Thursday, January 1, 2009

DIODOOX NAM HẢI GỬI THƯ NGỎ CHO NGUYỄN THANH GIANG

Thư ngỏ gửi ông Nguyễn Thanh Giang
Đỗ Nam Hải (Phương Nam)
Thứ Tư, ngày 31 tháng 12 năm 2008
http://www.vietvungvinh.com/Portal.asp?goto=VietNam/2008/20081231_11.htm

Kính gửi: ông Nguyễn Thanh Giang - số nhà 6 –
tập thể Địa vật lý máy bay - Trung Văn – Từ Liêm – Hà Nội.

Tôi là Đỗ Nam Hải, hôm nay viết thư này gửi đến ông để muốn nói lên ý kiến của mình rằng: một số nhận định của ông về phong trào dân chủ Việt Nam trong thời gian qua là không đúng với thực tiễn. Nó vừa sai lại vừa mâu thuẫn với chính ông. Chứng minh:

Tại cuộc hội thảo, do Hội Pháp – Việt tương trợ AFVE, tổ chức tại Paris ngày 1/7/2007, ông viết: “… Cuộc đàn áp dữ dội vừa qua của chính quyền làm cho người ta thấy lực lượng Dân chủ ở trong nước như đã tan tác. Đây là điều đau lòng mà chúng ta cần rút kinh nghiệm để bổ khuyết. Chuyện lục đục đánh phá lẫn nhau giữa các “lão thành Dân chủ” đã làm cho bên ngoài thì khinh thường các “lão thành Dân chủ” trong nước; các anh em dân chủ trẻ trong nước thì không còn biết tin ai, nghe ai nên đành nghe và làm theo sự chỉ đạo trực tiếp từ bên ngoài. Từ đấy phong trào không hướng vào bề sâu mà thúc dục nhau diễu võ dương oai, khiêu khích công an, thách đố chính quyền …”

Đến nay, tuy thời gian của cuộc hội thảo ấy đã qua được một năm rưỡi, nhưng tôi cho rằng vẫn cần phải làm rõ những điều trên. Bởi vì nó vẫn đã, đang và sẽ còn ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc đấu tranh dân chủ ở Việt Nam. Thực tiễn đã diễn ra không đúng với những nhận định trên của ông:

1) Bất chấp sự đàn áp khốc liệt của bộ máy công an trị đối với phong trào dân chủ Việt Nam bao năm qua, nhất là trong 2 năm trở lại đây thì phong trào ấy vẫn tồn tại và không ngừng phát triển cả về chiều rộng lẫn chiều sâu. Ngày càng có nhiều người dám dũng cảm vượt qua mọi nỗi sợ hãi bởi sự đàn áp của bộ máy công an trị để đứng lên, tự nguyện tham gia vào phong trào dân chủ Việt Nam, tham gia vào Khối 8406. Có được kết quả này là do phong trào đã xây dựng được một đường lối đấu tranh đúng đắn. Vì vậy, nhận định của ông cho rằng: “lực lượng dân chủ ở trong nước như đã tan tác” là sai. Nó đã bị chính thực tiễn của cuộc đấu tranh dân chủ hôm nay bác bỏ.

2) Cuộc đấu tranh của các lực lượng dân chủ nhằm chống lại sự xâm nhập phá hoại của công an Việt Nam vào phong trào dân chủ là một nhiệm vụ rất quan trọng và rất cần thiết. Điều cần tránh ở đây là sự lợi dụng nó với ý đồ xấu hòng bôi nhọ, gây hiểu lầm, mất đòan kết, đánh phá lẫn nhau, v.v… để rồi quên đi nhiệm vụ chính là đấu tranh chống lại chế độ độc tài tòan trị. Một điều đáng mừng là: trong thời gian qua, đại đa số những người tham gia vào phong trào dân chủ, với lương tâm trong sáng và với tinh thần trách nhiệm của mình đều đã tìm được sự quyết tâm và sự đồng thuận cao. Họ vừa khôn khéo, tỉnh táo thực hiện được nhiệm vụ là chống lại sự xâm nhập phá hoại của lực lượng an ninh chính trị, thuộc Bộ công an Việt Nam, len vào đánh phá nội bộ phong trào dân chủ. Đồng thời, họ vẫn luôn xác định rõ nhiệm vụ chính của mình là đấu tranh chống lại chế độ độc tài toàn trị, phản dân chủ và phản dân tộc ở Việt Nam hiện nay. Hai nhiệm vụ này không hề cản trở nhau mà ngược lại, nó có tác dụng tương trợ, thúc đẩy lẫn nhau cùng phát triển.

