nhuy hiểm, bạn Hà Sỹ Phu chào mừng các hào kiệt vẫy gọi nhau dấn thân chống bôxít, thật ra là chống bá quyền nước lớn và chống nhóm "lãnh đạo Bắc thuộc" cô đơn, bằng vần thơ hào sảng :

Nhìn đoàn dân Việt ký đông vui

Đã thấy Hồn thiêng gọi giống nòi

Thấp thoáng Diên Hồng loe đỉnh núi

Thước sông, tấc đất giục lòng tôi.

Đúng vào dịp 30-4 năm nay, nhóm 15 kẻ gây Quốc Nạn cũng bị lâm nạn lớn. Họ bị vạch mặt chỉ tên, vuốt mặt không kịp. Họ bị lâm vào thế trên đe dưới búa, trong tình trạng hóc xương bôxít khạc chẳng ra cho, nuốt chẳng vào.

Họ buộc phải mở cuộc họp bộ chính trị. Họ buộc phải giở trò xoa dịu, giả vờ như tiếp thu ý kiến các nhà khoa học, leo lẻo : "mới là thí nghiệm, làm thử từ nhỏ đến lớn", "sẽ chú ý đến môi trường, đến an ninh-quốc phòng", "sẽ đưa ra cuộc họp Trung ương đảng, ra Quốc hội "... Nhưng về cơ bản họ cứ lao tới, vì họ đã tự biến thành những con tin, những kẻ thừa hành lệnh của nước lớn, họ đã chui vào bẫy bành trướng, vừa được thưởng, có lợi riêng lớn, vừa bị đe không vâng lời thì nguy khốn đấy ! Họ giả lùi, cần truy kích cho đến khi các dự án phải ngừng cả lại !

Nhân dịp 30-4 năm nay, tôi chỉ có đôi lời nhắn nhủ tâm huyết với các đồng chí cộng sản cũ của tôi, hãy còn lâm vào cảnh "chim lồng cá chậu" ở quê nhà. Hãy tập suy xét bằng đầu óc tỉnh táo, bằng tư duy độc lập của chính mình.

Hãy đọc nhiều, suy nghĩ cho chín, và trung thành với chính mình trên cơ sở thương thật lòng dân mình, yêu thật lòng đất nước mình. Đừng lười biếng theo số đông, theo gậy chỉ huy của ai đó, theo lợi ích tạm thời, riêng tư.

Điều này đòi hỏi những người công sản cũ một tinh thần dũng cảm cần thiết không kém khi xông pha lửa đạn, một khí phách vượt qua ảo tưởng cũ để tiếp cận sự thật thường là phũ phàng, một nghị lực từ bỏ thần tượng ảo cũ, tìm ra lẽ sống và lý tưởng mới chuẩn xác xứng đáng để dấn thân, vì dân tộc mình, vì nhân dân mình, vì một thế giới mới có tự do, dân chủ, tình thương, có môi trường trong lành cho toàn nhân loại. Thoát mọi ràng buộc tệ hại, bạn sẽ có cảm giác sung sướng vô hạn của con người tự do, như được mọc cánh bay cao trong bầu trời tự do bát ngát xanh trong.

Hiện nay, vẫn còn không ít thanh niên, cán bộ, trí thức tự đặt ra yêu cầu gia nhập đảng CS Việt nam, vì mục tiêu lý tưởng thì ít, mà nặng về mục đích lập nghiệp, sinh kế, bởi vì đảng CS vẫn chà đạp hiến pháp không cho phép tự do lập hội, để độc quyền cai trị, một mình một chiếu. Các bạn ấy bị tước quyền chọn lựa.

Nhưng vẫn có nhiều bạn tìm hướng khác. Ngày càng nhiều trí thức, văn nghệ sỹ, nhà báo, nhà giáo, luật sư có lòng tự trọng, không xin vào đảng vì thấy đảng CS ngày nay xuống cấp một cách tệ hại, cả một tầng lớp "cường hào đỏ", "tham nhũng đỏ", "địa tặc đỏ", "địa chủ đỏ", "tư bản đỏ" lộng hành trong sự "bao dung" tội lỗi của Bộ chính trị 15 người không hề được nhân dân bàu ra. Họ cũng chán ngán khi thấy Bộ chính trị độc quyền vẫn cứ vô cảm trước những thảm hoạ dân tộc như hiểm họa bị nước lớn hiếp đáp, lấn lướt, doạ nạt, như thảm hoạ bôxít hiển nhiên, như tệ nạn xã hội ngày thêm nặng nề : tham nhũng, cướp bóc, giết người, cờ bạc, rượu chè, xì ke ma tuý, mãi dâm, bệnh siđa, tất cả đều "thăng tiến" trong bảng thành tích lãnh đạo ngày càng tối đen của đảng CS.

Những nhân cách nói trên đang mong chờ sự xuất hiện tổ chức mới, đảng mới, có tầm cao về chất chính trị, có tự do dân chủ thật sự để tham gia xứng đáng.

Xin kể các bạn vài chuyện nho nhỏ mà ý nghĩa rất to. Hội đồng châu Âu đã tuyên bố Chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa xã hội hiện thực do các đảng CS ở Đông âu và Liên Xô chủ trương từ 1945 đến 1991là phi nhân tính, là thảm hoạ dân tộctội ác chống nhân loại. Quốc hội Balan đã thông qua luật đặt chủ nghĩa CS ra ngoài vòng pháp luật, và coi việc tuyên truyền cộng sản là phạm pháp.

Tại các nước Đông Âu, nơi chủ nghĩa CS từng ngư trị, ngày nay, không gì xấu, nhục bằng bị mắng nhiếc : " nói dối như CS, lừa gạt như CS! ", cũng giống như ở Hoa kỳ, Canađa, Úc ... ai bị vu cáo, chụp mũ là "tay sai Việt Cộng", " Việt Cộng nằm vùng " có thể phát đơn kiện kẻ vu khống, và đã có phiên toà xét xử tuyên án phạt kẻ vu cáo gần 100 ngàn đôla, vì quan toà cùng với xã hội đều coi Cộng sản như là một điều gì xấu xa, bẩn thỉu, tệ hại. Thật đáng ngẫm nghĩ cho những ai còn mang danh nghĩa Cộng sản trên thế gian này.

Dịp 30 tháng 4 năm nay, tôi gửi lời thăm hỏi chân thành đến các đảng viên CS bạn bè cũ thân thiết và quen biết, các sỹ quan các cấp từng là đồng đội của tôi, hàng nghìn nhà báo lão thành và trẻ tuổi từng là bạn đồng nghiệp của tôi, các bạn học cũ từ hồi trẻ, tha thiết mong các bạn dấn thân ký vào Kiến nghị do 3 trí thức trong nước Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Nguyễn Thế Hùng đề xướng bằng cách mở Website Bauxite Việtnam, trong đó ngoài phần ký kiến nghị còn có Diễn đàn, tin tức, tư liệu, ảnh liên quan.

Mong rằng các bạn quý mến của tôi cũng đã hoặc rồi sẽ trải qua những bàng hoàng, bẽ bàng, cay đắng khi cảm thấy mình bị lừa dối, lường gạt ra sao, khi nhận ra những ngu si, dại dột, ngây thơ một thời của chính mình, để mà lột xác, từ bỏ mọi ảo tưởng hão huyền tai hại, thanh thoát sung sướng được là một chiến sỹ tự do dấn thân dứt khoát cho quyền sống có nhân phẩm của đồng bào yêu quý.

Bùi Tín

Paris 28-4-2009.

No comments:

Post a Comment