Có thể khẳng định rằng: nếu không đạt được những thắng lợi trên thì phong trào dân chủ Việt Nam đã không thể đứng vững và phát triển như hôm nay. Cuộc đấu tranh ấy đã mang lại những ý nghĩa và kết quả tích cực. Một mặt, nó đã từng bước vững chắc phân biệt được những điều thật – giả, đúng – sai, phải – trái, chính – tà,… trong phong trào dân chủ. Mặt khác, nó cũng làm cho phong trào phát triển được những nhân tố tích cực, đẩy lùi những nhân tố tiêu cực và giảm thiểu được những tổn thất không đáng có. Từ đó mà sức mạnh của phong trào dân chủ ngày càng được tăng lên. Vì vậy, nhận định tiếp theo của ông cho rằng: “…Chuyện lục đục đánh phá lẫn nhau giữa các “lão thành Dân chủ” đã làm cho bên ngoài thì khinh thường các “lão thành Dân chủ” trong nước; các anh em dân chủ trẻ trong nước thì không còn biết tin ai, nghe ai nên đành nghe và làm theo sự chỉ đạo trực tiếp từ bên ngoài. Từ đấy phong trào không hướng vào bề sâu mà thúc dục nhau diễu võ dương oai, khiêu khích công an, thách đố chính quyền …” cũng là sai. Người ta không thể lấy những cái cá biệt của hiện tượng số nhỏ rồi quy nạp thành cái phổ biến, cái toàn thể được. Đây lại thêm một sai lầm nữa của ông cả về mặt phương pháp luận lẫn thực tiễn.

Ai “làm theo sự chỉ đạo trực tiếp từ bên ngòai”? Phong trào nào “không hướng vào bề sâu mà thúc dục nhau diễu võ, dương oai, khiêu khích công an, thách đố chính quyền”? Không! Không thể đánh giá một cách chủ quan, phiến diện và tùy tiện như vậy được. Hơn nữa, những nhận xét ấy cũng lại rất trùng hợp với sự quy chụp của công an Việt Nam trong hầu hết mọi trường hợp, khi mà những nhà đấu tranh dân chủ, những người dân oan Việt Nam bị công an thẩm vấn. Bản thân tôi, trong hàng trăm lần ở đồn công an cũng đã phải đấu tranh một cách không khoan nhượng với họ về sự quy chụp này. Điều đó còn thể hiện trong các Hồ sơ điều tra, trong những Bản án phi pháp của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, v.v… đã làm suốt bao năm qua tại khắp 3 miền Bắc, Trung, Nam. Nếu không tin điều này, xin mời ông đọc lại những Bản cáo trạng trong các phiên tòa xử những người đấu tranh dân chủ sẽ rõ.

Nói tóm lại, nhận định như vậy là ác ý và rất nguy hiểm. Trong thực tế, nó đã gây hại cho phong trào dân chủ và làm lợi cho Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam hiện nay. Viết ra những dòng này, tôi không có ý gì khác hơn là muốn đề nghị với ông rằng: Vì sự nghiệp chung, ông hãy dũng cảm đứng ra trực tiếp công khai xin lỗi những người đấu tranh dân chủ Việt Nam và mau chóng rút lại những nhận xét trên đây.

Một điều lạ thường nữa là: những tuyên bố của ông khi trả lời phóng viên Thanh Quang của đài Châu Á Tự Do, vào các ngày 26/11/2008 và 4/12/2008 vừa qua lại khiến cho người đọc, người nghe hiểu rằng: người muốn “diễu võ dương oai, khiêu khích công an, thách đố chính quyền” lại chính là ông, chứ không phải là ai khác! Tức là ông đã tự mâu thuẫn với chính mình. (xin đọc tham khảo:
http://www.proxytiger.com/index.php?q=http%3A%2F%2Fwww.nguyenthanhgiang.com
http://www.proxytiger.com/index.php?q=http%3A%2F%2Fwww.nguyenthanhgiang.com

Nhân đây, tôi cũng xin được nói thêm về cuộc đấu tranh nội bộ. Có ý kiến cho rằng: “Lực lượng dân chủ trong nước còn mỏng. Nếu bây giờ mà nội bộ lại quay sang “đánh nhau” thì chỉ có hại cho phong trào dân chủ và có lợi cho nhà cầm quyền cộng sản độc tài. Nhân dân sẽ hoang mang, mất lòng tin; bạn bè quốc tế cũng sẽ nản lòng. Thôi thì ai nói gì mặc họ, còn đường ta thì ta cứ đi. Xin đừng quên rằng: nhiệm vụ chính của chúng ta là đấu tranh chống lại cái chế độ độc tài toàn trị này, chứ không phải là quay sang chống nhau. Rồi cuối cùng mọi người cũng sẽ hiểu chúng ta thôi”. Ý kiến trên nghe qua thì có vẻ có lý, nhưng suy nghĩ kỹ thì lại thấy không ổn. Bởi lẽ: nó chỉ đúng khi đấy là những người thiếu thông tin và vô tình. Nhưng sẽ sai khi đó lại là những kẻ dù có đủ thông tin song vẫn cố tình tìm mọi cách đánh phá. Họ mang danh “dân chủ” nhưng lại nhận chỉ thị, nhận sự hứa hẹn được an tòan và các kiểu, các loại hứa hẹn khác của công an Việt Nam để chui rúc vào phong trào dân chủ, rồi tích cực chủ động đánh phá từ trong ra.

Trong chiến tranh, họ cũng đã từng cài được người vào hoạt động nhiều năm tại Dinh Độc Lập. Sau chiến tranh, họ cũng đã từng cài người vào các tổ chức mà họ gọi là “phản động”, “khủng bố”, v.v… ở cả trong và ngòai nước thì không lẽ gì hôm nay họ lại không làm được điều đó trong phong trào dân chủ. Họ không làm được mới là điều khó hiểu. Tiết lộ vào đầu năm 2007 về việc có rất nhiều người trong thời kỳ Ba Lan cộng sản đã từng hợp tác với lực lượng an ninh để đánh phá phong trào dân chủ của nước này càng củng cố thêm cho nhận định trên. Họ - Những bộ máy an ninh chính trị ở tất cả các nước độc tài, dù là cộng sản hay phi cộng sản đều rất giống nhau trong “ngón nghề” này. Tôi tin rằng ở Việt Nam, những sự thật tương tự nhất định cũng sẽ được phơi bày, khi đất nước này chuyển sang dân chủ. Những kẻ đang cam tâm bán mình cho nhà cầm quyền độc tài này hãy nhìn vào những tấm gương tày liếp ấy để biết sợ mà tự răn mình!

Vẫn biết rằng nhiệm vụ chính của chúng ta là đấu tranh chống chế độ độc tài. Nhưng nếu chúng ta thiếu cảnh giác, thiếu tinh thần đấu tranh nội bộ thì đấy cũng lại là một sai lầm. Một lòng tốt ngây thơ, một lòng tin lơ mơ, thiếu cơ sở đều có thể bị lạc đường. Lúc bấy giờ, chúng ta sẽ phải trả giá đắt cho chính bản thân và cho cả những người bạn đấu tranh của mình. Lực lượng dân chủ vì vậy sẽ phải gánh chịu những tổn thất không nhỏ. Sự nghiệp đấu tranh chính nghĩa để giành lấy nền tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nam vì vậy cũng sẽ bị kéo dài hơn.

Để rõ hơn, tôi xin được so sánh vấn đề như sau: khi những người lính đang đứng trong chiến hào trực tiếp đánh địch thì mục tiêu chính của họ là quân thù trước mặt. Nhưng khi đang chiến đấu mà lại có những con rắn quấn quanh chân mình thì họ cần phải phân biệt cho rõ: nếu đấy là những con rắn lành thì có thể nghiến răng cho qua. Nhưng nếu đấy lại là những con rắn độc thì họ cần phải lập tức tìm mọi cách tiêu diệt chúng ngay. Nếu không, họ sẽ chẳng còn tồn tại để mà tiếp tục chiến đấu với quân thù trước mặt nữa. Hơn ai hết, họ không thể bị chi phối bởi những ý kiến đại loại như: “Thôi thì những con rắn độc kia cũng đang đứng trên “cùng một chiến hào” với chúng ta. Rằng lực lượng của chúng ta còn mỏng nên cần phải hết sức nâng niu, giữ gìn và bảo vệ, để tập trung vào quân thù trước mặt.” (!?)

Cuối cùng, tôi cũng xin được nhắn gửi thêm với ông Nguyễn Thanh Giang rằng: tôi sẵn sàng đối thoại, tranh luận trực tiếp với ông trên tinh thần xây dựng, tôn trọng và hiểu biết lẫn nhau, về tất cả những vấn đề mà tôi đã đề cập trong bức thư ngỏ này. Trong đó cần đặt quyền lợi của phong trào dân chủ Việt Nam lên làm tiêu chí cao nhất trong tranh luận, đối thoại. Nhân dịp năm mới 2009, xin kính chúc ông và gia đình luôn được mạnh khỏe, bình an.

Thành phố Sài Gòn, ngày 31/12/2008.
Người viết: Đỗ Nam Hải (Phương Nam)
441 Nguyễn Kiệm – P.9 – Q. Phú Nhuận – Tp. Sài Gòn.


No comments:

Post a Comment